Bán Tiên

Chương 982: Đại Hoang tự (2)




Bây giờ xem như đã xác nhận được tin đồn, Diệp Điểm Điểm im lặng đặt cốc

trà xuống, chuyển đề tài, “Người còn trẻ, quanh năm đóng cửa không ra ngoài,

không khó chịu sao? Mỗi lần mời ngươi đến thăm Phượng tộc, ngươi đều nói

đồng ý, nhưng không lần nào ta thấy ngươi động thân. Thế nào, khinh thường

đám người hoang dã xa xôi chúng ta sao?”

Dữu Khánh không biết tại sao nàng ta đột nhiên lại nhảy tới chủ đề này, than

thở: “Sao dám a. Tỷ, ngươi không phải là không biết, trên người ta gánh vác

một số thứ, cảm thấy đi đến đâu đều xảy ra chuyện, không chạy đến Phượng

tộc, chẳng phải vì lo lắng rước phiền phức tới cho Phượng tộc sao?”

Phượng Tàng Sơn cười ha hả nói: “Ta đây muốn nhìn xem, ai dám đến Phượng

tộc gây phiền phức!”

Diệp Điểm Điểm vẫn tâm bình khí hòa nói: “Huynh đệ, đến dạo chơi Đại

Hoang Nguyên một chuyến đi. Năm nay là năm Đại tế tự của Đại Hoang

Nguyên, rất náo nhiệt, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

Dữu Khánh hơi giật mình, thoáng trao đổi ánh mắt với Cao lão Nhị rồi thử hỏi:

“Đại Hoang Nguyên có cái gì thú vị chứ?”

Diệp Điểm Điểm thuận miệng nói: “Đại hoang tự.”

“Đại hoang tự?” Dữu Khánh không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Là cái gì?”

Diệp Điểm Điểm: “Ngươi đừng cho rằng Đại Hoang Nguyên chỉ là một vùng

hoang dã, có không ít bộ tộc chiếm giữ, địa bàn của các bộ tộc tiếp giáp nhau,

không tránh được sẽ xuất hiện một số mâu thuẫn, tích lũy qua năm tháng lâu

dài, hơn nữa, có sự nhúng tay của những người quan tâm ở bên ngoài Đại

Hoang Nguyên, nên xảy ra không ít nhiễu loạn. Thấy tình hình như vậy, Đại tộc

trưởng triệu tập các bộ tộc, muốn cử hành một lần tụ hội tất cả các tộc tại Đại

Hoang Nguyên, Đại tộc trưởng miệng vàng lời ngọc, gọi là ‘Đại Hoang tự’, đây

cũng là ‘Đại hoang tự’ lần đầu tiên.”

Đại tộc trưởng của Đại Hoang Nguyên tự nhiên chính là vị chí tôn kia của Đại

Hoang Nguyên, Dữu Khánh hiếu kỳ, ” ‘Đại hoang tự’ này là để làm gì?”

Diệp Điểm Điểm: “Đã nói giữa các bộ tộc đều có tích lũy không ít mâu thuẫn,

ngươi thử nói xem, còn có thể để làm gì, tự nhiên là để hóa giải mâu thuẫn. Mâu

thuẫn giữa các bộ tộc cũng rất đơn giản, khi bộc phát ra liền sẽ hình thành tranh

giành lãnh địa, ‘Đại hoang tự’ này chính là để cho các tộc thiết lập địa bàn, thực

ra, dùng cách nói của Tu Hành giới chính là luận võ.

Các bộ tộc quanh năm đánh qua đánh lại, kiện cáo đến chỗ Đại tộc trưởng, ông

nói ông có lý, bà nói bà có lý, cho dù Đại tộc trưởng có thể giữ thăng bằng một

chén nước, nhưng cũng là chịu không nổi bị phiền. Lần này, quyết định tổ chức

‘Đại hoang tự’ chính là muốn để cho các tộc đình chỉ tranh giành lãnh địa, để

cho các tộc phái đại biểu tới luận võ.

Đương nhiên, sẽ không giống với các cuộc luận võ mà chúng ta, ‘Đại hoang tự’

không phải là hai bộ tộc bất kỳ nào đó đều có thể luận võ với nhau, mà chỉ diễn

ra giữa các bộ tộc có tranh chấp lãnh địa. Nếu có tranh chấp, một bên có thể đưa

ra phản đối về lãnh địa của bên kia. Nguyên tắc là hai bên thương lượng, nếu

như thương lượng không thành công, vậy thì luận võ để quyết định, bên nào

thắng thì xác định lãnh địa theo yêu cầu của bên thắng. Sau khi đã xác định, vấn

đề có liên quan đến lãnh địa sẽ không thay đổi trong hai mươi năm. Trong thời

gian này, nếu bên nào vi phạm hiệp ước, Đại tộc trưởng sẽ trừng phạt nghiêm

khắc. Có ý kiến gì phải để đến lần ‘Đại hoang tự’ hai mươi năm sau hãy giải

quyết.”

“À!” Dữu Khánh gật đầu sáng tỏ, đã hiểu rồi. Hắn cất lời cảm khái, “Vậy phỏng

chừng rất ít bên có thể thương lượng thành công a. Hơn nghìn bộ tộc, chẳng

phải sẽ đánh nhau rất náo nhiệt sao?”

Diệp Điểm Điểm ừ một tiếng, nói với Phượng Tàng Sơn: “Cho nên hắn tới U

Giác Phụ mua sắm, phải chuẩn bị cho ‘Đại hoang tự’ sớm một chút. Chúng ta là

đến sớm, qua một đoạn thời gian nữa ngươi sẽ thấy, U Giác Phụ sẽ xuất hiện

thật nhiều người từ Đại Hoang Nguyên.”

Dữu Khánh nghi hoặc: “Phượng tộc và những tộc lân cận cũng có mâu thuẫn

sao?”

Phượng Tàng Sơn cười ha hả, “Các tộc ở gần nhau lâu, làm sao có thể không có

chút mâu thuẫn.”

Dữu Khánh thử hỏi, “Vậy tỷ phu tới mua sắm là vì Phượng tộc, hay là tỷ phu

cũng sẽ tham gia luận võ ‘Đại hoang tự’?”

Diệp Điểm Điểm lại cầm cốc trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, nói: “Chỉ là

chuẩn bị một chút, khả năng đến phiên hắn tham gia hẳn là không lớn, nhưng

mà hắn cũng muốn tham gia luận võ trong tộc. Đại tộc trưởng đã nói rồi, không

cho phép tộc trưởng các tộc tham gia luận võ, hắn đi đầu chấp hành, bởi vì, nếu

như hắn tham gia luận võ, vậy đối thủ làm sao còn so được nữa? Cho nên các

tộc cần chọn lọc ra người mạnh nhất trong số con cháu trong tộc.”

Dữu Khánh lại à một tiếng, đã hiểu rồi, tại trong số các con cháu Phượng tộc,

thực lực của vị tỷ phu này không phải quá mạnh, ít nhất không phải là người

mạnh nhất. Hắn thử hỏi: “Sự kiện ‘Đại hoang tự’ này, người bên ngoài Đại

Hoang Nguyên cũng có thể tới xem náo nhiệt sao?”

Diệp Điểm Điểm: “Quy mô lớn như vậy, ngăn chặn được sao? Với lại, cũng khó

thể từ chối một số kẻ có thân phận có bối cảnh, cho nên, mỗi tộc đều được mời

một số tân khách có hạn mức, về phần những kẻ không có thân phận hay bối

cảnh tự nhiên là không có tư cách đi xem.”

Dữu Khánh do dự hỏi: “Vậy số danh ngạch này hẳn là quý giá a, Phượng tộc

chắc chắn phải có một số thân bằng bạn hữu, ta chiếm lấy danh ngạch đó có

thích hợp không?”

Phượng Tàng Sơn đột nhiên vung tay lên xua xua: “Ai, vòng vòng vo vo thật

mệt mỏi quá đi. Thực ra, ý của tỷ ngươi là, tới xem ‘Đại hoang tự’ chỉ là chuyện

tiện thể, chủ yếu là muốn tìm chút hàng hóa cho cửa hàng của ngươi buôn bán.

Nói ngươi đến Phượng tộc thương lượng một lần, nhìn xem có thể giao một số

đặc sản của Phượng tộc ta cho Đào Hoa cư của ngươi buôn bán độc quyền hay

không. Việc này cần phải do tộc trưởng quyết định, ngươi ít nhất phải đến gặp

mặt nói chuyện với tộc trưởng mới được.”

Dữu Khánh, Cao lão Nhị và Trùng Nhi đều sững sờ nhìn Diệp Điểm Điểm, há

ra là quan tâm tới việc buôn bán cho Đào Hoa cư.

Diệp Điểm Điểm bình tĩnh nói: “Tiền vườn cây tiên đào, tạm thời cho ngươi nợ

lại đó, khi nào có tiền thì trả. Nếu có thể giành được quyền độc quyền kinh

doanh vật phẩm của Phượng tộc, có lẽ cũng đủ cho ngươi thanh toán khoản tiền

này. Đã có được hàng hóa kinh doanh chính đáng, ngươi cũng không cần phải

lo lắng bị U Giác Phụ đá ra ngoài khi đến thời điểm hạch toán doanh thu các

cửa hàng nữa.

Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta không phải cố ý tới đây giúp ngươi, mà vì

Đại tộc trưởng làm ra chuyện ‘Đại hoang tự’ này, bình thường các tộc vốn

không đặt nặng vấn đề tiền bạc lắm, lúc này e rằng đều phải chuẩn bị một chút.

Chẳng hạn như tỷ phu của ngươi vậy, đến đây mua sắm là cần phải dùng tiền, ta

chỉ thuận nước đẩy thuyền tiến cử Đào Hoa cư của ngươi với tộc trưởng mà

thôi.

Tộc trưởng Phượng tộc đồng ý xem xét lựa chọn ngươi, không liên quan gì lắm

đến ta, ta cũng không quyết định được việc này, vẫn là bởi vì danh tiếng của

ngươi. Tộc trưởng có nghe nói về ngươi, nghe nói phía bên ngươi thà rằng bán

công sức lao động, cũng không muốn kiếm đồng tiền phù phiếm bằng cách múa

văn chơi chữ, nói bỏ văn theo võ, nói được làm được, có phần tán thưởng

ngươi, nói ngươi có cốt khí, khá yên tâm khi hợp tác với ngươi. Cho nên, đây là

một cơ hội, đi gặp mặt một lần đi, dù sao, tộc trưởng Phượng tộc, không phải ai

muốn gặp là có thể gặp được.”