Có lời này của tộc trưởng, A Lạc Công gật gật đầu, đã biết rõ nên làm như thế
nào. Lão ta đang định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt chợt ngừng lại ngoài
cửa.
Nhìn thấy từ phía ngoài hốc cây có bóng người lóe lên, hạ xuống, chính là
Phượng Tàng Sơn. Gã nói chuyện với bảo vệ một chút, sau đó bảo vệ nhanh
chóng đi vào thông báo, “Tộc trưởng, Ngũ lang tới rồi.”
Đang nhắm mắt dưỡng thần, năm ngón tay của Phượng Kim Kỳ nhấc lên gõ gõ
lên tay vịn ghế xương thú. Lúc này, bảo vệ mới quay trở ra lối vào, để cho
Phượng Tàng Sơn đi vào.
Ở tại lối vào, Phượng Tàng Sơn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc trước gã đã đến
cầu kiến mấy lần, nhưng đều bị từ chối gặp mặt.
Lúc này đã được cho phép, gã liền sải bước đi vào, quỳ một gối xuống đất tại
trước ghế tộc trưởng, tay phải nắm lại đặt tại trên ngực, bái kiến, “A cha.”
Phượng Kim Kỳ mở mắt ra, nhìn chằm chằm đứa con trai đang quỳ trên đất,
không nói gã đứng lên, “Đừng có cứ nhảy quá Sơn chủ của các ngươi chạy tới
gặp ta. Ngươi là thủ lĩnh một phương, không hiểu lý lẽ này sao?”
Phượng Tàng Sơn ngẩng đầu nói: “A cha, lần này nhi tử đến đây là để nói về
chuyện Thám Hoa lang, không tiện trao đổi với sơn chủ chúng ta.”
Phượng Kim Kỳ: “Thám Hoa lang thế nào?”
Phượng Tàng Sơn: “A cha, dám hỏi một câu, về việc buôn bán sản vật của
chúng ta, ngài thay đổi thái độ với Thám Hoa lang, có phải là có người nói gì đó
sau lưng hay không?”
Phượng Kim Kỳ: “Đừng có vòng vo, nói cái gì ngươi muốn nói.”
“A cha, đây không phải là ý của ta, là Thám Hoa lang nghi ngờ có người nói lời
gièm pha với A cha…” Phượng Tàng Sơn thuật lại những lời lập luận của Dữu
Khánh lúc trước, vừa kể vừa quan sát phản ứng của phụ thân, rồi thử hỏi lại lần
nữa: “A cha, Thám Hoa lang suy đoán có đúng không? Có phải có người nói lời
này lời nọ hay không?”
Thực ra, gã rất muốn đến đây hỏi lời này từ lâu rồi, nhưng mà phụ thân một
mực từ chối gặp gã.
Phượng Kim Kỳ hỏi ngược lại: “Có ai không thể bị người gièm pha?”
Giọng nói của Phượng Tàng Sơn tức thì trở nên to hơn, “Nhưng điều đó đã thay
đổi quyết định của A cha.”
Phượng Kim Kỳ hơi quay đầu, hỏi A Lạc Công ở bên cạnh, “Người gièm pha
tên là gì vậy nhỉ?”
A Lạc Công không nhanh không chậm trả lời: “Trữ Bình Côn, ông chủ của
‘Côn Bảo hành’ tại U Giác Phụ.”
Ánh mắt Phượng Kim Kỳ lại chuyển tới trên người con trai mình, hỏi: “Vì sao
người này lại nói lời này nọ về Thám Hoa lang?”
Phượng Tàng Sơn: “A cha, điều này không phải đã rất rõ ràng sao, hiển nhiên
cũng là vì chuyện buôn bán sản vật của Phượng tộc chúng ta, muốn quấy rối
việc buôn bán của Thám Hoa lang, để giành về cho mình.”
Phượng Kim Kỳ: “Ta có nói sẽ giao quyền buôn bán sản vật của chúng ta cho
‘Côn Bảo hành’ sao?”
Phượng Tàng Sơn nghẹn lời, rồi sau đó vội hỏi: “Ý của A cha là, vẫn sẽ giao
cho Thám Hoa lang ư?”
Phượng Kim Kỳ bình tĩnh không dao động, nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu
được. Việc này không liên quan gì với chuyện có người gièm pha hay không.
Không có ai tranh giành thì khác, nếu có người cùng tranh thì phải xem ai thích
hợp hơn. Nếu như ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ được lý lẽ đơn giản này, thì trở
về chậm rãi suy nghĩ đi.” Nói xong, ông ta nhấc mấy ngón tay lên, hất hất.
Phượng Tàng Sơn đang cúi đầu suy nghĩ về những lời này nên không nhìn thấy
động tác của phụ thân. A Lạc Công phải đi tới, cúi người kéo gã đứng dậy, ra
hiệu đưa gã rời đi, gã đành phải nói lời tạm biệt.
Sau khi đi ra hang động trong thân cây đại thụ, A Lạc Công nhắc nhở gã mấy
câu, “Vốn tưởng rằng đơn giản chỉ là một chuyện buôn bán sản vật, bây giờ có
người nhằm vào hắn, vậy thì chỉ có thể do tự hắn đi giải quyết. Phượng tộc
không thể vì hắn mà nhúng tay vào chuyện bên ngoài Đại Hoang Nguyên. Nếu
như hắn không giải quyết được, và đối phương vẫn một mực rắp tâm tranh đoạt,
vậy dù cho Phượng tộc giao cho hắn, hắn cũng không giữ được.”
Phượng Tàng Sơn khẽ gật đầu, đã hiểu được ý của bên này.
Sau khi trở lại Thúy Vũ hồ, cuối cùng gã đã dám đi gặp Dữu Khánh, không cần
phải một mực tránh né nữa, bởi vì Dữu Khánh cứ luôn hỏi khi nào mình có thể
gặp tộc trưởng, mà gã dẫn người ta đến rồi lại không sắp xếp được, quả thực
cũng thấy xấu hổ, bây giờ cuối cùng đã có thể cho Dữu Khánh một lời giải thích
rồi.
Khi gặp được Dữu Khánh, gã trực tiếp truyền đạt lại ý tứ đại khái.
Dữu Khánh nghe xong những lời này liền trầm mặc, khi tới đây, hắn vốn tưởng
rằng đây là chuyện đã nắm chắc, không ngờ lại xảy ra trắc trở như vậy, vấn đề
hiện tại là, xử lý việc này như thế nào bây giờ?
Có người tranh giành việc kinh doanh của mình, trực tiếp cướp về tất nhiên là
việc nên làm, nhưng điều này cũng phải xem thực lực.
Mấu chốt là hắn không biết rõ nền tảng của Trữ Bình Côn, thứ nhất là không
biết tu vi của Trữ Bình Côn sâu cạn như thế nào, không biết dùng vũ lực có thể
thắng hay không, thứ nhì là quỷ mới biết rõ phía sau Trữ Bình Côn có bối cảnh
nào khác nữa hay không, rất nhiều cửa hàng tại U Giác Phụ không có đơn giản
như biểu hiện bên ngoài, rất nhiều trong số đó là cứ điểm do một số đầu trâu
mặt ngựa bố trí tại U Giác Phụ.
Nhưng nếu nói hắn trực tiếp từ bỏ, hắn sẽ không cam lòng, lợi nhuận ổn định
hàng năm lên tới con số hàng chục triệu, đi đâu mới tìm được công việc kinh
doanh tốt như vậy chứ? Đặc biệt là việc này có thể rơi vào tay mình, nhìn khắp
thiên hạ cũng không nhiều.
Hai năm trời không có việc gì, chỉ ăn không làm tại Đào Hoa cư, hắn cũng
muốn có gì đó để nói với các sư huynh đệ.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, hắn chậm rãi nói: “Tỷ phu, nếu Trữ Bình Côn đã
muốn việc buôn bán này, lão ta hẳn là vẫn còn tại Phượng tộc, ta muốn gặp Trữ
Bình Côn để nói chuyện.”
Phượng Tàng Sơn trầm mặc một hồi, nói: “Nếu như hắn vẫn còn ở đây, hắn sẽ ở
tại ‘Lưỡng Tiêm trại’ phía bên Nhị ca, nếu mạo muội đi tìm hắn, với tính tình
của Nhị ca ta, mặc dù không đến mức làm gì ngươi, nhưng cũng không cần phải
đến đó chịu nhục. Để ba ngày sau đi, cuộc tỷ thí nội bộ của tộc ta sẽ chính thức
bắt đầu vào ba ngày sau, khi đó chắc hẳn Trữ Bình Côn sẽ đến xem, trong
trường hợp như vậy, Nhị ca của ta sẽ không dám làm xằng, ngươi và Trữ Bình
Côn gặp mặt nói chuyện cũng thuận lợi.”
Dữu Khánh suy nghĩ thấy cũng thích hợp, gật đầu nói: “Được.”
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, tỷ thí nội bộ Phượng tộc diễn ra đúng hẹn.
Ngoại trừ một số nhân viên lưu thủ, Thúy Vũ hồ gần như dốc hết lực lượng, tự
động chạy đến Phượng đầu lĩnh, nơi diễn ra thi đấu. Tình hình tương tự đều
diễn ra tại các bộ của Phượng tộc, trời còn chưa sáng đã có lượng lớn nhân viên
bắt đầu băng đèo lội suối, người lớn trẻ nhỏ đều có, không ít người tay cầm
đuốc.
Đám người Dữu Khánh là khách, được hưởng một số đặc quyền, không vội lên
đường, sau khi trời sáng, bọn hắn ăn uống no đủ rồi mới không chút vội vàng
cưỡi chim to bay đi.
Địa điểm thi đấu là một nơi gọi là “Thạch đảm oa” gần bên Phượng đầu lĩnh,
thực ra đó là một chỗ tương tự một cái giếng trời lớn. Rất đông khán giả từ các
bộ của Phượng tộc tập trung lộn xộn xung quanh giếng trời, bên trong giếng trời
chính là sân thi đấu, khán giả có thể ở trên cao nhìn xuống.
Tại một bên giếng trời, Trùng Nhi nắm chặt tay Tiểu Hắc không buông, Dữu
Khánh sợ Tiểu Hắc gây rối, liên tục căn dặn Trùng Nhi phải trông chừng cậu
nhóc thật kỹ.
Sau khi tạm biệt thê tử Diệp Điểm Điểm với cái bụng bầu bự xong, Phượng
Tàng Sơn liền quay đầu dẫn theo mấy người rời đi. Trong số ba mươi sáu thủ
lĩnh các bộ Phượng tộc, có mười bảy người có cảnh giới Thượng Huyền, gã
chính là một trong số đó, vì vậy mà nhất định phải tham gia lần thi đấu này, về
sau, nhân sự đại biểu cho Phượng tộc để tham gia “Đại Hoang tự” cũng sẽ được
chọn từ trong mười bảy người này.
Nói đến việc này, quả thực khiến cho Dữu Khánh cảm thấy cảm thán, bao nhiêu
môn phái muốn có được một Thượng Huyền cũng khó, mà chỉ một cái Phượng
tộc đã có đến mười bảy người, lực lượng này phải đè ép bao nhiêu là đại môn
phái chứ? Càng chưa đề cập tới còn có một cao thủ Cao Huyền. Không hổ là
một trong những bộ tộc cường đại nhất tại Đại Hoang Nguyên.
Vấn đề then chốt là, rất nhiều bộ tộc tại Đại Hoang Nguyên đều áp dụng một
phương thức tu hành xa xưa, không giống như tu sĩ bên ngoài gia tăng tu vi rất
nhanh bằng cách sử dụng các loại linh đan diệu dược, Phượng tộc cũng vậy, họ
không đi mua Linh mễ hay linh đan diệu dược gì, mỗi một phần tu vi tăng lên
đều là từng bước vững vàng chắc chắn kết nối với thiên địa để nạp vào.
Chỉ dùng cách thức vụng về nhất đó, không ngờ lại tu luyện ra được nhiều cao
thủ như vậy, thực sự khiến cho Dữu Khánh không biết nên nói cái gì.
Nhìn theo bóng lưng Phượng Tàng Sơn rời đi, Dữu Khánh hỏi Diệp Điểm
Điểm, “Hôm nay tỷ phu có thi đấu không?”
Diệp Điểm Điểm: “Không biết, có thi đấu hay không cũng không quan trọng, tỷ
phu của ngươi cũng không muốn tranh cái gì.”
Dữu Khánh suy nghĩ thấy cũng đúng, chỉ cần không liều mạng phân cao thấp,
sẽ không xảy ra chuyện gì không mong muốn.
Bỗng nhiên, các thành viên Phượng tộc xung quanh giếng trời lục tục quay
người, đổ dồn về cùng một hướng, rồi dồn dập nắm hữu quyền đặt lên ngực
khom người, ngay cả Diệp Điểm Điểm cũng không ngoại lệ. Dữu Khánh thuận
thế nhìn tới, hắn thấy tại vị trí cao nhất quanh giếng trời, xuất hiện một lão giả
Phượng tộc đội mũ lông vũ hoa lệ, mái tóc dài hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, không cần phải đoán, khẳng định chính là
tộc trưởng của Phượng tộc, hắn nhanh chóng ra hiệu cho Trùng Nhi cùng hành
lễ với mọi người.
Cùng đi theo Phượng Kim Kỳ còn có năm lão giả Phượng tộc khác, toàn bộ sáu
đại sơn chủ của Phượng tộc đều xuất hiện trên khán đài, bọn họ không chỉ tới
quan sát thi đấu cũng là để đánh giá kết quả của cuộc thi.
Phượng Kim Kỳ ngồi xuống trước, hai tay vươn ra làm động tác ra hiệu cho
mọi người bình thân.
Dữu Khánh chú ý thấy sau khi sáu đại sơn chủ ngồi xuống thì vị trí ở giữa vậy
mà còn có một chỗ trống, tiếp đó người lấp vào vị trí đó xuất hiện, đó là một lão
giả tóc lốm đốm áo bào đen, tướng mạo và khí chất đều tương đối uy nghi, thoạt
nhìn đây không phải là người của Phượng tộc, lão ta trực tiếp ngồi xuống bên
cạnh Phượng Kim Kỳ.
Lão ta lại ngồi ngang vai ngang vế với Phượng Kim Kỳ, Dữu Khánh kinh ngạc,
không biết đó là thần thánh phương nào.
Phượng tộc không có quá nhiều lễ nghi phiền phức như ngoại giới, có việc gì
làm việc đó, sau mấy tiếng kèn sừng trâu “Ô ô” vang vọng kéo dài, A Lạc Công
xuất hiện trước mắt mọi người, đi đến bên mép vách núi, thi pháp cất cao giọng
nói: “Để cho ai đại diện Phượng tộc tham gia ‘Đại Hoang tự’, mỗi người mỗi
nhà đều có ý kiến riêng, không ai thuyết phục được ai. Sáu vị sơn chủ cũng
không có bất công với ai, quyết định để cho mọi người dùng thực lực tới quyết
định. Cuối cùng sẽ lựa chọn ra ba người có thực lực mạnh nhất làm đại diện ưu
tiên. Trong khi thi đấu phải nhớ kỹ, đây là tỷ thí trong tộc, không phải kẻ thù
liều mạng với nhau, không thể hạ tử thủ.”
Nói xong, lão ta giang hai tay ra nhìn quanh bốn phía, “Người nào cảm thấy
thực lực của mình có thể đại diện Phượng tộc tham gia ‘Đại Hoang tự’, có thể đi
xuống tiếp nhận người khác khiêu chiến.”
Ánh mắt mọi người lập tức toát ra vẻ mong đợi.
Như vậy liền bắt đầu sao? Ngay cả một quy tắc nghiêm chỉnh cũng không có
sao? Dữu Khánh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới khai mạc lại ngắn gọn như
thế. Nhân cơ hội này, hắn nhỏ giọng thỉnh giáo Diệp Điểm Điểm, các đại lão
đang ngồi đó là những ai.
Diệp Điểm Điểm có thể giới thiệu rõ về những người khác, duy chỉ có lão giả
áo bào đen ngồi bên cạnh Phượng Kim Kỳ thì nàng không biết là ai, nàng cũng
muốn biết rõ nên quay đầu hỏi thăm.
“Để ta xuống trước!”
Có người hét to lên, rồi một bóng người phi thân bay vào trong giếng trời. Dữu
Khánh tập trung nhìn kỹ, ừm, xem như là người quen cũ, là Phượng Tàng Vân,
Nhị ca của Phượng Tàng Sơn.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán, Dữu Khánh nhớ tới việc chính của
mình, hắn bắt đầu đảo ánh mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Trữ Bình Côn.
Cũng không khó tìm lắm, cách ăn mặc của người ngoài quá nổi bật tại nơi đây,
hắn rất nhanh liền khóa chặt một người trong đám người nghiêng chếch đối
diện.
Hắn lập tức nói lời tạm biệt với Diệp Điểm Điểm, tiếp đó dặn dò Trùng Nhi
trông chừng kỹ Tiểu Hắc, sau đó mới rời khỏi đám người Thúy Vũ hồ, đi vòng
sang phía đối diện.
Trên đường đi hắn nghe thấy Phượng Tàng Vân cất tiếng hét to, “Ai đánh với
ta?”
“Để ta thử xem.”
Không lâu sau một tiếng đáp lại, bên trong giếng trời liền vang lên tiếng đánh
nhau kịch liệt.
Dữu Khánh không có hứng thú xem những trận giao chiến cấp thấp này, mặc dù
hắn đánh nhau ở cấp độ thấp hơn, nhưng mà tầm mắt quả thực có phần kén
chọn.