Bán Tiên

Chương 990: Tỷ tỷ xinh đẹp




Diệp Điểm Điểm cũng trấn an Dữu Khánh, “Lãnh địa của Nhị ca tại ‘Lưỡng

Tiêm trại’, cách rất xa ‘Thúy Vũ hồ’, ngăn cách bởi lãnh địa của mấy nhà,

không cần lo lắng gì cả.”

Dữu Khánh không tán thành với lời nói của đôi phu phụ này, với kinh nghiệm

của bản thân hắn, nếu thật sự có người muốn gây sự với ngươi, đó là khó lòng

đề phòng, chút khoảng cách lãnh địa này chẳng là cái rắm gì, nhưng người ta là

người địa phương, quen thuộc tình hình tại đây, có thể nói ra lời như vậy hẳn là

an toàn.

Hắn suy nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là mình đã quá đa nghi, liền gật gật đầu cười.

Nhìn quanh một vòng xong, hắn chuyển đề tài, “Kỳ phong tú lệ, sơn thủy như

họa, thực sự là một nơi rất tốt a!”

Ánh mắt hắn bất chợt dừng lại tại một ngón núi cao kỳ lạ phía xa xa, thân núi

màu đỏ sẫm, giống như đã được xử lý cắt phẳng, các mặt vuông vức đâu ra đấy,

đỉnh núi bằng phẳng như mặt bàn, không hoa không cỏ, nằm giữa vùng núi nón

xinh đẹp, hơn nữa nó còn ngọn núi cao nhất, nhìn thế nào đều cảm thấy có vẻ

quái lạ, hắn không khỏi chỉ đến, hỏi: “Ngọn núi đó thật là quái lạ, vì sao phải

làm cho ngọn núi trở thành như vậy?”

Mấy người đồng thời nhìn tới, Phượng Tàng Sơn cười ha hả, “Không phải do

chúng ta làm, sinh ra đã như vậy, từ xưa đến nay đã nằm ở đó, nó cũng là nơi

Phượng tộc ta cử hành đại tế tự. Ngươi không cảm thấy nó giống như là một cái

đỉnh sao?”

Đỉnh? Trong đầu Dữu Khánh chợt lóe lên một chuyện, nhưng hắn nỗ lực không

tiếp tục nghĩ đến, à một tiếng, nói: “Quả thực có phần giống.”

Phượng Tàng Sơn nói: “Nếu đã tới Phượng đầu lĩnh, ta và ngươi đi dạo đi.”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cuối cùng khoát tay áo, liếc nhìn bụng bự của

Diệp Điểm Điểm, nói: “Ngày khác đi, bôn ba đường dài đến đây, đã có chút mệt

mỏi, trước tiên nghỉ ngơi chút đã.”

Diệp Điểm Điểm hiểu ý cười cười, cho rằng hắn là suy nghĩ cho mình, nàng

quay sang lườm Phượng Tàng Sơn một cái, giống như muốn nói, ngươi thật là

quê mùa, phải học người ta một chút nha.

Nàng ta không biết rằng, Dữu Khánh không phải nghĩ cho nàng, cũng không

phải muốn nghỉ ngơi, mà là muốn rút về nơi ở, bất kể người khác nói như thế

nào, trước khi chưa làm rõ được vị Nhị ca kia nghĩ gì, hắn không có ý định lang

thang khắp nơi, hắn cảm thấy trở về địa bàn của Phượng Tàng Sơn mới tương

đối an toàn.

Nếu hắn đã nói như thế, Phượng Tàng Sơn cũng không miễn cưỡng, vì vậy cả

nhóm trực tiếp quay trở về. Đưa khách nhân trở lại căn nhà sàn tên “Thúy Bích

lâu” bên cạnh Thúy Vũ hồ, gã nói mấy người Dữu Khánh nghỉ ngơi cho tốt, và

dặn dò đêm nay có thiết yến khoản đãi.

Sau đó hai người cưỡi phi cầm quay trở về đỉnh ngọn núi cao nhất phía sau, nơi

đó có một tòa nhà gỗ tương đối rộng lớn và kiên cố, là nơi ở của hai vợ chồng,

cũng là trụ sở của lãnh địa này.

Sau khi tộc nhân đưa phi cầm tọa kỵ rời đi, Phượng Tàng Sơn quay đầu lại

thoáng nhìn căn nhà bên bờ hồ, nhịn không được lắc đầu nói: “Theo lời đồn đại,

Thám Hoa lang to gan lớn mật, nhiều hành động gan dạ táo bạo, thậm chí ngay

cả mặt mũi của lão Hoàng đế cũng không cho. Hôm nay mới biết tin đồn chỉ là

tin đồn, có phần nói quá sự thật.”

Diệp Điểm Điểm sửng sốt, vội vàng cau mày hỏi: “Nói bậy bạ gì vậy?”

Phượng Tàng Sơn đưa tay đỡ cánh tay nàng cùng đi tới trước, “Phu nhân a, ta

chỉ là không vòng vo giấu giếm, có chuyện gì nói thẳng ra chuyện đó mà thôi,

nàng không nhìn ra sao? Vị huynh đệ này của chúng ta nha, có phần quá thận

trọng, không thấy to gan lớn mật bao nhiêu.”

Diệp Điểm Điểm trừng mắt lườm gã, “Vườn tiên đào đó là tự bay ra hay sao,

đại nam nhân ở phía sau lẩm bẩm, được hay không?”

Phượng Tàng Sơn cười ha hả nói: “Nàng nhìn nàng kìa! Ta tùy tiện nói sau lưng

hắn mấy câu cũng không được. Làm như ta còn không thân cận với nàng bằng

hắn ấy.”

Diệp Điểm Điểm lập tức quay đầu lại lườm gã, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói vậy

là có ý gì?”

Phượng Tàng Sơn vội xua tay nói: “Không có ý gì, nàng nhìn nàng kìa, lại hiểu

lầm rồi.”

Diệp Điểm Điểm khua tay vẫy cánh tay nâng đỡ của gã ra, vẻ mặt không vui sải

bước đi vào trong phòng.

Phượng Tàng Sơn bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu lại nhìn chăm chú căn nhà phía

bờ hồ một lúc, rồi bước nhanh đuổi theo phu nhân…

Sóng nước lăn lăn vỗ lên bờ hồ, Dữu Khánh và Trùng Nhi đi tới, song song

ngồi xổm xuống lật xem những viên đá bên mép nước, đây là những viên đá

cuội nhiều màu sắc khác nhau, bề mặt bóng láng phản chiếu ánh sáng như ngọc,

trông rất đẹp mắt, nhất là những viên được sóng nước cọ rửa qua, càng sáng

bóng tươi đẹp.

“Thật là đẹp. Công tử, công tử thấy nó giống cái gì?” Trùng Nhi nhặt lên một

viên đá màu hồng phấn hình dạng như quả đào.

Dữu Khánh cố ý chọc ghẹo hắn ta, “Giống ngươi.”

Trùng Nhi lập tức mím môi không để ý tới nữa, biết rõ vị chưởng môn sư huynh

này lại đang trêu chọc mình giống đàn bà.

Phương thức phản kháng của hắn ta chính là không có hé răng, im lặng chống

chịu.

Nếu chỉ có thể nhìn thấy một hai viên thì thôi, nhưng khắp bờ hồ này, chỗ nào

cũng có, Dữu Khánh thưởng thức một chút rồi không còn thấy mới mẻ nữa, hắn

đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn xa xa trong hồ nước, bọn hắn tới đây tìm Tiểu

Hắc, mà Tiểu Hắc thì đang chèo thuyền với những người khác trong hồ, chơi rất

vui vẻ.

Một người đang vui vẻ chèo thuyền trong hồ. Một người ở tại bên bờ hồ không

ngừng nhặt đá liệng liệng, ném rồi lại nhặt, muốn nhặt được viên đá xinh đẹp

nhất. Một người cầm kiếm chắp tay sau lưng, đứng sừng sững bên hồ, trong đôi

mắt dõi nhìn xa xa đầy vẻ suy tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên loáng thoáng có một tràng tiếng ồn ào truyền đến, Dữu Khánh và

Trùng Nhi đang nhặt đá song song quay đầu lại nhìn về phía Thúy Bích lâu,

không biết xảy ra chuyện gì. Hai người lập tức lướt trở về.

Vừa về đến cửa vào Thúy Bích lâu, lập tức thấy một cô nương Phượng tộc đang

xách hành lý của bọn hắn, muốn ném ra ngoài.

Hai người không biết vì sao cô nương Phượng tộc này lại ném hành lý của bọn

hắn. Người này trông rất rất trẻ tuổi, đoán chừng chưa đến hai mươi, nhìn như

thiếu nữ, đầu đội mũ lông vũ, mặc da thú, để lộ tay chân, còn để lộ cả một đoạn

eo thon săn chắc, màu da lúa mạch, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp. Bộ dạng cô ta

lúc này khiến người ta có cảm giác điêu ngoa.

Hai người phụ nữ được phái đến đây phục vụ khách nhân đang nỗ lực ngăn cản

khuyên can.

“Các ngươi không dọn ra ngoài, thì để ta dọn. Tránh ra.”

“A Hoàn, không thể ném a! Đây này quý khách của thủ lĩnh và phu nhân.”

“Là quý khách của nữ nhân kia, không phải của A cha ta. Ta bây giờ cũng muốn

chiêu đãi quý khách tại nơi này. Bảo bọn họ đổi nơi ở khác đi.”

“A Hoàn, ta tìm một chỗ khác giúp ngươi, được không?”

“Không, ta muốn nơi này ngay bây giờ.” Thiếu nữ bày ra bộ dạng ương bướng

không nói lý lẽ, đồng thời lúc này cũng đã nhìn thấy khách nhân vừa trở về.

Ánh mắt cô ta đảo qua hai người Dữu Khánh, rồi đột nhiên ngừng lại trên mặt

Trùng Nhi, thấy Trùng Nhi đang cau mày nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cô ta

có phần lúng túng, không dám đối diện, bộ dạng hùng hổ kịch liệt trong nháy

mắt liền yếu đi, ậm ừ hỏi, “Bọn họ là khách của A cha à?”

“Đúng vậy.” Một người phụ nữa gật đầu, một người khác thì khom người với

hai người Dữu Khánh, dáng vẻ áy náy xin lỗi.

Rầm rầm, thiếu nữ thả hành lý trong tay xuống, rồi đẩy hai người phụ nữ ra,

đồng thời hừ một tiếng, “Lười ồn ào với các ngươi.”

Cô ta chắp tay sau lưng nghênh ngang đi xuống bậc cấp, đi tới trước mặt hai

người Dữu Khánh, hoàn toàn không thèm nhìn Trùng Nhi, chỉ hỏi Dữu Khánh,

“Các ngươi từ đâu tới? Tên gì?”

Dữu Khánh thần sắc bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười hỏi ngược lại, “Cô là ai?”

Một người phụ nữa bước nhanh xuống đây, giải thích: “Nàng là A Hoàn, là con

gái của thủ lĩnh. Quý khách, là hiểu lầm, chúng ta lập tức sẽ thu dọn hành lý lại

chỗ cũ.”

Ngụ ý là mong khách nhân không nên so đo với thiếu nữ.

Quả nhiên là nữ nhi của Phượng Tàng Sơn, Dữu Khánh đã biết Phượng Tàng

Sơn có một con trai một ccon gái, lúc này à một tiếng, nói: “Không sao.”

Thiếu nữ hừ một tiếng, tiếp tục ép hỏi: “Điếc sao? Ta hỏi các ngươi từ đâu tới?

Tên gì?”

Dữu Khánh duy trì mỉm cười, “Dữu Khánh, U Giác Phụ tới.”

Thiếu nữ ưỡn chiếc cổ thon dài, cao ngạo như một con gà trống lại chuyển ánh

mắt nhìn chăm chú vào Trùng Nhi, “Tại sao ngươi không nói lời nào như một

tên câm điếc vậy, ngươi tên gì?”

Trùng Nhi cũng báo ra tên đối ngoại của mình, “Lâm Long.”

Tên này là do sư phụ của hắn ta đặt cho, dùng để giao tiếp đối ngoại, đọc đồng

âm với “Linh lung”.

“Nể mặt mũi của A cha, ta không chấp các ngươi.” Thiếu nữ hừ một tiếng, chắp

tay sau lưng, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, bỏ đi.

Trùng Nhi nhìn chằm chằm đôi chân thon dài bộc lộ ra ngoài của thiếu nữ, sau

đó cảnh giác quay sang nhìn Dữu Khánh, phát hiện thấy chưởng môn sư huynh

quả nhiên đang nhìn chăm chú đôi chân của người ta.

Đối với việc này, hắn ta coi như đã quen thuộc không còn kinh ngạc nữa, từ lâu

đã phát hiện được tật xấu này của mấy vị sư huynh, khi nhìn thấy nữ nhân xinh

đẹp, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà dõi mắt nhìn, nhìn thấy ngực lớn thì sẽ

nhìn ngực người ta, và cả mông nữa, kể cả Cửu sư huynh vốn luôn tỏ ra thanh

cao, cũng sẽ âm thầm lén nhìn.

Ngay tại trước mặt người ngoài, hắn ta không tiện nói gì, nhếch miệng hiện ra

má lúm đồng tiền, nhưng lại trực tiếp dịch bước chắn trước mặt Dữu Khánh,

tươi cười xán lạn hỏi: “Công tử, làm gì bây giờ?”

“Hả?” Dữu Khánh theo động tác ra dấu của hắn ta, quay nhìn về phía đống đồ

tán loạn nơi cửa vào đang được người nhặt lên.

Người phụ nữ trước mặt lập tức cầu xin bọn hắn, nói rằng A Hoàn không có ác

ý gì, chỉ là có phần tùy hứng, mong bọn hắn đừng nói cho Phượng Tàng Sơn

biết, nếu không, Phượng Tàng Sơn nhất định sẽ trừng phạt A Hoàn rất nghiêm

khắc.

Dữu Khánh tự nhiên liền bảo đảm rằng hắn sẽ không nói, cũng từ điều này hắn

nhận ra được điểm khó khăn trong cuộc sống của Diệp Điểm Điểm tại Phượng

tộc, nhưng việc này không tính là bất ngờ, khi Diệp Điểm Điểm quyết định tái

giá với Phượng Tàng Sơn thì chắc hẳn cũng có chuẩn bị tâm lý.

Hắn chỉ không ngờ rằng, đến bây giờ Diệp Điểm Điểm vẫn chưa xử lý được vấn

đề này, nữ nhi của Phượng Tàng Sơn lại có thể làm ra chuyện trực tiếp đánh

đuổi khách của Diệp Điểm Điểm.

Mà từ thái độ của những người khác, có thể nhận thấy, những người nơi này

tương đối bao che cho A Hoàn đó.

Đến chạng vạng tối, phu thê Phượng Tàng Sơn nồng nhiệt chiêu đãi bọn hắn,

đốt lửa ngoài trời, sơn trân mỹ vị, nhân vật chủ yếu trong khu vực Thúy Vũ hồ

đều đến đây tiếp khách, cả khách và chủ đều vui.

Sau khi kết thúc tiệc tối, dù cảnh đêm hấp dẫn nhưng Dữu Khánh không có tâm

tình tản bộ, hắn dẫn Trùng Nhi và Tiểu Hắc trở về Thúy Bích lâu nghỉ ngơi.

“Trăng sáng vằng vặc, sáng vằng vặc a, mặt nước long lanh, sóng vỗ êm đềm,

êm đềm và nhẹ nhàng a…”

Đột nhiên, có tiếng sơn nữ cất lên giọng ca trong trẻo du dương từ xa xa văng

vẳng vào trong phòng.

Tiểu Hắc đang khoanh chân đả tọa tu luyện đột nhiên mở mắt, sau đó vừa lăn

vừa bò đứng lên, trực tiếp đẩy mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Cậu nhóc ở chung một phòng với Dữu Khánh, không phải Dữu Khánh thích kéo

nó ở chung, mà vì để trông chừng nó.

Tựa người nằm úp sấp trên cửa sổ, mái tóc Tiểu Hắc tung bay, nó chợt quay đầu

lại reo lên: “Thập Ngũ thúc, có tỷ tỷ xinh đẹp, nhanh đến xem đi.”

Tiểu hài tử này rất nhạy cảm, có thể cảm giác được mấy vị thúc thúc Đào Hoa

cư thích xem cái gì.

Dữu Khánh mở mắt ra, đang định mắng tên nhóc con này tâm hoang dã, nhưng

nghe nói có tỷ tỷ xinh đẹp liền bỏ qua, quyết định để xem ánh mắt của tiểu tử

này như thế nào, hắn liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cùng với Tiểu Hắc đồng

thời nhìn xung quanh, hai người một lớn một nhỏ chăm chú nhìn.

Một đống lửa cháy sáng bên bờ hồ, có ba nữ nhân vây quanh, một người đứng

xướng ca, hai người ngồi đung đưa, lắc lư đầu theo điệu hát. Dữu Khánh chỉ

nhìn thoáng qua liền nhận ra được người ca hát chính là A Hoàn, con gái của

Phượng Tàng Sơn, người gây rối lúc ban ngày.

Nói đi cũng phải nói lại, giọng hát rất dễ nghe, trong cảnh đêm, tiếng hát gợi

được cho người nghe có cảm giác cảnh đêm hấp dẫn.

Cửa sổ của căn phòng sát vách rất nhanh cũng được mở ra, Trùng Nhi thò đầu

nhìn ra ngoài, nhưng hầu hết thời gian hắn ta đều là quay đầu nhìn xem phản

ứng của Dữu Khánh.

Nữ nhân bên cạnh đống lửa dường như đã phát hiện thấy khách nhân đang nhìn

xem bọn họ, hai nữ nhân đang ngồi lần lượt đứng lên, sau đó chạy đến Thúy

Bích lâu, không mời tự vào, mời khách cùng ra đống lửa vui chơi.

Lúc đầu, Dữu Khánh và Trùng Nhi một mực từ chối khéo, nhưng cuối cùng bởi

vì lòng nhiệt tình của họ mà không thể chối từ, người ta vừa lôi vừa kéo, nhất

quyết muốn kéo bọn hắn ra ngoài, đối diện với sự nhiệt tình như vậy, bọn hắn

đành phải ra theo.

Trong khi đó, Tiểu Hắc thì không cần lôi kéo gì cả, đi chân trần trực tiếp nhảy

ra cửa sổ chạy đi. Dữu Khánh xem như là phục tiểu tử này, chưa bao giờ sợ

chân bị xước, tại trên đống đá vụn lộn xộn, nó vẫn có thể chạy chân trần.