Quan trọng là sau khi đi ra, gã vẫn bần thần mặt mày cau có, không có dấu hiệu
mời Dữu Khánh đi vào, điều này không phù hợp với ý định đến đây.
Dữu Khánh làm khách phải theo chủ, nên không tiện nói cái gì, Diệp Điểm
Điểm tự nhiên là không kìm được, hỏi, “Thế nào rồi?”
Phượng Tàng Sơn ấp úng nói: “A cha nói rằng khách từ xa mới đến, tạm thời
không nên quấy rầy khách nhân nghỉ ngơi, để khách nhân ổn định đã rồi nói
tiếp.”
Dữu Khánh nở nụ cười, lời này a, chính mình đã đến ngay cửa vào, làm gì có
chuyện quấy rầy hay không quấy rầy nữa chứ, rõ ràng là không muốn gặp mình.
Diệp Điểm Điểm tự nhiên không cần phải vòng vo với trượng phu của mình,
nàng trực tiếp đá một cú vào chân trượng phu mình, “Đều không phải người
ngoài, Dữu huynh đệ cũng không phải kẻ ngốc, nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra?”
Người quen thuộc Dữu Khánh đều biết rõ Dữu Khánh rất không thích người
khác gọi hắn là A Sĩ Hành, khi nói chuyện đều xưng mình tên là Dữu Khánh,
nói cái gì mà A Sĩ Hành đã là quá khứ.
Phượng Tàng Sơn bối rối cười cười, rồi sau đó lắc đầu nói: “Ta cũng không biết
đã xảy ra chuyện gì. Dường như A cha có chút thay đổi thái độ, do dự trong
việc giao quyền kinh doanh hàng hóa, sản vật của Phượng tộc cho Đào Hoa cư
của Dữu huynh đệ. Ông ấy nói là để cân nhắc lại một chút.”
Diệp Điểm Điểm kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy chứ? Lẽ nào ngươi không
có hỏi thử sao?”
Phượng Tàng Sơn: “Đương nhiên có hỏi. A cha đột nhiên nêu lên một số phân
vân…” Nói đến đây, gã nhịn không được liếc nhìn Dữu Khánh mấy lần.
Diệp Điểm Điểm hai tay ôm bụng, không vui nói: “Ngươi nói nhanh đi, cứ ấp a
ấp úng như vậy, con chúng ta sẽ phải ra đời rồi.”
Phượng Tàng Sơn nhấc tay ra hiệu cho nàng đừng nóng vội, “Ý của A cha là,
nghe nói Đào Hoa cư đắc tội Xích Lan các, khiến cho việc kinh doanh của Đào
Hoa cư không dễ thực hiện. Thứ hai là, tạm gác chuyện giữa Dữu huynh và đệ
tử của Địa mẫu sang một bên, nghe nói Dữu huynh lại mượn tay U Nhai phá đổ
Già La Sơn, giết chết thân thích của Địa mẫu. Thứ ba, hồi đó thế hệ trước của
Dữu huynh bị cuốn vào tranh đấu phe phái tại Cẩm quốc, nghe nói đến nay Dữu
huynh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của nó, nguy hiểm tiềm ẩn có
thể ập đến bất cứ lúc nào.”
Nói xong những lời này cho Dữu Khánh nghe, gã lại quay sang thê tử, “A cha
nói ra ba vấn đề này, ta không biết nên trả lời A cha như thế nào. Sau đó A cha
nói ta tiếp đãi khách cho tốt trước đã.”
Diệp Điểm Điểm sửng sốt, cũng hiểu được những lo lắng của cha chồng mình,
không phải là Phượng tộc sợ những người liên quan trong đó, cái gì mà Xích
Lan các, cái gì mà thân thích của Địa mẫu, cái gì mà tranh chấp phe phái Cẩm
quốc, Phượng tộc đều chẳng sợ, nhưng Phượng tộc giao hàng hóa cho Đào Hoa
cư kinh doanh, đương nhiên không muốn tâm huyết và công sức của tộc nhân bị
tai bay vạ gió, nếu thật sự là như vậy, với tư cách là tộc trưởng, e rằng ông ta
khó thể giải thích cho tộc nhân, nhất là chuyện này do con trai và con dâu của
mình làm trung gian giới thiệu, loại chuyện này, không thể dùng vũ lực để ép
buộc tộc nhân im lặng a?
Mà ba vấn đề này, nàng không có hiểu rõ, không biết giải thích với cha chồng
như thế nào, bởi vì, lúc trước nàng chỉ lựa chọn giới thiệu những điểm tốt của
Đào Hoa cư cho ông ấy mà thôi.
Trùng Nhi cũng nhận ra được việc hợp tác có khả năng sẽ không thành công,
hắn ta tức thì có phần khẩn trương quay nhìn Dữu Khánh, bình thường hắn ta
chỉ đối diện với những việc trong nhà, hoàn toàn không biết với vấn đề như vậy
thì phải làm sao bây giờ, không biết nên xử lý như thế nào.
Về những điều này, trong lúc nhất thời Dữu Khánh cũng không thể giải thích
được rõ ràng bằng một hai câu nói. Ví dụ như chuyện Xích Lan các, đơn giản
chỉ là ân oán với riêng tên ngốc Long Hành Vân kia mà thôi, không phải là với
Xích Lan các, và hắn biết rõ vấn đề này đã được giải quyết dứt điểm tại Triêu
Dương đại hội. Nhưng vấn đề là, với loại chuyện này, hắn không thể giải thích
với người bên ngoài, hắn có thể kể ra việc mình giả mạo lai lịch tại Triêu
Dương đại hội được sao?
Nhưng nếu như hắn đã đích thân đến đây, hắn vẫn hi vọng mình có thể thúc đẩy
thành công việc này.
Tuy rằng đặc sản của Phượng tộc có khả năng không kiếm được quá nhiều tiền,
nhưng so với chuyến phiêu lưu mạo hiểm trước đó của hắn, so với lợi ích giành
được từ Đồng Tước hồ, phần lợi ích thu được từ đặc sản Phượng tộc thật sự
không tính là gì, có lẽ chỉ có thể tính là một sợi lông trâu.
Tuy nhiên, với kiểu phất nhanh bằng khoản tiền trời cho như Đồng Tước hồ,
hắn cũng đã chứng kiện sự đẫm máu và nguy hiểm trong quá trình cạnh tranh
đó, không biết bao nhiêu mạng người lấp vào trong đó nhưng chưa chắc đã có
thể lấy được, không người nào có thể nuốt được một mình, sau khi vào tay còn
phải chia sẻ cho rất nhiều người.
Mà hiện tại, cuộc cạnh tranh tại Đồng Tước hồ đã trở thành trò cười, với sự
nhúng tay vào của mấy thế lực lớn, lợi ích Đồng Tước hồ do Nhiếp Nhật Phục
xây dựng ra trước đây đã bị sụp đổ, địa điểm tạo ra tài phú khổng lồ đó đảo mắt
liền tan thành mây khói, không còn ai quản lý, thủy sản trong Đồng Tước hồ lập
tức bị đánh bắt quá mức, Thiên Tích sơn cũng trở thành một nơi giết chóc vô
chủ và không có trật tự, không biết khi nào mới có thể xuất hiện chủ nhân mới.
Trong khi đó, với việc kinh doanh các loại sản vật của Phượng tộc, Diệp Điểm
Điểm ước tính đại khái giúp Dữu Khánh, nếu tập trung cung cấp cho Đào Hoa
cư buôn bán, một năm có thể kiếm được mấy vạn.
Tuy rằng không nhiều tiền, nhưng được cái ổn định, an toàn và có thể duy trì
liên tục, đủ để cho toàn bộ Đào Hoa cư có cuộc sống tốt đẹp không lo cơm ăn
áo mặc.
Hắn, ông chủ đứng phía sau Đào Hoa cư, mặc dù mặt ngoài có vẻ không quan
tâm đến tình hình hiện tại của Đào Hoa cư, thực ra trong lòng xấu hổ khi cứ
luôn nhàn rỗi ăn cơm của mọi người mà không làm gì, nếu hoàn thành chuyện
này, hắn có thể chấp nhận được việc tiếp tục chỉ ăn không làm.
Vốn tưởng rằng đây là chuyện nắm chắc, nào ngờ lại xảy ra chuyện, trước kia
chỉ muốn kiếm khoản tiền lớn, bây giờ ngay cả món tiền nhỏ cũng rất để tâm,
Dữu đại chưởng liền cảm thấy khẩn trương, “Tỷ phu, có một số việc chúng ta
không thể giải thích rõ được chỉ với mấy câu nói, ngươi để cho ta gặp mặt tộc
trưởng một lần, để ta nói chuyện trực tiếp với tộc trưởng, được chứ?”
Trùng Nhi lập tức gật gật đầu phụ họa.
“Việc này…” Phượng Tàng Sơn hơi chút do dự, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn, nói:
“Không gấp gáp, bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng lắm ý nghĩ của A cha ta, nói quá
nhiều chưa chắc đã có ích lợi gì, để ta tìm hiểu xem A cha đang nghĩ gì đã rồi
nói tiếp. Ông ấy nói ngươi trước tiên nghỉ ngơi, vậy thì ngươi cứ nghỉ ngơi cho
thoải mái. Không cần nóng nòng, người tại nơi đây, không sợ không có cơ hội
gặp mặt.”
Tuy là người thô kệch, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh một phương, vẫn kiểm
soát được thứ tự ưu tiên trước sau của mọi việc.
Dữu Khánh nghe xong chỉ có thể gật đầu đồng ý, hắn khẳng định không biết rõ
được tính cách cha người ta bằng người ta.