Bận rộn đến ngày thứ ba thì Tiểu Thanh bay tới tìm bọn hắn, tộc trưởng bảo nói
cho bọn hắn biết, khe hở phong ấn Bồng Lai sơn sẽ hoàn toàn khép lại trước khi
mặt trời lặn hôm nay, nói bọn hắn sớm quyết định và chuẩn bị, nói chung, Bồng
Lai sơn không hiểu rõ và cũng không muốn hiểu rõ đám người thượng vàng hạ
cám của Hạt Tử bang, cho nên không muốn lưu bọn họ lại.
Thực ra mấy sư huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời đi, bọn hắn tìm một
số y phục của người chết, đóng gói các loại linh thảo để mang ra ngoài.
Thực hiện phương pháp tương tự với tiên đào thụ tại Tiểu Vân gian, sử dụng
nước do Đầu To nấu để khử tà khí cho linh thảo dù thất bại, nhưng cũng không
thể nói là hoàn toàn thất bại, vẫn có tác dụng, chỉ là những linh thảo này có sự
khác biệt với tiên đào, thứ cần tới trong tiên đào chính là lượng lớn linh khí ẩn
chứa trong đó, loại trừ tà khí đi là được, còn với những linh thảo này, thứ cần
thiết chính là dược tính chứa trong đó, dược tính đã bị tà khí hủy hoại, loại bỏ tà
khí cũng vô ích.
Sở dĩ bọn hắn đóng gói một ít linh thảo đem đi là vì để làm giống, đó đều là một
số linh thảo chưa từng thấy ở bên ngoài, hắn muốn thử xem có thể gieo trồng ở
bên ngoài hay không, về phần thời gian linh thảo, hắn đã không trông chờ gì,
không cần phải suy nghĩ tới loại linh thảo tích trữ dược tính nghìn năm sinh
trưởng tại trong Bồng Lai sơn này, hắn cảm thấy mình không có khả năng sống
lâu như vậy, nếu thật sự có thể sống lâu như vậy, có lẽ cũng không cần phải
quan tâm tới mấy thứ không đáng kể này.
Đến giữa buổi chiều, một đám người tụ tập lại với nhau, bắt đầu rời đi với tâm
trạng không khó tả, dường như có phần không nỡ, đáng tiếc, tiên duyên là
chuyện thân bất do kỷ.
Lỗ hổng mở ra trên mặt đất vẫn như trước, một đám người vừa mới đến nơi,
một đám Tam Túc ô cũng từ bầu trời bay tới, khi rơi xuống thì biến thành một
đám nữ nhân, đích thân Thanh Ô tộc trưởng dẫn theo tộc nhân đến đây đưa tiễn.
Sau khi biết được mục đích bọn họ đến đây, cảm giác mất mát của đám người
Dữu Khánh xem như tìm được một chút an ủi, dù sao bọn hắn đã trả một cái giá
rất đắt để giúp Thanh Ô bộ tộc, nếu như ngay cả một lời cảm tạ cũng không có,
vậy thì quả thực thiệt thòi.
Tiểu Thanh cúi người chào tộc trưởng rồi đi đến chỗ nhóm người Dữu Khánh.
Tình huống này thoạt nhìn không thích hợp, tại sao lại có cảm giác như là đang
chào tạm biệt tộc nhân chứ, Dữu Khánh không khỏi chỉ vào Tiểu Thanh, nhìn
về phía tộc trưởng, “Tộc trưởng, đây là?”
Tộc trưởng bình tĩnh nói: “Khổ Hải vô biên, không phải là nơi bình thường,
mặc dù các ngươi có Thiên Dực lệnh cũng không tìm được bờ mà các ngươi
muốn đến. Tiến vào Khổ Hải, các ngươi không tìm được phương hướng, tất
nhiên sẽ bị lạc ở trong đó, cần phải có Thanh Ô bộ tộc ta chỉ dẫn mới có thể tìm
được đường về chính xác. Đại thanh nữ đã nói rồi, các ngươi coi như có ân với
chúng ta, bảo tộc ta cử một người đi chỉ đường cho các ngươi, xem như là tiễn
các ngươi một đoạn đường.”
Dữu Khánh ngập ngừng nói: “Đại thanh nữ đã nói, sau khi phong ấn này đóng
lại, chính cô ta cũng không có năng lực mở ra lại, Tiểu Thanh đi theo chúng ta,
làm sao trở về?”
Tộc trưởng ngậm ngùi nói: “Đời này có khả năng không thể trở về. Khi hỏi các
tộc nhân ai bằng lòng đi, Tiểu Thanh cảm thấy các ngươi là do nàng đưa đến,
cảm thấy chuyện này nên để chính mình kết thúc, không thể liên lụy đến người
khác, nên nàng đồng ý gánh lấy trách nhiệm này. Nàng đã cố ý như thế, vậy thì
để nàng làm đi. Hi vọng sau này các ngươi có thể đối đãi với nàng tốt một
chút.”
Mọi người đã hiểu rồi, thì ra chuyến đi này của Tiểu Thanh còn có sự chấp nhận
hi sinh ở trong đó.
Dữu Khánh không biết có nên nói lời cảm tạ hay không, chắp tay nói: “Tộc
trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực quan tâm.”
Tộc trưởng nhìn nhìn mặt trời chiều, rồi quay đầu lại khẽ gật đầu chào, thể hiện
không còn sớm nữa, đã có thể rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, chợt có một bóng người lóe tới, như là thuấn di xuất
hiện tại trước mặt Dữu Khánh, là Nhiếp Nhật Phục.
Y giống như không nhìn thấy Liên Ngư sắp rời đi, chỉ đối diện với Dữu Khánh,
đưa tay ra giống như xé giấy, xé một mảnh vải lớn từ trên y phục của Dữu
Khánh, khiến Dữu Khánh không hiểu ra sao, không biết y định làm gì.
Chỉ thấy Nhiếp Nhật Phục lại nhấc tay đưa lên đầu mình, bứt ra mấy sợi tóc tím
ngay tại trước mặt mọi người, đặt vào tấm vải rách trên lòng bàn tay, tiện tay
gói lại, quét mắt nhìn mấy sư huynh đệ một lượt, đưa tay vạch mở vạt áo của
Dữu Khánh ra, nhét vào trong ngực hắn, rồi vỗ vỗ vào ngực hắn, “Ta cũng
không có gì để báo đáp, lưu giữ làm kỷ niệm đi.”
Nghe được lời này, đám người toát mồ hôi hột, đàn ông giữ tóc đàn ông để làm
kỷ niệm, chuyện quỷ quái gì vậy chứ?
Nhưng suy nghĩ lại thấy cũng được, thứ lấy ra từ trên thân sâm Kỳ Lân, hẳn có
thể coi là thuốc tốt hoặc là thuốc bổ a?
Dữu Khánh vẻ mặt kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao cũng là
nhổ ra từ trên thân người ta.
Bỗng nhiên, trong tai hắn vang lên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi nhưng trong
trẻo rõ ràng, là giọng nói của Nhiếp Nhật Phục, “Khi gặp phải gông cùm xiềng
xích trong tu hành thì có thể dùng một sợi, nhất định có diệu dụng. Chừng đó
hẳn là đủ cho các ngươi dùng đến cảnh giới Cao Huyền. Nói tên to con kia đừng
có phụ Liên Ngư.”
Dữu Khánh nhìn nhìn phản ứng của những người khác, thấy bọn họ có vẻ
không phát hiện được gì, hắn ý thức được đây có lẽ là thuật truyền âm trong
truyền thuyết.
Diệu dụng? Mấy sợi tóc thì có thể có diệu dụng gì chứ, lại còn có thể dùng đến
cảnh giới Cao Huyền sao? Đời này mình có thể vượt qua được cánh cửa cảnh
giới Thượng Huyền hay không e rằng vẫn còn là một vấn đề a. Trong lúc hắn
âm thầm cảm khái, bỗng nhiên nghĩ đến diệu dụng gì đó mà Đoạn Vân Du đã
nói, không biết có phải là cùng một chuyện hay không, nếu người ta đã nói là có
tác dụng, vậy thì khi trở về hắn sẽ thử xem, để xem rốt cuộc chúng có thể có
được diệu dụng gì.
Đột nhiên, hắn cảm thấy dưới lớp y phục nơi ngục có động tĩnh, giống như có
thứ gì đó bật ra, khi hít vào cũng ngửi được một mùi thơm quen thuộc, là hương
thơm đặc trưng của Nhiếp Nhật Phục, hắn nhấc tay sờ vào, nhận thấy không còn
giống là mấy sợi tóc nữa, chắc hẳn mấy sợi tóc đã hiện ra hình dạng vốn có.
Bất kể đến cùng có diệu dụng gì, có thể cắt bỏ một phần thân thể mình để làm lễ
vật, đối với người tặng lễ mà nói, đã bày tỏ được đầy đủ thành ý, hắn chắp tay,
đáp một lời hai ý nghĩa: “Nhất định nhớ kỹ lời căn dặn của Nhiếp thành chủ.”
Nhiếp Nhật Phục vẫn không nhìn Liên Ngư lần nào, khẽ gật đầu, “Không tiễn.”
Dữu Khánh nhưng không vội rời đi, chợt cười gượng cất lời hỏi: “Nhiếp thành
chủ, mấy người chúng ta quả thực trong túi eo hẹp, ngài đã không quay về nữa,
những tài phú trong Khối Lũy thành sẽ xử lý như thế nào?” Ý tứ trong lời nói đã
thể hiện rất rõ ràng, chỉ cần không ngốc đều có thể nghe hiểu.
Nam Trúc hai mắt tỏa sáng, suýt chút nữa dựng ngón cái tán thưởng lão Thập
Ngũ.
Nhiếp Nhật Phục không chút nào do dự, luồn vào trong tay áo móc ra một tấm
lệnh bài, ném cho hắn, “Ngươi xem rồi tự xử lý, nhìn thấy tấm lệnh bài này, bọn
họ liền biết là ý của ta.”
Dữu Khánh cầm lấy lệnh bài, vội hỏi: “Đại khái có bao nhiêu tiền, còn xin
thành chủ cho biết con số, tránh để có người động tay động chân.”
Nam Trúc liên tục gật đầu tán thành, biểu thị đồng ý với câu hỏi.
Nhiếp Nhật Phục suy nghĩ một chút, “Ta không để ý, nên không rõ lắm. Tiền
của tiền trang, ngươi không thể lấy ra được, tiền mặt ở trong phủ có không ít,
hẳn là đủ cho các ngươi chi tiêu một thời gian dài.”
Không ít ở trong miệng vị này khẳng định là con số rất lớn, có lẽ đó sẽ là một
khoản tài phú mình khó thể nhìn thấy trong cuộc đời, Dữu Khánh có thể nói vô
cùng vui mừng, liên tục biểu thị cảm tạ. Nam Trúc cũng tươi như hoa, Mục
Ngạo Thiết cho dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt không giấu được sáng
ngời, mấy sư huynh đệ đều sâu sắc cảm thấy chuyến đi này không có phí công.
Ngay cả những thành viên Hạt Tử bang khác cũng vui mừng tít mắt, bọn họ biết
mình có thể được chia sẻ một phần lợi ích.
Đã cảm thấy mỹ mãn, tự nhiên là nên đến lúc rời đi.
Sau một hồi khách sáo, khi Nam Trúc lấy Thiên Dực lệnh ra chuẩn bị lên đường
thì trong thiên địa đột nhiên vang vọng lên giọng nói của Đại thanh nữ, “Chặn
bọn họ lại!”
Giọng nói dường như có phần không khách khí, khiến cho đám người Dữu
Khánh giật mình lo sợ, quay mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra, ánh
mắt Nam Trúc càng là lấp lóe láo liêng, bộ dạng rõ ràng là tâm hoảng ý loạn.
Thanh Ô bộ tộc lập tức tuân lệnh, tộc trưởng trực tiếp cất tiếng ngăn lại: “Chậm
đã!”
Dữu Khánh thử hỏi: “Có chuyện gì nữa vậy?”
Tộc trưởng cũng không biết, “Chắc hẳn sẽ có nói rõ.”
Một vệt sáng đột nhiên xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt đã đến nơi, hạ xuống,
hiện thân, chính là Đại thanh nữ với khí chất như ngồi trên mây.
Nam Trúc hầu kết giật giật, bản thân đều có thể nghe được tiếng tim đập của
mình, mặt vàng như đất.
Dữu Khánh đang kinh nghi nhìn xung quanh, nhận ra được sự khác thường của
gã, giữa mấy sư huynh đệ biết nhau rất rõ, không biết tên mập này lại làm ra
chuyện tốt gì đây, lẽ nào có liên quan đến chuyện gã lề mề bên trong Trấn Linh
chung lúc trước hay sao?
Ánh mắt Đại thanh nữ đảo qua đám người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nói: “Tiểu
Cửu, tự mình đi ra đi.”
Tiểu Cửu? Là đang nói tới Cửu vĩ hồ hay sao? Trong khi mọi người đang kinh
nghi thì một luồng năng lượng đột nhiên phát ra từ trên người Đại thanh nữ,
lướt qua trên người bọn hắn, sau đó rõ ràng khóa chặt chiếc túi Nam Trúc đang
đeo trên lưng.
Chiếc túi đã được buộc cẩn thận đột nhiên mở bung ra ngay tại trước mắt mọi
người, một đống linh thảo rơi ra, trọng điểm là tiểu hồ ly tuyết trắng chín đuôi
ẩn giấu trong đó cũng bộc lộ ra ngoài.
Tiểu hồ ly vừa rơi xuống liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị kéo bay ngược ra sau,
nha nha di di, cất tiếng kêu to bay về trong lòng Đại thanh nữ, cuối cùng cúi đầu
cam chịu như một con sủng vật.
Ánh mắt mọi người đồng loạt quay nhìn Nam Trúc chằm chằm, không ít người
cau mày, Dữu Khánh có cảm giác hai mắt bốc lửa.
Nam Trúc há miệng thật to, nhìn trái, nhìn phải, rồi chợt gào lên than thở:
“Không liên quan gì đến ta a, mẹ nó, ta oan uổng a, ta thật sự không biết con
tiểu hồ ly này trốn ở trong bao quần áo của ta.” Gã chỉ tay đến tiểu hồ ly ở trong
lòng Đại thanh nữ, “Ngươi thành thật nói rõ ra đi, ngươi trốn vào từ khi nào?”
Dữu Khánh có thể tin chuyện ma quỷ này mới là lạ, hắn cũng không phải là
người mù, vừa rồi Nam Trúc rõ ràng biểu hiện ra bộ dạng có tật giật mình, rầm,
hắn trực tiếp cho gã một cước, đã gã ngã lăn quay, rồi bước tới, rầm rầm, tiếp
tục đánh cho gã một trận tơi bời, vừa đánh vừa mắng, “Này thì táy máy này!”
Mục Ngạo Thiết cũng không khách khí, cũng xông tới quyền đấm cước đá.
Bọn hắn không phải thật sự trút giận lên Nam Trúc, mà là đánh cho người khác
nhìn, thay vì chờ người khác tới động thủ trừng trị, không bằng đem việc xử lý
đưa vào trong vòng tay kiểm soát của mình, vì vậy hắn hạ thủ không nhẹ, ít
nhất, phải cho người khác cảm thấy gã tương đối thê thảm, thật sự đã đánh cho
Nam Trúc phải kêu cha gọi mẹ.
May mà Đại thanh nữ đúng lúc lên tiếng, “Được rồi, hẳn là không có liên quan
gì với hắn, chắc là Tiểu Cửu tự chui vào trong bao hành lý của hắn.”
Nghe nói như vậy, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức dừng tay lại, quay
nhìn phản ứng của cô ta, để xem có phải cô ta thực sự tha thứ cho Nam Trúc
hay không.
Chỉ trong chốc lát đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Nam Trúc bật dậy như lò
xo, lau chùi vết máu trên miệng mũi, quay sang gào to với hai vị sư đệ, “Có
nghe thấy không, không liên quan gì tới ta! Mang một cừu nhân đi ra ngoài, là
đầu óc các ngươi có bệnh, hay là đầu óc ta có bệnh hả? Ta thật sự không biết
con tiểu hồ ly tinh này chui vào trong bao hành lý lúc nào, quả thực không hiểu
ra sao, vì sao các ngươi không chịu nghe lời giải thích nào đã động thủ rồi
chứ?”
Dứt lời liền tung một cước đá bay những linh thảo rơi trên mặt đất, thực sự cực
kỳ tức giận, không cần nữa.
Dữu Khánh nhanh chóng chỉ về phía Bách Lý Tâm, “Là nàng nháy mắt với
chúng ta, nhắc chúng ta đánh ngươi.”
Nói xong xoay người bước đi, như thể chuyện này chẳng liên quan gì với mình.
Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu bỏ đi, hai người không hề có vẻ gì là hổ thẹn.
“Ách…” Nam Trúc giống như bị bóp cổ, cơn tức giận lập tức biến mất, nghẹn
họng không nói nên lời nhìn chằm chằm vào Bách Lý Tâm, vẻ mặt lộ rõ sự dò
hỏi.