Bán Tiên

Chương 983: Một Phách tại U Giác Phụ (1)




Cho dù vị này nói nghe rất nhẹ nhàng, giống như không có liên quan gì với

nàng, nhưng đám người Dữu Khánh lại biết rất rõ, nếu không có vị này đề cử,

một nhân vật như tộc trưởng Phượng tộc, một trong số cường giả số má nhất

Đại Hoang Nguyên, làm sao có khả năng nghĩ đến Đào Hoa cư trong loại

chuyện như vậy.

Cao lão Nhị đã dốc sức nháy nháy mắt với Dữu Khánh, thúc giục hắn nhanh

nhanh đồng ý.

Người ta là đang cố tình giúp đỡ, đại ân này không lời nào nói hết được lòng

cảm tạ, Dữu Khánh đành phải cười nói: “Vậy ta đây liền cung kính không bằng

tuân mệnh, về sau sẽ đi bái phỏng tộc trưởng đại nhân.”

Phượng Tàng Sơn: “Về sau cái gì mà về sau, ngươi không quen thuộc đường đi,

tự đi tự tìm cũng không thuận lợi, đúng lúc có bạn, chúng ta cùng đồng hành

đi.”

Dữu Khánh nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu đồng ý, “Được.” Tiếp đó lại hắn hỏi,

“Chỉ có hai người tỷ, phu đến đây sao?”

Phượng Tàng Sơn thuận miệng trả lời: “Còn có mấy người tùy tùng, đã đi dạo

phố một vòng trước rồi. Bọn họ biết địa điểm, đi dạo xong sẽ tìm tới đây.”

Dữu Khánh hỏi: “Ở lại bao lâu?”

Diệp Điểm Điểm: “Không ở lại lâu, hai ngày sau sẽ trở về. Ngươi xém xét rồi

chuẩn bị một chút đi.”

Dữu Khánh lập tức nhìn về phía đại quản gia của Đào Hoa cư bây giờ, Cao lão

Nhị hiểu ý, lập tức hỏi: “Nếu ở lại hai ngày, vậy thì nghỉ lại Đào Hoa đi.”

Diệp Điểm Điểm chần chừ nói: “Chúng ta có mười người.”

Cao lão Nhị gật đầu, “Ở lại được, ở lại được, chỉ cần các ngươi không chê, là có

thể ở được. Nhị vị đến U Giác Phụ, lại để mọi người đi ở khách sạn, vậy chẳng

phải sẽ mất mặt bọn ta sao? Cứ quyết định như vậy đi. Để ta đi sắp xếp.”

Diệp Điểm Điểm lập tức quay sang nhìn trượng phu, Phượng Tàng Sơn cười ha

hả, bộ dạng không quan tâm, sao cũng được, Diệp Điểm Điểm đành phải khách

sáo một câu, “Vậy thì làm phiền Cao chưởng quỹ.”

“Ngài thực khách sáo.” Cao lão Nhị hơi khom người chào, rồi kêu gọi Trùng

Nhi đi hỗ trợ.

Không có Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở đây, trong cửa hàng không còn nhiều

người làm việc, về cơ bản, mọi việc từ trong ra ngoài đều do Cao lão Nhị và

Trùng Nhi làm. Dữu Khánh thật sự là một ông chủ rảnh tay, không làm việc gì

cả. Mấy người khác đều nói tật xấu này của hắn là do Trùng Nhi tạo ra.

Quả thực có thể là như vậy, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Dữu Khánh đang làm việc

gì, Trùng Nhi sẽ lập tức bỏ dở công việc đang làm chạy đến tranh giành hỗ trợ.

Cũng chỉ có một mình Dữu Khánh nhận được đãi ngộ này, đám người Nam

Trúc nhìn rất chướng mắt, nói Trùng Nhi bề ngoài có vẻ thật thà nhưng thực

chất lại là người biết vỗ tay nịnh nọt ông chủ.

Cha con Ngô Hắc cũng làm một số công việc quét dọn, vốn dĩ Ngô Hắc không

cần phải làm việc đó, nhưng chỉ vì Tiểu Hắc đặc biệt thích quét dọn, nguyên

nhân sâu xa là cậu nhóc mượn cớ để trốn tránh học tập và luyện chữ, Ngô Hắc

đương nhiên không thể để cho nó đạt được ý đồ, tuy nhiên lại không tiện nói nhi

tử không nên làm những việc này, ông ta đành phải làm thay.

Đã không còn những người khác, Diệp Điểm Điểm nói chuyện trở nên thoải

mái hơn, nàng ta trêu chọc Dữu Khánh: “Lão đệ, tuổi cũng không cò trẻ nữa, đã

đến lúc thành gia lập thất rồi, đã có ý trung nhân chưa?”

Vừa nghe nói đến đề tài này, Phượng Tàng Sơn có vẻ được xốc dậy tinh thần.

Dữu Khánh cười khổ, “Tỷ, tỷ thật đúng là biết bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu

a.”

Diệp Điểm Điểm hài hước nói: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Tu Hành

giới cũng vậy, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, có gì mà tìm vết hay

tìm sâu chứ. Trước đây từng nghĩ rằng ngươi có ý với Thiết Diệu Thanh kia, dù

sao Thiết nương tử đó thật xinh đẹp, ngay cả nữ nhân nhìn cũng động tâm, về

sau nhìn lại thấy không đúng, không phải nàng đã kết hôn với vị Vương gia kia

sao. Vì vậy ta không hiểu, lão đệ, trên đời không có nữ nhân nào hoàn hảo cả,

ánh mắt đừng quá cao a, như vậy là được rồi đi.”

Phượng Tàng Sơn vỗ vỗ đùi, “Lão đệ, có hứng thú tìm một cô nương Phượng

tộc chúng ta hay không? Nếu không, lần này đến đó, tiện thể nhìn xem có cô

nương nào thích hợp không, cứ chọn thoải mái. Nhìn trúng người nào, nói cho

ta biết, ta sẽ đích thân đi làm mai giúp ngươi.”

Dữu Khánh rũ vai xuống, chắp tay cầu xin, “Loại người tương lai mịt mờ như

ta, không nên làm lỡ con gái nhà người ta, như vậy cũng rất tốt.”

Nào ngờ Phượng Tàng Sơn mới thực sự là người bới lông tìm vết vạch lá tìm

sâu, gã ngây ngây dại dại sổ ra một câu, “Nữ đồ đệ kia của Địa mẫu, người mà

ngươi bỏ rơi đó, tại sao lại chướng mắt người ta vậy, chê người ta không đẹp

sao?”

Dữu Khánh dở khóc dở cười đáp lại một câu, “Không phải là chuyện đẹp hay

không đẹp, kỳ thật ta căn bản chưa từng nhìn thấy dung mạo nàng ấy, hoàn toàn

không biết hình dạng nàng như thế nào. Hồi đó sở dĩ ta từ hôn, chắc hẳn tỷ cũng

biết rõ nguyên nhân, về sau ngươi cứ hỏi tỷ là biết.”

Hắn không muốn tiếp tục nói về việc này, nhưng Phượng Tàng Sơn lại không

bỏ qua, gã chỉ chỉ vào mình, “Ngươi chưa từng nhìn thấy, nhưng ta đã thấy rồi

a, cô ta rất đẹp, khí chất cũng tốt, thần thanh cốt tú, nghe nói còn đọc nhiều thi

thư, tinh thông đầy đủ cầm kỳ thi họa…”

Diệp Điểm Điểm trách gã không biết xem sắc mặt, trực tiếp đá vào mắt cá chân

gã một cước, “Nói ngươi là dã nhân ăn tươi nuốt sống đúng là không sai, nghe

khen ngợi nhiều như vậy, ta thấy là chính ngươi nhìn trúng người ta rồi đi, có

bản lĩnh thì đi lấy nha.”

Dữu Khánh cười ha hả khoát tay áo, biểu thị không sao, ra hiệu mình không

ngại việc này.

Phượng Tàng Sơn giang hai tay ra, “Việc này đâu có gì chứ? Ta nói gì sai rồi

sao? Hơn nữa, ta chỉ là có ý tốt a. Phu nhân, ngươi nghĩ xem, đây là lần ‘Đại

hoang tự’ đầu tiên, sợ là có không ít quý khách bên ngoài đến xem náo nhiệt,

hai nữ đồ đệ đó của Địa mẫu có lẽ cũng sẽ đến xem náo nhiệt. Thế tục các

ngươi có câu nói rất hay, oan gia nên giải không nên kết, nếu đệ đệ này của ta

có thể hòa giải với Chung cô nương kia…” Gã vỗ đùi một cái bốp, “Hắn không

thiệt thòi nha, tất cả phiền toái đều sẽ giải quyết dễ dàng.”

Diệp Điểm Điểm thoáng sửng sốt một chút, rồi nhìn chăm chú Dữu Khánh, tựa

hồ cảm thấy ý này cũng không tồi.

Nhưng Dữu Khánh lại giật mình kinh sợ hỏi: “Chung Nhược Thần cũng sẽ đến

xem ‘Đại hoang tự’?”

Hắn rất không muốn đối mặt với Chung Nhược Thần, nếu gặp lại nàng ta, dùng

từ bối rối là không đủ để hình dung được, trong tiềm thức hắn đã bắt đầu có ý

rút lui.

Diệp Điểm Điểm đã nhận thấy hắn có phần nao núng, nàng nhấc tay ra hiệu cho

Phượng Tàng Sơn im lặng, rồi nói: “Cô ta đến chỗ của cô ta, ngươi đi làm việc

của ngươi, nào có dễ dàng gặp nhau như vậy. Nếu như ngươi sợ phải đối mặt

với cô ta, cùng lắm thì chỉ đến Phượng tộc làm việc của mình, không đến xem

trò náo nhiệt ‘Đại hoang tự’ là được rồi. Ngươi không muốn chạm mặt với cô

ta, tự nhiên sẽ không chạm được. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn chủ động

đi tìm cô ta, chúng ta cũng không ngăn.”

Dữu Khánh là không muốn đi tìm nàng ta, nghe vậy thì trong lòng thở phào nhẹ

nhõm, cảm thấy mình quả thực đã lo lắng nhiều, Diệp Điểm Điểm nói không

sai, không muốn gặp tự nhiên sẽ không gặp, mà ở đó rất nhiều người, đâu có dễ

dàng đụng phải như thế.