Một đám người của Phượng tộc nghe nói vậy thì ngẩn ra, tại U Giác Phụ còn có
người như vậy, còn có chuyện như vậy ư?
Nhị ca kinh ngạc hỏi: “Nó động thủ với ta ngay tại trên đường đi, ta còn không
thể kiện nó sao?”
Thấy vị này vẫn còn chưa tiêu ấm ức, Trữ Bình Côn hảo tâm khuyên nhủ y:
“Nhị gia, kiện thì đương nhiên có thể kiện, nhưng vấn đề là kiện thì có thể làm
được gì, chuyện chỉ như vậy, U Nhai khẳng định sẽ nói, ngươi so đo với một
tiểu hài tử làm gì. Ngài không có bị tổn thương, nó cũng không bị phạt cái gì.”
Nhị ca: “Nếu nói như vậy, chỉ có thể nó đánh ta, ta không thể đánh lại nó?”
Trữ Bình Côn cười ha hả: “Về cơ bản, cũng gần như là vậy. Nó đánh ngài, U
Nhai tám chín phần mười sẽ nói nó là một hài tử, nói ngài đừng so đo với nó,
còn nếu ngài động thủ đánh nó, vậy chính là ngài vi phạm quy tắc của U Giác
Phụ, sẽ khiến cho ngài phải biết quy tắc là như thế nào.”
Nhị ca cả kinh, “Vậy thì còn quy tắc gì nữa chứ? U Nhai cứ buông thả cho nó
như vậy sao?”
“Buông thả?” Trữ Bình Côn xua tay, “Nhị gia, tiểu tử này, thực sự không có ai
buông thả nó, nó rước họa không ít, bị trừng phạt rất thảm, bị U Nhai đánh rất
nhiều lần, cũng từng bị U Nhai nhốt không ít lần, thậm chí tái phạm còn gia
tăng hình phạt, bị đánh gấp đôi, thậm chí, đánh hỏng đồ đạc trong các cửa hàng
cũng bắt nhà nó đền gấp đôi, nhưng sau đó, khi buồn chán nó lại lò mò đến gần
khả năng bị đánh.
Tại U Giác Phụ không có tiểu hài tử nào để chơi đùa với nó, khi buồn chán, nó
lại nhịn không được chạy đến chơi đùa với con mèo của U Nhai. Chỉ là một đứa
trẻ nít, ngài bảo U Nhai phải làm sao với nó bây giờ? Cũng không thể bị nó ăn
vụng chút gì đó liền giết chết một đứa nhỏ a? Như lúc trước ta đã nói, U Nhai
trừng phạt nó nhiều đến nỗi không muốn quản nữa rồi. Đường đường là U Nhai,
đáng giá cứ phải so đo với một tiểu hài tử sao?
Thời gian lâu dài, toàn bộ U Nhai đều đã quá quen và chai lì với mấy trò của nó,
liền nhắm mắt làm ngơ cho nó. Tiểu tử này lúc ban đầu là lén lút ăn trộm đồ ăn
của U Nhai, sau đó là trà trộn vào lấy đồ ăn của U Nhai, giống như là vào nhà
nó vậy. Đường đường là U Nhai, nó khiêng cây gậy của nó, muốn đến là đến.
Nghe nói bây giờ, ngay cả người của U Nhai cũng thường lấy đồ ăn trêu chọc
nó, thậm chí còn nghĩ đủ cách cố ý chọc ghẹo để nó phạm sai lầm, chỉ là vì
muốn nhìn xem nó bị đánh. Ngay cả những con đại miêu kia cũng lười hù dọa
nó rồi, bị nó leo lên cưỡi thì cứ để cho nó cưỡi, dù sao tiểu hài tử cũng không
nặng bao nhiêu.
Cha của nó cũng đã nhiều lần đánh nó rất nặng, nhưng đều vô dụng, nó da dày
thịt chắc, xương cốt cũng cứng, dù bị đánh rất dữ nhưng khôi phục nhanh, chỉ
còn thiếu dùng dây buộc lại nuôi như chó nữa mà thôi. Ngài không thấy nó còn
tháo giày treo trên eo sao? Có giày không chịu đeo, cứ thích đi chân trần chạy
khắp nơi.”
Nói đến đây, lão ta cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, ghé miệng vào sát tai Nhị
ca, hạ thấp giọng nói: “Vị phán quan ẩn trên vách đá U Nhai kia, gần như không
có người nào nhìn thấy dung mạo như thế nào, có người cho rằng tiểu tử kia
không chừng đã gặp được phán quan. Chỉ với việc này, người khác muốn học
theo cũng học không được. Nếu nó không phạm sai lầm gì lớn, ngài cảm thấy U
Nhai có thể nghiêm túc với nó sao? Nhị gia, trên đời này không có gì là tuyệt
đối, mọi việc đều có thể có ngoại lệ, tiểu tử này chính là ngoại lệ của U Giác
Phụ. Kỳ thực, tiểu tử này cũng không phải người xấu, chỉ là chưa trải qua việc
đời, bản tính đơn thuần, đùa với nó cũng khá thú vị.”
Được rồi, vị Nhị ca đó trầm mặc, cơn tức vì một gậy kia xem như đã hoàn toàn
dập tắt, suy tư một chút, y lại hỏi: “Tại sao tiểu tử này lại ra mặt giúp lão ngũ
nhà ta?”
Trữ Bình Côn a một tiếng, “Chắc có lẽ Ngũ gia quen biết Thám Hoa lang. Nam
tử mặc đồ trắng tóc tai bù xù vừa rồi chính là Thám Hoa lang đại danh đỉnh
đỉnh, cũng là chủ nhân phía sau ‘Đào Hoa cư’.”
“Đào Hoa cư?” Nhị ca hơi sửng sốt, hỏi: “Là cửa hàng của vị tài tử đệ nhất
thiên hạ gì đó sao?”
Nhìn thấy y thốt lên có vẻ ngạc nhiên, Trữ Bình Côn không hiểu, gật đầu đáp,
“Đúng vậy.”
Nhị ca nhìn lão ta, bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta không
thể đảm bảo có thể giao việc kinh doanh hàng hóa của Phượng tộc cho ‘Côn
Bảo hành’ các ngươi hay không?”
Trữ Bình Côn hơi sửng sốt, thử hỏi: “Bởi vì Đào Hoa cư sao?”
Nhị ca gật đầu: “Đúng vậy. Bà nương này của Ngũ đệ nhà ta chính là nói nhiều,
không chịu thủ bổn phận nữ nhân, tại trước mặt a cha ta nói không ít lời tốt đẹp
về tên tài tử này.”
Trữ Bình Côn lập tức hỏi: “Việc này đã được quyết định rồi sao?”
Nhị ca: “Vậy thì chưa, còn chưa chính thức thảo luận, nhưng đại khái cũng
không kém nhiều.”
Trữ Bình Côn à một tiếng đầy ý vị sâu xa…
“Tiểu Hắc, chúng ta có đồ ăn ngon này.”
“Tiểu Hắc, trong cửa hàng có một loại kẹo mới rất ngon, có muốn đến đây ăn
thử hay không?”
“Tiểu Hắc, có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp mới đến, tới đây xem đi.”
Tại cửa vào các cửa hàng hai bên đường phố, thỉnh thoảng có các loại nhân viên
nhiệt tình kêu gọi Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc thì liên tục lắc đầu từ chối như trống
bỏi.
Trái lại, không có ai chào hỏi Dữu Khánh.
Trên thực tế, đúng là không có mấy nhân viên các cửa hàng nhận biết Dữu
Khánh, mấu chốt là Dữu Khánh rất ít ra khỏi Đào Hoa cư, khi ra ngoài đều sẽ
che đầu giấu mặt, chỉ khi một ít chưởng quỹ cửa hàng đến chơi thì vì để giữ tình
cảm hắn mới không thể không lộ diện chào hỏi.
Đôi vợ chồng đồng hành bên cạnh thấy vậy nhìn nó ngạc nhiên, Diệp Điểm
Điểm kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới nha, Tiểu Hắc rất được chào đón tại U
Giác Phụ a.”
Dữu Khánh xì một tiếng, “Đó không phải chào đón gì a, đó gọi là không có ý
tốt. Bọn họ không quản nó có tiền hay không, cuộc sống phóng túng lúc trước
đã khiến nó bị mê hoặc, thứ gì không bán được, thứ gì đắt tiền đều đổ tới cho
nó, chỉ cần nó nếm thử, sau đó sẽ đi tìm cha nó để tính tiền, vì việc này, nó đã bị
cha nó cho ăn đòn nặng không biết bao nhiêu lần rồi.”
Còn có chuyện như vậy? Hai vợ chồng rất kinh ngạc.
Phượng Tàng Sơn hiếu kỳ hỏi: “Mấy cô nương oanh oanh yến yến, trang điểm
xinh đẹp trong tòa nhà đó cũng mời chào nó, không lẽ Tiểu Hắc nhỏ như thế
liền có thể đi vào đó thử gì đó mới mẻ sao?”
Diệp Điểm Điểm lập tức lườm gã, giống như đang nói, ta thấy chính là ngươi
muốn vào đó thử cái gì đó mới mẻ a?
Dữu Khánh lại xì một tiếng, “Nó chỉ là một tiểu hài tử, thử cái quỷ gì chứ. Bọn
họ trước tiên nghĩ cách lừa nó vào trong đó, chỉ cần lừa gạt cho nó ôm ôm sờ
sờ, sau đó sẽ đến tìm cha nó để tính tiền. Dù sao, kẻ hứng đòn cũng không phải
là bọn họ.”
Hai vợ chồng không nói nên lời, đảo mắt nhìn các cửa hàng hai bên đường phố,
bỗng nhiên cảm thấy nơi đây quá không thân thiện với Tiểu Hắc, không nghĩ tới
U Giác Phụ lại có một mặt ác độc như thế, ngay cả tiểu hài tử cũng không
buông tha, cảm thấy đen tối hơn cả Ảo Vọng, phát hiện thấy Tiểu Hắc vẫn còn
có thể sống tốt tại nơi này thực sự là kỳ tích.
Diệp Điểm Điểm vô thức nhìn xuống bụng mình, nàng đang suy nghĩ, khi con
mình còn nhỏ không thể để cho nó đến U Giác Phụ.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn vị trí xảy ra chuyện không vui vừa rồi, hỏi:
“Tỷ phu, người vừa rồi là Nhị ca của ngươi?”
Phượng Tàng Sơn hé miệng ừ một tiếng, thần sắc không lạnh không nhạt.
Dữu Khánh: “Là Nhị ca cùng tộc, còn là Nhị ca ruột?”
Biết hắn đang nghi hoặc về việc gì, Diệp Điểm Điểm dứt khoát nói cho hắn biết
rõ nguyên nhân.
Phượng Tàng Sơn có bảy huynh đệ tỷ muội. Mình là nhỏ nhất, đều cùng một
mẹ sinh ra. Phía trên còn có hai tỷ tỷ và bốn ca ca. các tỷ tỷ đều đã lập gia đình,
không nói tới. Trong năm huynh đệ, hiện nay chỉ có gã và Nhị ca Phượng Tàng
Vân đột phá tu vi đến Thượng Huyền, những huynh đệ khác đều dừng lại tại Sơ
Huyền.
Lần này, quy tắc thi đấu của “Đại Hoang tự” chính là so lực lượng trung kiên
của các tộc, cũng có thể nói so sánh chính là tương lai của các tộc, trong tộc tự
nhiên sẽ phái ra con cháu có thực lực mạnh nhất để tham gia. Diệp Điểm Điểm
bụng đã to, không muốn trượng phu của mình tham gia đánh đánh giết giết, loại
chuyện đánh giết này, ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện không mong muốn, bảo nàng phải làm sao bây
giờ?
Nhưng mà, không thể làm trái quyết nghị trong tộc, toàn bộ con cháu trong tộc
tu vi đột phá đến Thượng Huyền đều phải tham gia tỷ thí nội bộ, để từ trong đó
lấy ra một nhóm người mạnh nhất đi chinh chiến vì tương lai của Phượng tộc.
Diệp Điểm Điểm sợ trượng phu xảy ra chuyện ngoài mong muốn, nên mới để
trượng phu tới U Giác Phụ chuẩn bị nhiều một chút, nào ngờ đụng phải Phượng
Tàng Vân, sợ là đã khiến Phượng Tàng Vân hiểu lầm.
Hiểu lầm cái gì? Tự nhiên là cảm thấy Ngũ đệ này của mình muốn tranh giành
quyền kế thừa ngôi vị tộc trưởng với mình.
Có thể chứng tỏ được thực lực của mình tại trong thi đấu nội bộ, và có thể tại
trên lôi đài “Đại Hoang tự” giành được tương lai vì tộc nhân, hơn nữa còn là
con trai của tộc trưởng, có thể tưởng tượng được danh tiếng trong tộc sau đó.