Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn thấy cây trâm xanh ngọc đó thì ngây ra,
nhìn quen mắt a, trong đầu chợt lóe qua cảnh tượng chiếc đuôi của Cửu vĩ hồ
rút cây trâm cài tóc ra khỏi người Nhiếp Nhật Phục nằm ở trên đàn tế, cảm thấy
nó giống với cây trâm này.
Hai người rất nhanh liền khẳng định chính là cây trâm này, trên người lão Thất
bình thường sẽ không giữ thứ này, còn nhét vào trong hắc hồ lô bảo bối kia,
tuyệt đối là đúng rồi, bọn hắn cũng nhớ lại lần Nam Trúc lề mề ở lại trong Trấn
Linh chung lúc trước, vì vậy cùng nhau quay nhìn chằm chằm vào Nam Trúc.
Nam Trúc có chút chột dạ tránh né ánh mắt hai vị sư đệ, đúng vậy, cây trâm này
quả thực là gã tìm thấy được tại trong Trấn Linh chung, mặc dù gã không biết
cây trâm này có tác dụng gì, nhưng khẳng định không đơn giản, gã cũng không
muốn lấy ra chia sẻ thứ đáng giá như vậy, để đề phòng hai tên này sẽ lục soát
mình, gã tìm cơ hội giao hắc hồ lô cho Bách Lý Tâm giữ giúp gã, nhờ vậy mà
thành công tránh được bị lục soát ra, gã có nằm mơ cũng không ngờ tới lại bị
bộc lộ trong tình huống này.
Không tìm thấy được thứ gì mình muốn trong đống hành lý, Hướng Lan Huyên
bắt đầu động thủ lục soát người, mấy người tránh cũng không thể tránh, chỉ có
thể để mặc nàng ta.
Quá trình lục soát người có khác biệt nhau rất lớn, với Nam Trúc và Mục Ngạo
Thiết, nàng ta rõ ràng chỉ lục soát đại khái một chút, nhưng khi lục soát thân thể
Dữu Khánh, nàng ta có thể nói là không khách khí gì, mò mẫm khắp nơi, tay lục
tìm vào trong người hắn móc ra gói vải kia, Hướng Lan Huyên ngửi thấy mùi
thuốc thấm vào gan ruột, mở ra nhìn, là một số sợi rễ sâm màu tím, hương thơm
tỏa ra càng thêm nồng đậm.
Nàng ta tặc lưỡi chậc chậc, nói: “Đây là rễ sâm Kỳ lân mà Nhiếp Nhật Phục đưa
cho ngươi sao? Trông rất bổ a. Ai! Ngươi nói a, chúng ta quen biết đã lâu như
vậy rồi, ngươi là nam nhân mà lại quá keo kiệt đi, chưa bao giờ tặng thứ gì cho
ta, hay là ngươi tặng ta thứ này đi, ta ở tại Vạn Hác trì này chờ các ngươi lâu
như vậy, tinh thần rất mệt mỏi, cho ta ăn bồi bổ một chút gì chứ?”
Dữu Khánh lạnh nhạt nói: “Đại hành tẩu muốn, ta có lựa chọn được sao?”
Hướng Lan Huyên cau mày hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi có bằng lòng tặng ta hay
không?”
Dữu Khánh liếc mắt nhìn Bách Lý Tâm suy yếu, rồi nhìn nhìn Nam Trúc đang
lo lắng nhìn nàng, hít một hơi thật sâu nói: “Chỉ cần Đại hành tẩu cứu người, ta
bằng lòng đưa nó cho ngài.”
Hướng Lan Huyên cười khúc khích, cuộn tấm vải lại, cảm thấy hài lòng cất vào
trong túi, nét mặt vui vẻ phơi phới, lại tiếp tục sờ soạng trên người Dữu Khánh
một hồi, vừa tìm vừa hỏi: “Lệnh bài Nhiếp Nhật Phục đưa cho ngươi đổi tiền
đâu rồi chứ?”
Lời nói đến đây, tay cũng đã tìm được rồi, nàng ta lấy chiếc lệnh bài từ trong y
phục Dữu Khánh ra.
Mấy sư huynh đệ đều thay đổi sắc mặt, thói quen nói đến chuyện tiền bạc dễ tổn
thương tình cảm nhất thời khó thể thay đổi.
Dữu Khánh trầm giọng nói: “Đời này Đại hành tẩu hẳn là sẽ không thiếu tiền
tiêu nha, để lại cho chúng ta một miếng cơm ăn, được chứ?”
Hướng Lan Huyên xì một tiếng chế giễu, lắc lư lệnh bài trong tay, “Ngươi sẽ
không thật sự còn muốn dùng tấm lệnh bài này đến Khối Lũy thành đề lấy tiền
chứ? Nếu ngươi thực sự muốn lấy tiền của người khác thì không nên phô
trương, bàng hiệu của khách sạn viết rất hay a, ngay cả ta cũng đoán được ngươi
đã tới đây rồi, ngươi đoán xem có người nào khác liên tưởng tới hay không? Vì
sao Sơn Hải bang sẽ bị người diệt khẩu? Ngươi còn dám đến Khối Lũy thành
kiếm tiền sao? Ta thấy ngươi là muốn tiền không muốn sống nữa rồi a?
Thám Hoa lang, hãy nghe ta đi, bất kể người khác có hỏi thế nào, cứ một mực
chắc chắn rằng ngươi chưa từng đến Thiên Tích sơn, chuyện còn lại để ta xử lý.
Khoản tiền này coi như là phí làm việc đi. Dù sao, đã gây ra động tĩnh rồi, ta
cũng phải có thứ gì đó để giải thích với bên trên nha.”
Nàng ta lại lắc lư lệnh bài, đá lông nheo với Dữu Khánh, ngón tay còn hất hất
cằm Dữu Khánh, “Nam nhân có tiền sẽ sinh tật xấu, nghèo một chút cũng rất
tốt, có thể bớt đi một số suy nghĩ linh tinh. Thám Hoa lang của ta, ngươi nói có
đúng hay không?”
Dữu Khánh vô cùng chán ghét hành động này, ngoảnh đầu tránh ngón tay móc
móc cằm mình của nàng ta, nhịn không được cười lạnh nói: “Đại hành tẩu cái gì
cũng đều biết rõ ràng, thật sự không có hành hạ thẩm vấn bọn họ sao? Ta thấy,
tất cả bọn họ đều là bị ngươi giết, đúng không?”
Hướng Lan Huyên hừ một tiếng khinh thường, “Là ta giết đó, thì sao nào?
Ngươi không phục sao? Hay là, ta tiếp tục giết thêm hai người cho ngươi nhìn
xem?” Khóe mắt nàng ta liếc nhìn về phía Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết.
Sư huynh đệ ba người đều kinh hãi, Dữu Khánh cắn chặt răng, gượng ép nói:
“Đại hành tẩu, đừng nên hiểu lầm, ta tự nhiên là phục.”
Hướng Lan Huyên chế nhạo: “Nếu đã biết là ta cạy được miệng bọn họ, vậy
ngươi đoán xem người khác có thể cạy được miệng bọn họ hay không? Cứng
miệng đúng là có một người…” bĩu bĩu môi về phía Bách Lý Tâm, “Không phải
còn sống sao? Đại tài tử, nói ngươi là một tên nhà quê, thực sự không sai chút
nào, từ đầu đến chân đều là đức tính chiếm lợi của một tên nhà quê, chỉ với lòng
dạ đàn bà này mà chuyện gì cũng dám chen tay vào. Không phải chán sống thì
là gì chứ?”
Nàng ta thu lấy lệnh bài, xoay người lại, chỉ đến cuối hẻm núi, “Đi ra hẻm núi
này chính là biển rộng, Thiên Tích sơn sắp có một trận tinh phong huyết vũ,
nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, đừng đến tìm Thiên Lý lang nữa.”
Dứt lời, nàng ta cách không búng ngón tay, cởi bỏ cấm chế cho mấy người,
bóng người ăn mặc nam trang lóe lên, vụt bay ra khỏi Nhất Tuyến thiên.
Một canh giờ sau, mấy người vẻ mặt chán nản đi ra khỏi hẻm núi, Nam Trúc
cõng Bách Lý Tâm, Dữu Khánh cầm Thiên Dực lệnh vỗ hồi lâu mới thấy xuất
hiện đôi quang sí.
Mấy người dắt tay nhau bay lên phía trời cao. Bọn hắn bay lên rất cao, để tránh
tai mắt của mọi người.
Nhưng giống như lúc trước, Thiên Dực lệnh bây giờ không còn tin cậy được
nữa, trên đường đi, khiến mấy người rơi xuống biển rộng, xém chút vỗ nát
Thiên Dực lệnh vẫn không thấy quang sí xuất hiện trở lại.
Một tháng sau, mấy sư huynh đệ chui ra khỏi một chiếc hải thuyền cập bờ, đi
đến một thành thị ven biển của Cẩm quốc.
Cuối cùng đã lên được bờ, mấy người nhanh chóng tìm một khách sạn tốt nhất
tại đây để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ khách sạn đột nhiên trở nên ồn ào náo động, Dữu
Khánh cũng bị mùi khai nước tiểu làm cho chịu không nổi phải chạy ra ngoài,
sau đó nhìn thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết bị người của khách sạn lôi ra
ngoài. Ngay trước mặt mọi người, Chưởng quỹ chửi ầm lên, nói rằng hai người
lén lút vận chuyển một lượng lớn nước tiểu chứa vào bồn tắm của khách sạn,
còn làm vỡ cả bồn tắm.
Dữu Khánh không tin, nhưng khi đi tới trước mặt hai người, hắn phát hiện trên
người bọn họ nồng nặc mùi khai nước tiểu, hắn lập tức bóp mũi rời đi.
Hắn không hiểu nổi hai tên chết tiệt này rốt cuộc đang làm trò gì, tự giày vò
mình bằng nước tiểu thì thôi, còn đưa vào trong khách sạn của người ta làm gì?
Chẳng phải là bị bệnh sao?
Nhưng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhất quyết không chịu nói ra sự thật, cuối
cùng bọn hắn chỉ có thể đền tiền cho xong việc.
Khách sạn đã nhận được tiền vẫn không hết giận, bởi vì chuyện này khiến cho
khách khứa trong khách sạn bị hù dọa chạy hết, còn gây ra trò cười, chuyện này
sẽ lưu truyền rất lâu, đây là đập phá chiêu bài của người ta. Việc này cũng gây
kinh động đến nhân vật phía sau khách sạn, nghe nói người gây ra chuyện này
là tu sĩ, người của môn phái tu hành nào đó liền ra mặt, muốn giáo huấn Nam
Trúc và Mục Ngạo Thiết.
Hai người chấp nhận chịu phạt, thái độ coi như không tệ, cuối cùng bị phạt
đứng tại góc tường trên đường phố trước mọi người.
Dữu Khánh chẳng quan tâm, ai bảo hai người không chịu giải thích thành thật,
hắn cũng không cho Bách Lý Tâm quan tâm tới.
Bị người đi đường lui tới chỉ trỏ chế nhạo, Nam Trúc có phần nghiến răng
nghiến lợi, nghĩ tới việc mình tung hoành tiên phủ, thậm chí tiên nhân cũng
từng gặp qua, cảnh tượng đó kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ lại phải khuất phục
trước vũ lực của một môn phái nho nhỏ, gã càng nghĩ càng tức, nhịn không
được phất tay áo lắc đầu quát một tiếng, “Thật phiền!”