Bán Tiên

Chương 981: Đại Hoang tự (1)




Vào trong tiểu viện, ngồi xuống, Trùng Nhi dâng trà, giữa khách và chủ không

có chút gò bó nào, đều khá tùy ý.

Diệp Điểm Điểm bưng trà phẩm trà, thờ ơ quan sát hai nam nhân nói chuyện

phiếm với nhau, khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên mỉm cười, nàng ta có thể

cảm nhận được Dữu Khánh rất vất vả mới có thể ứng phó được với trượng phu

của mình.

Theo nàng ta nhìn thấy, Dữu Khánh lớn lên tại nơi thế tục phồn hoa, còn từng

vào kinh thi cử, và đã làm quan kinh thành, đọc đủ loại thi thư, đó là người

được hun đúc bằng lễ giáo cao cấp, bây giờ cầm trường kiếm dạo bước giang

hồ, hành vi có thể trở nên phóng đãng đến tình trạng như vậy đã là cực hạn. Mà

trượng phu của mình thì lớn lên trong bộ lạc tại thâm sơn đại trạch. Hai người

hoàn toàn thuộc hai thế giới khác nhau. Bây giờ ngồi nói chuyện phiếm với

nhau, kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ có thể là Thám Hoa lang hạ thấp

cảm xúc của mình để đón ý nói hùa theo tâm tình của trượng phu mình.

Tất nhiên, Diệp Điểm Điểm cũng cố tình quan sát Dữu Khánh, nàng ta phát

hiện ra ngoại trừ cặp ria mép được cắt tỉa gọn gàng, cái khác phương diện đều

lôi thôi lếch thếch, nét non trẻ trên gương mặt cũng đã mất đi rất nhiều, dần dần

trở nên trưởng thành và nam tính hơn, dù sao, đảo mắt đã trôi qua mấy năm rồi,

hắn không còn là tiểu lang quân nàng ta lần đầu gặp gỡ hồi đó nữa.

Đối diện với Phượng Tàng Sơn gần như đã không còn lời gì để nói, Dữu Khánh

không thể không chuyển đề tài sang Diệp Điểm Điểm, “Tỷ, đã sắp đến ngày

sinh nở rồi, sao còn lặn lội xa xôi đến nơi đây?”

Diệp Điểm Điểm nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là đến thu nợ rồi.”

Thu nợ? Dữu Khánh chạm phải ánh mắt như cười như không của đối phương,

tức thì tỉnh ngộ, ý thức được là chuyện gì, đối tượng người ta đến thu nợ chính

là hắn, hắn đương nhiên cũng biết mình đang thiếu nợ người ta một nghìn vạn.

Trong hai năm này, hắn quả thực rất căng thẳng về tài chính, nguyên nhân dẫn

đến sự căng thẳng này là bởi vì thỏa thuận đã thống nhất với Diệp Điểm Điểm

lúc trước, một vườn Tiên đào thụ lớn như vậy, người ta không có khả năng tự bỏ

tiền túi ra giúp hắn phí tiền mất công làm free cho hắn, đã nói rõ chi phí một

năm là một nghìn vạn.

Chí phí một năm trước, bọn hắn nỗ lực gom góp vẫn còn miễn cưỡng gom góp

ra được, đến năm vừa rồi thực sự là không cách nào gom góp cho đủ, vì thế mấy

sư huynh đệ thay phiên nhau trở về Linh Lung quan, tìm đến tiểu sư thúc để vay

tiền, dù sao, trước đây tiểu sư thúc đã từng lấy đi một khoản lớn tiền từ bọn hắn.

Tiểu sư thúc đồng ý đưa tiền, nhưng có điều kiện, đó chính là dừng hẳn những

chuyện tào lao bên ngoài, mấy sư huynh đệ đều phải thành thành thật thật trở

về.

Trở về vào lúc này ư? Thời gian bọn hắn xuất sơn cũng chưa phải quá lâu, cảm

giác trống vắng tĩnh mịch trong núi vẫn còn quanh quẩn trong lòng, có phần

kham khổ, không ai muốn trở về, kết quả tự nhiên là không thể lấy được tiền từ

trong tay tiểu sư thúc.

Sau đó, mọi phàn nàn oán giận đều được mọi người trút lên thân Dữu Khánh, vì

vườn tiên đào đó, mọi người đã phải gánh vác mấy năm, nhưng chậm chạp

không thấy thu hoạch gì, không ai biết khi nào mới có kết quả. Thấy không

được ích lợi gì, không biết còn phải gánh vác bao nhiêu năm, số tiền Nam Trúc

và Mục Ngạo Thiết khổ cực ra ngoài làm việc cũng phải góp vào, ngay cả Bách

Lý Tâm cũng phải móc túi gom góp cho đủ số, toàn bộ Đào Hoa cư quá căng

thẳng, trong tình hình như vậy, không thể tránh được mọi người phải phàn nàn,

oán trách.

Điều này khiến cho hắn hối hận không nghĩ cách gom góp trên thân người chết

tại Bồng Lai sơn, lúc đó hắn mải bận rộn với việc thử nghiệm những linh thảo

kia, đợi đến khi bọn hắn kịp nghĩ tới thì, vì không để cho những xác người kia

thối rữa, hôi thối khắp hoang dã, Thanh Ô bộ tộc đã thu thập tất cả những thi thể

có thể gom góp, tập trung lại đốt cháy hết, tài sản của những kẻ bị phân thân

toái cốt thì lại bị cuồng phong từ trong Trấn Linh chung tràn ra cuốn bay không

còn tung tích, ngoại trừ tìm thấy một ít y phục rách nát ra, bọn hắn chẳng tìm

được mấy tấm ngân phiếu.

Mấu chốt là vào lúc đó không ai xem việc kiếm tiền từ người chết làm mục tiêu

chính, hắn muốn phát đại tài, liền nghĩ đến tài sản của Nhiếp Nhật Phục.

Khi hối hận thì thật sự là đủ các loại hối hận, thậm chí còn hối hận tại sao không

có lục soát trên thân đám người Mạt Lỵ khi bọn họ đã chết, lúc đó không biết là

nghĩ như thế nào, vậy mà lại chỉ tập trung lo an táng bọn họ cho đàng hoàng,

đến khi cảm thấy tiền quan trọng hơn thì việc quay trở lại đào mộ đã không còn

thích hợp nữa, có lẽ ngân phiếu trên thân người chết đã mục nát cùng với thi thể

từ lâu rồi.

Nhớ lại chuyện cũ thật sự đau lòng, giờ phút này, Dữu Khánh chỉ có thể cười

khổ, không khỏi quay sang nhìn Phượng Tàng Sơn, nào ngờ người nam nhân

thô kệch này lại nâng chung trà lên nhấp môi, làm như không biết, giống như

đột nhiên học được cách phẩm trà vậy.

Được rồi, thấy không thể tránh được, Dữu Khánh đành phải thành thật đối diện

Diệp Điểm Điểm, hỏi: “Là tìm ta thu nợ sao?”

Từ bên ngoài sân vừa đi tới Cao lão Nhị nghe vậy không khỏi thả nhẹ bước

chân.

Diệp Điểm Điểm hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Ẩn ý mà không nói thẳng ra, từ chủ động chuyển thành bị động, lưu lại chút

tình cảm, nhưng đó đã là đáp án rồi.

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cuối cùng thở ra một hơi, nói: “Ta không trả tiền

đúng lúc là bởi vì đã nghĩ thông suốt rồi, tỷ, thực hiện theo thỏa thuận đi, ta từ

bỏ vườn Tiên đào đó, nó thuộc về ngài.”

Hắn vốn còn định trì hoãn, chờ người ta nhìn vào giao tình trước đây mà giơ

cao đánh khẽ, còn trông chờ một chút may mắn, nào ngờ người ta lại tìm tới tận

cửa để thu nợ, hắn chỉ có thể từ bỏ phần may mắn kia.

Hắn cũng rất luyến tiếc khi phải từ bỏ, vì khu vườn Tiên đào đó, hắn đã bỏ ra

không biết bao nhiêu là tiền, bây giờ bỏ cuộc đồng nghĩa với việc toàn bộ công

sức, đầu tư trước đây đều trôi theo dòng nước.

Đối với quyết định lúc đầu, nếu nói hắn không hối hận là giả, lúc đó mọi người

đều có khuyên can mình, ngay cả tiểu sư thúc cũng một mực khuyên nhủ, nói

rằng làm như vậy gánh vác quá nặng, rất dễ xảy ra vấn đề, mà khi đó hắn rất

phấn chấn hăng hái, kiên quyết độc đoán, không nghe khuyên nhủ, lòng đầy

quyết tâm.

Con người khi thuận buồm xuôi gió bao giờ cũng dũng cảm, lá gan lớn, nói gì

làm gì, quyết định gì cũng tràn đầy ý chí phấn đấu, hắn lại còn trẻ tuổi, chưa

biết suy nghĩ cặn kẽ sau khi thất bại.

Sau khi quyết định không tiếp tục mạo hiểm để phát tài lớn nữa, hắn nhận ra

rằng mình quả thực không gánh vác nổi, đành phải từ bỏ mà thôi, những người

khác cũng hoàn toàn nhất trí, đều không muốn tiếp tục lấp cái động không đáy

này nữa.

Diệp Điểm Điểm và Phượng Tàng Sơn quay nhìn nhau, không nghĩ tới lại là kết

quả này.

Lần này Diệp Điểm Điểm tới đây quả thực là vì việc này, ban đầu nàng ta cũng

không muốn thúc ép, nàng ta nghe được tin tức từ phía kinh thành Cẩm quốc,

nói rằng Dữu Khánh hẳn là đang có phần eo hẹp tiền bạc, những người xung

quanh đều phải ra ngoài lăn lộn kiếm tiền.

Đương nhiên, tin tức này không phải vì châm biếm, mà là khen ngợi, nói rằng

cho dù như vậy, Thám Hoa lang vẫn không chịu kiếm kiền bằng cách múa bút

bán văn, thật là khí khái!

Xét từ một góc độ khác, cho thấy phía kinh thành Cẩm quốc dường như có

người một mực nhìn chằm chằm vào Đào Hoa cư.

Vì vậy, khi nghe tin trượng phu mình sẽ đến nơi này, Diệp Điểm Điểm cũng vác

theo bụng bự thuận tiện tới đây nhìn xem.