Mấy người nói chuyện phiếm với nhau một hồi, sau đó Diệp Điểm Điểm quyết
định ra ngoài đi dạo, nàng khó có được một lần đi ra ngoài, ở lâu trong rừng sâu
núi thẳm, nàng cũng muốn đi ra kiếm chút sinh khí.
Dữu Khánh vốn hầu hết thời gian đều trốn ở trong Đào Hoa cư không ra ngoài,
lúc này không thể bỏ mặc hai người, hắn đeo giày vào, chủ động ra cửa bồi đôi
phu phụ này đi dạo phố.
Nghe nói sắp đi ra ngoài chơi, Tiểu Hắc lập tức ồn ào đòi đi theo, lần này Đại
Hắc không có ngăn cản, đã có người trông chừng ông ta không có gì phải lo
lắng, chỉ xem người ta có bằng lòng để cho tên nhóc nghịch ngợm này đi theo
không mà thôi, hiện tại, Diệp Điểm Điểm có vẻ rất thích trẻ nhỏ, nàng ta mỉm
cười đồng ý.
Tiểu Hắc dường như rất tò mò về cái bụng bự của nàng, trước khi ra ngoài Diệp
Điểm Điểm còn chủ động để cho cậu nhóc sờ sờ và áp tai lên bụng lắng nghe.
Sau đó, Tiểu Hắc xách theo cây gậy to dài của nó hứa hẹn với hai phu phụ rằng,
sau này cậu ta sẽ bảo vệ tiểu đệ đệ, ai dám bắt nạt, cây gậy của nó sẽ không bỏ
qua, vừa hứa cậu nhóc vừa vung vẩy cây gậy rất hung dữ, làm cho hai phu phụ
bật cười ha hả.
Trên đường dạo phố, dáng vẻ của Dữu Khánh và Tiểu Hắc có phần giống nhau,
cả hai đều tóc tai bù xù, bộ dạng của Dữu Khánh rõ ràng là lôi thôi lếch thếch,
còn Tiểu Hắc thì tóc dài phủ vai trông hoang dã, mái tóc dài đen bóng và dày
đặc.
Đi tới đi tới, khi bước lên một cây cầu vòm cong, trong đầu Dữu Khánh chợt
hiện lên một cảnh tượng quen thuộc, lúc đó hắn và Diệp Điểm Điểm cũng từng
đi qua cây cầu này, hắn vẫn còn nhớ kỹ bóng lưng mặc váy tím quay lưng về
phía hắn đung đưa cánh tay bước đi, cũng nhớ rõ tâm tình phức tạp của mình
lúc đó.
Hắn không khỏi quan sát Phượng Tàng Sơn, Phượng Tàng Sơn tuổi tác khá lớn,
ngoài năm mươi đã sắp sáu mươi, nhưng dung mạo không hề già, vợ trước qua
đời, Diệp Điểm Điểm là tái giá, với hình ảnh chăm sóc, che chở chu đáo cho
Diệp Điểm Điểm trước mắt, có thể thấy gã đối xử Diệp Điểm Điểm quả thực rất
tốt.
Hắn lại quay sang nhìn Diệp Điểm Điểm, nàng đang bận rộn cười đùa với Tiểu
Hắc, dường như đã hoàn toàn quên lãng chuyện từng xảy ra trên cây cầu vòm
này. Dữu Khánh thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nhìn thấy dáng vẻ
hạnh phúc của nàng, khóe miệng hắn không khỏi nở một nụ cười, cuối cùng
cũng buông bỏ được một nỗi vương vấn trong lòng.
Trong lúc tâm tư hắn đang ngổn ngang suy nghĩ, hai lớn một nhỏ đang đi tại
phía trước đột nhiên dừng lại.
Dữu Khánh liếc mắt nhìn đến, thấy có hơn mười người năm nữ ăn mặc quần áo
da thú giống nhau đứng đối diện với bên này, nhìn cách ăn mặc và hình xăm, có
vẻ cũng là người của Phượng tộc.
Người cầm đầu cũng có dáng vẻ thô kệch hoang dã, dung mạo có phần giống
với Phượng Tàng Sơn, chỉ là nhìn khuôn mặt trông hung dữ hơn.
Đứng song song với gã là một người ăn mặc bình thường, đó là một lão giả gầy
gò với chòm râu dê, ánh mắt long lanh linh động, nhìn qua đây là một người
giỏi về quan sát sắc mặt và lời nói, dường như đang ân cần tiếp đãi khách nhân.
Dữu Khánh nhận biết người này, lão ta là ông chủ của “Côn Bảo hành” nơi đây,
tên là Trữ Bình Côn, khi Đào Hoa cư còn gọi là Diệu Thanh Đường, lão ta từng
có đến thăm.
Hai bên chạm mặt nhau, rõ ràng đều có chút kinh ngạc, Diệp Điểm Điểm ôm
bụng bự khom người chào, cung kính nói: “Nhị ca.”
Phượng Tàng Sơn cũng gật đầu cất tiếng chào, “Nhị ca.”
Một đám người Phượng tộc đứng phía sau vị Nhị ca dồn dập nắm tay lại đặt lên
vị trí trái tim hành lễ với hai vợ chồng, “Ngũ lang, phu nhân.”
Vị Nhị ca kia ánh mắt hơi lóe lên vẻ lo lắng, “Các ngươi chạy đến đây làm gì?”
Phượng Tàng Sơn: “Chọn mua một chút đồ có thể dùng cho thi đấu.”
Nhị ca trầm giọng hỏi: “Ngươi không phải đã nói là ngươi không tham gia sao?
Ngươi chú tâm chuẩn bị như vậy, là định cho chúng ta một sự bất ngờ sao?”
Diệp Điểm Điểm đáp: “Nhị ca nói giỡn, thi đấu khó tránh khỏi có lúc thu tay
không kịp, làm một chút chuẩn bị đề phòng luôn luôn không sai.”
Vị Nhị ca lập tức chuyển hướng ánh mắt sang phía nàng, “Ta có hỏi ngươi sao?
Ngũ lang, bà nương này của ngươi vẫn không hiểu phép tắc như vậy, luôn thích
cướp lời đàn ông, là nàng ta làm đương gia hay ngươi là đương gia? Ưỡn cái
bụng bự chạy loạn khắp nơi, mãi mãi không biết kiềm chế, nữ nhân không an
phận, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.”
Diệp Điểm Điểm mím chặt môi không nói lời nào nữa, có phần lúng túng liếc
mắt nhìn về phía Dữu Khánh.
Dữu Khánh đã nhận ra được, Diệp Điểm Điểm gả tới Phượng tộc cũng không
suôn sẻ, như ý như mình tưởng tượng.
Phượng Tàng Sơn vừa mới há miệng định giải thích, đột nhiên có một bóng côn
lóe lên bên cạnh, trực tiếp nện về phía đầu Nhị ca của gã, còn kèm theo một
tiếng hét tức giận, “Người xấu!”
Người xuất thủ không phải ai khác, chính là Tiểu Hắc.
Không ai ngờ được tại trên đường phố U Giác Phụ này, vậy mà lại có người
dám ngang nhiên động thủ, lại có người dám công khai khiêu chiến trật tự của
U Giác Phụ, có thể nói là không hề đề phòng, may mà bản lĩnh của vị Nhị ca
này không kém, ngay tại lúc cây gậy gần như đã chạm đến trán y, liền bị y xuất
thủ sau nhưng đến trước, vung tay gạt ra.
Thấy đó là một đứa trẻ, y nhấc tay định tát cho nó một cái. Động tác này tức thì
khiến mấy người giật mình, Phượng Tàng Sơn bước ngang chặn lại, Diệp Điểm
Điểm đưa tay kéo Tiểu Hắc ra, tay của Dữu Khánh đã nắm tại trên chuôi kiếm.
May mà bàn tay của vị Nhị ca đó vẫn chưa vung xuống thì đã bị Trữ Bình Côn,
ông chủ của “Côn Bảo hành”, đứng bên cạnh nhanh chóng xuất thủ chụp lại,
sau đó tươi cười đưa tay ra phía trước thể hiện mời Dữu Khánh, “Thám Hoa
lang, nơi này không phải nơi đánh nhau, mọi người cùng khuyên bằng hữu của
mình bớt giận. Các ngươi đi trước đi.”
Dữu Khánh gật gật đầu, kéo Tiểu Hắc lại, kêu gọi hai vợ chồng Diệp Điềm
Điềm, cùng nhau rời đi trước.
Nhị ca hất bàn tay lôi kéo ra, quay đầu lại nhìn, thấy nhóm người đã đi xa, lập
tức phát tiết sự bất mãn lên Trữ Bình Côn, “Trữ tiên sinh, người ta động thủ
trước, không để cho ta hoàn thủ là có ý gì? U Giác Phụ không có quy định bị
đánh không được thủ nha?”
Trữ Bình Côn cười khổ nói: “Nhị gia, ngài cần gì phải so đo với trẻ nít chứ?”
Nhị ca nhìn chằm chằm bóng lưng Phượng Tàng Sơn dần đi xa, lạnh lùng nói:
“Ta còn định so đo một lần, có người dám động thủ tại U Giác Phụ, có phải là
đã vi phạm quy định rồi hay không? Chúng ta đi tố cáo với U Nhai tố đi.”
“Tố cáo tên nhóc con đó sao?” Trữ Bình Côn chỉ chỉ về phía Tiểu Hắc đã đi xa,
đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười ha hả nói: “Nhị gia, ngài có thể không biết,
ở đây, nó chính là một Phách. Tiểu tử này tại U Giác Phụ chính là một ngoại lệ,
nó đã gây ra rất nhiều chuyện phá rối lộn xộn, số lần bị kiện cáo cũng rất
nhiều.”
Lão ta chỉ những chiếc đèn lồng phát sáng trên U Nhai, “Những chiếc đèn đó,
có ai dám đụng chứ, nó lại dám chạy lên thổi tắt chơi cho vui. Trên đỉnh U
Nhai, ai dám tự ý lên đó? Hầu hết mọi người thậm chí còn không biết bên trong
đó như thế nào, nó cũng đã xông lên đó không biết bao nhiêu lần, không những
vậy nó còn có thể lấy đồ ăn xuống. Ngài có thể tưởng tượng được việc chạy lên
U Nhai ăn vụng là như thế nào? U Nhai trừng phạt nó nhiều đến nỗi chẳng
muốn quản nữa.
Tiểu tử đó từng bị bắt cóc tại Ảo Vọng, là người của U Nhai đến cứu ra. Những
con đại miêu kia của U Nhai, nó thường leo lên làm tọa kỵ cưỡi đi chơi, cũng
từng lén trộm con của đại miêu đem về nuôi dưỡng như sủng vật. Loại người
này, ngài đi tố cáo cũng không có gì vui vẻ, trái lại còn sẽ rước bực vào mình.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thôi bỏ qua đi.”