Bán Tiên

Chương 978: Thật phiền (1)




Hướng Lan Huyên chợt quay đầu lại, lộ ra vẻ nghiêng tai lắng nghe, sau khi

quay đầu lại, cô ta tập trung chú ý vào đám người Đồng Tại Thiên, rồi hai tay

áo đột nhiên vung ra, một luồng kình khí cường đại trong nháy mắt bao phủ mọi

người, khống chế một đám người đang kinh hãi không thể động đậy.

Hướng Lan Huyên hất đầu ngón tay, một đám người lập tức toàn bộ trợn trắng

mắt, mất đi sức chống cự.

Cô ta xoay người lướt đi, một đám người cũng đều bay đi theo, vừa như lá cây

chao liệng, lại giống như cánh diều bị sợi dây lôi kéo, kể cả Tiểu Thanh ở trong

đó, lơ lửng bay nhanh theo phía sau cô ta.

Không bao lâu sau, mấy tên mặc hắc y đeo mặt nạ đột nhiên lóe lên xuất hiện

tại trước chín cửa động, cảnh giác quan sát xung quanh…

Bên tai vang lên tiếng kêu to “Tha mạng” khẩn thiết, đám người Dữu Khánh

giật mình tỉnh lại, lần lượt mở mắt ra, phát hiện thấy mình đang nằm trong một

hẻm núi nhìn bầu trời qua một khe thẳng, trời đã sáng lên rồi, hình như đang là

sáng sớm, ba sư huynh đệ bò đứng dậy, đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy một nam

nhân run rẩy quỳ gối trước mặt Hướng Lan Huyên kinh hoảng cầu xin tha thứ,

vả lại còn thiếu một cánh tay, cánh tay đầm đìa máu tươi đó đang nằm trong tay

Hướng Lan Huyên.

Nhìn y phục của nam nhân này, gã là thành viên của Sơn Hải bang, ngờ ngợ như

đã có gặp mặt.

Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn mấy người tỉnh lại, tiếp tục thẩm vấn gã đàn

ông đang quỳ tại trước mặt, “Không cần ta lại yêu cầu ngươi mở miệng chứ?

Nói đi, vì sao ngươi lại bỏ chạy?”

Nam nhân ôm lấy chỗ cụt tay sợ hãi hoảng loạn nói: “Đều đã chết hết rồi, có

một nhóm cao thủ mặc hắc y đeo mặt nạ, chặn chúng ta lại rồi tàn sát. Ta tình cờ

phát hiện được một cái lối ra dẫn tới núi cao, nên mới may mắn trốn ra được

khỏi đáy Vạn Hác trì.”

Hướng Lan Huyên: “Không đầu không đuôi gì cả, nói lại cho rõ ràng, các ngươi

là ai, kẻ nào muốn giết các ngươi?”

Nam nhân thoáng nhìn đám người Dữu Khánh, hoang mang hoảng loạn nói: “Ta

là người của Sơn Hải bang, mấy ngày hôm trước có một người đeo mặt nạ xuất

hiện, bảo chúng ta mở ra lối vào Vạn Hác trì. Bây giờ hắn lại xuất hiện, yêu cầu

bang chủ chúng ta triệu tập tất cả thành viên lại, sau đó liền xuất hiện một nhóm

cao thủ mặc hắc y đeo mặt nạ, chúng ra tay tàn sát chúng ta. Bang chủ chúng ta

giận dữ hỏi vì sao, người đeo mặt nạ đó chỉ nói một câu, nói là bởi vì chúng ta

đã nhìn thấy hắn, rồi hắn vung một trảo moi tim bang chủ chúng ta ra.”

Hướng Lan Huyên nghi vấn, “Đã là một đám cao thủ có thể tàn sát các ngươi,

với thực lực của ngươi, làm sao có thể chạy thoát?”

Nam nhân đáp: “Ta bị đánh bay đến một chỗ sụp xuống, phá vỡ ra một lỗ hổng,

không ngờ phía sau đó lại có người đào ra một khoảng trống, cho nên ta mới

theo chỗ trống đó tránh được truy sát, sau đó thì đụng phải ngươi.”

Ba sư huynh đệ ba nhìn nhau, chẳng lẽ là chỗ phong tỏa mà bọn hắn đã đào ra

kia? Lẽ nào Cố Nhân Sơn cũng đã bị người giết chết rồi? Che mặt tàn sát Sơn

Hải bang, việc này tựa như là diệt khẩu a!

Hướng Lan Huyên trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi chợt than thở: “Đúng vậy,

nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy làm sao có thể lưu lại chứ? Trả cho ngươi.”

Cô ta vung chiếc tay cụt cầm trong tay ra, phốc, cánh tay xuyên qua lồng ngực

nam nhân đang quỳ trên đất, cắm vào ngực gã, máu tuôn trào sau lưng gã ta.

Nam nhân môi rung động, cánh tay còn lại run rẩy chỉ về phía Hướng Lan

Huyên, nói không ra lời, miệng tràn máu tươi, mặt đầy oán hận đổ gục xuống.

Mùi máu tươi tràn ngập, mấy sư huynh đệ thở cũng không dám thở, co ro sợ hãi

như chim cút cẩn thận nhìn Hướng Lan Huyên, tất cả đều đã bị hạ cấm chế, đều

là cừu non chờ bị làm thịt.

Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn bọn hắn chăm chú, “Ngủ rất ngon a, tỉnh

hết rồi?”

Dữu Khánh rất khách khí, chắp tay thở dài, “Nhờ phúc của Hướng đại hành

tẩu.”

Hướng Lan Huyên đứng chắp tay sau lưng a một tiếng, liếc mắt nhìn mấy người

khác nằm cách không xa, “Biết là nhờ phúc ta là tốt rồi.”

Lúc này ba sư huynh đệ mới chú ý tới đám đồng bạn nằm trên đất không dậy

nổi, trên thân mỗi người đầy vết máu, kể cả Bách Lý Tâm ở trong đó.

Ba người kinh hãi, Nam Trúc càng hoảng hốt hơn, trực tiếp chạy đến, ôm lấy

Bách Lý Tâm mình đầy thương tích, quần áo tả tơi, nhìn vô cùng thê thảm,

“Bách Lý, Bách Lý…”

Bách Lý Tâm suy yếu mở mắt ra, môi hơi động đậy mấy cái, nhưng vô lực nói

ra được cái gì.

Nam Trúc nôn nóng, nhưng tu vi bản thân bị khống chế, không thể kiểm tra

thương thế cho nàng, trong lúc nhất thời không biết được tình trạng tổn thương

rốt cuộc như thế nào.

Tiểu Thanh sợ hãi đứng ở trên tảng đá gần bên, nó trái lại không có bị khống

chế, nhưng Hướng Lan Huyên đã nói rồi, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ chạy thử

xem.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng khẩn trương chạy đến, lập tức kiểm tra

cho những người khác, kết quả thảm hại hơn, trán của Đồng Tại Thiên đã bị vỗ

móp, óc lồi cả ra ngoài, cổ của Mạt Lỵ trực tiếp bị vặn gãy, toàn bộ các thành

viên khác của Hạt Tử bang đều bị người hạ độc thủ.

Mục Ngạo Thiết chấn động, quên cả việc nhớ nhung Liên Ngư.

Dữu Khánh hô hấp gấp gáp, sụp xuống quỳ gối trước mặt đồng bạn, hắn nhớ

mình đã nhiều lần nói với Đồng Tại Thiên, sau khi ra ngoài sẽ cho gã làm bang

chủ Hạt Tử bang, cũng nhớ được nữ nhân Mạt Lỵ với đôi chân dài kiêu hãnh

khiến hắn thường lén nhìn, Phạm Cửu trông luôn luôn chín chắn thận trọng

nhưng cũng có mấy phần khí phách dám vì thiên hạ.

Giọng nói, nụ cười và dáng điệu của bọn họ vẫn như hiện rõ tại trước mắt, toàn

thân hắn run rẩy cầm cập, song quyền nắm chặt, chậm rãi quay đầu lại, hung dữ

nhìn chằm chằm vào Hướng Lan Huyên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tất cả

đều bị ngươi giết?”

Hướng Lan Huyên bình tĩnh nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết hả?

Không phải, là có người tập kích, giết chết hết bọn họ rồi. Thế nào, ngươi kiên

quyết muốn vu oan cho ta sao?”

Dữu Khánh nghẹn họng không nói nên lời, hắn cho rằng mình đã nghe lầm,

quay đầu lại nhìn xem tình trạng đám người bị chết, có thi thể nào mà không

phải là đầy thương tích, rõ ràng đều phải hứng chịu đủ mọi giày vò trước khi bị

giết, đây làm sao có thể là kết quả bị người tập kích?

Nam Trúc ôm Bách Lý Tâm chợt gấp giọng cầu xin: “Hướng đại hành tẩu, nàng

vẫn còn chưa chết, cầu xin ngươi, nhanh cứu cứu nàng đi.”

Hướng Lan Huyên hờ hững nói: “Dễ thôi, cứu cô ta, ta được ích lợi gì chứ?”

Đưa tay ra, “Nếu không, đưa Thiên Dực lệnh cho ta?”

Ba sư huynh đệ đều sửng sốt, nàng ta làm sao biết được Thiên Dực lệnh?

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn chằm chằm vào Nam Trúc, Nam Trúc cắn

răng do dự một hồi, rồi lấy Thiên Dực lệnh ra, đứng dậy, hai tay dâng lên.

Bách Lý Tâm nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt lệ tràn ra,

bật khóc.

Hướng Lan Huyên cầm lệnh bài lật xem, “Đồ chơi này lồi lồi lõm lõm, như

đồng nát sắt vụn, thật khó nhìn, có thể thần kỳ như vậy sao? Dực, dực, dực…”

Nàng ta nắm trên tay liên tục hô một hồi, nhưng không thấy Thiên Dực lệnh có

phản ứng gì, nàng ta quay sang xác nhận phương pháp sử dụng với Nam Trúc,

phát hiện thấy phương pháp không sai, lập tức không còn hứng thú nữa, tiện tay

ném trở lại, “Được rồi, thứ đồ chơi tàn tạ này, các ngươi cứ giữ lại mà chơi đi,

đổi thứ khác.”

Nói xong, tự cô ta bắt tay lựa chọn, mở ra từng cái bao của bọn hắn, những linh

thảo bọn hắn mang ra, nàng ta toàn bộ ghét bỏ chấn động thành bột mịn ngay tại

chỗ, không giống như là chọn đồ vật, càng giống như là phá hủy.

Cái hộp dài của Bách Lý Tâm cũng không được bỏ qua, nàng ta mở ra, bên

trong ngoại trừ cung tên còn có quả trứng vàng được bọc trong vải và một quả

hồ lô đen.

Tung tung quả trứng vàng lên nhìn xem rồi ném trở lại, nàng ta không có hứng

thú với vàng.

Cầm Hắc hồ lô lắc lư mấy cái, phát hiện bên trong có chứa đồ, nàng ta kéo ra

một đống vài rách, từ trong đống vài rách rơi ra một cây trâm màu xanh ngọc,

Hướng Lan Huyên nhặt cây trâm lên nhìn nhìn, nàng ta cũng không xem trọng

một món trang sức, ném trở lại, nheo mắt xem xét bên trong Hắc hồ lô, không

còn gì, nàng ta không có hứng thú gì nữa, ném xuống.