Khi mấy sư huynh đệ tìm đến Nhiếp Nhật Phục thì nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục
đang đứng một mình lẻ loi, từ trên cao dõi mắt nhìn ra xa, không nhìn thấy Liên
Ngư và Hổ Nữ.
Cho dù Đại thanh nữ nói ẩn tật trên thân ba người bọn hắn không phải là bệnh,
nhưng bọn hắn vẫn mang theo một tia hi vọng tìm đến Nhiếp Nhật Phục, mong
đợi vào khả năng chữa trị thần kỳ của Nhiếp Nhật Phục.
Có một số việc nếu như đã bại lộ trái lại dễ xử lý hơn, dù sao mấy người này đã
biết rõ bọn hắn từng tiến vào Kim Khư, bọn hắn cũng không cần phải giấu giếm
chuyện ẩn tật trên người với Nhiếp Nhật Phục, hơn nữa tu vi của Nhiếp Nhật
Phục đã đột phá đến cảnh giới Tiên nhân, bọn hắn tự nhiên là tìm đến Nhiếp
Nhật Phục thử xem.
Sư huynh đệ giải thích tình hình của ẩn tật cho Nhiếp Nhật Phục nghe, sau đó
lại lôi Mục Ngạo Thiết ra, một lần nữa rạch da sau gáy y ra, để cho Nhiếp Nhật
Phục kiểm tra.
Loại chuyện phải chịu đựng nỗi khổ da thịt này, Dữu Khánh và Nam Trúc nếu
lần nào có thể tránh được sẽ tránh, nhưng Mục Ngạo Thiết thì vẫn sẵn sàng
gánh chịu.
Nhiếp Nhật Phục ngạc nhiên với tình trạng của bọn hắn, y thi triển ra sương mù
tím để thử chữa trị cho bọn hắn, kết quả dường như xác nhận lời Đại thanh nữ
nói, không thấy có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể nói là đã uổng phí một hồi tinh
thần và sức lực.
Nếu đã như vậy, mấy sư huynh đệ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Dữu
Khánh đề cập đến một cấn đề khác, “Nhiếp thành chủ, Đại thanh nữ nói rằng
phong ấn của Bồng Lai sơn sẽ được khôi phục lại trong vòng 3 ngày nữa, đến
lúc đó lối ra sẽ bị đóng kín, về sau cô ta cũng không mở ra được. Theo ngài
nghĩ, chúng ta nên rời đi vào lúc nào?”
Bọn hắn chắc chắn rất muốn xây dựng tốt mối quan hệ này, Tu Hành giới xuất
hiện cao thủ đầu tiên có cấp bậc Tiên nhân, chỉ suy nghĩ đến thôi bọn hắn đã có
chút hưng phấn.
Ôm được một bắp đùi to như vậy, Địa mẫu, Đại thánh gì gì đó, tất cả đều phải
đứng sang một bên. Đối với bọn hắn mà nói, một chuyến đi này xem như là chó
ngáp phải ruồi, sự nỗ lực của bọn hắn cuối cùng đã được đền đáp. Từ giờ trở đi,
đã có được Nhiếp Nhật Phục làm núi dựa, bọn hắn không cần phải sợ bất cứ ai
nữa rồi, vinh hoa phú quý gì gì đó chỉ là việc nhỏ, bọn hắn còn có thể hoành
hành thiên hạ, có thể thoải mái cười to.
Nào ngờ, Nhiếp Nhật Phục chỉ thoáng liếc nhìn bọn hắn một cái, rồi nhàn nhạt
đáp một câu, “Ta không đi, muốn về thì các ngươi tự về đi.”
Cái gì? Tròng mắt mấy sư huynh đệ suýt chút nữa đã rớt ra ngoài, ngươi không
đi? Ngươi không quay về?
Một số lời y nói lúc trước, bọn hắn còn tưởng rằng chỉ là dùng để xua đuổi Liên
Ngư, nhưng nhìn tình hình này, tựa như là làm thật.
Nam Trúc lập tức khẩn trương, “Nhiếp thành chủ, ngài không cảm thấy nơi này
quá nhàm chán quá vô vị sao? Đâu có phồn hoa náo nhiệt được như thế giới bên
ngoài. Nếu đi ra ngoài, ngài chính là chí tôn duy nhất trong thiên hạ, tất cả
chúng sinh phải cúi đầu a! Nhiếp thành chủ, sau khi rời khỏi đây, bọn ta tùy ý
ngài sai phái, nguyện làm chó làm ngựa cho ngài!”
Gã không muốn khẩn trương cũng không được, một bình Địa Nguyên Tiên Lộ
to như vậy, tất cả đều đưa cho vị này uống hết, trợ giúp vị này một bước đăng
tiên, tạo nên một vị Tiên nhân độc nhất vô nhị tại bên ngoài. Sau khi khoản đầu
tư lớn như vậy đã thành công, đến thời điểm sắp nhận được món lợi nhuận
khổng lồ, mọi người đang mặc sức tưởng tượng về sự vinh hoa phú quý sắp tới,
vị này đột nhiên khiến bọn hắn tỉnh lại khỏi cơn mơ mộng, đây chẳng phải là
một trò đùa sao? Như vậy, chẳng phải là một bình bảo bối cực kỳ quý báu đó
của gã đã cho chó ăn rồi hay sao?
Đương nhiên, thực ra bọn hắn cũng muốn ở lại nơi này thành tiên, nhưng vấn đề
là điều kiện của bọn hắn không cho phép.
Nhiếp Nhật Phục phản biện lại: “Đối với ta mà nói, những thị phi đúng sai bên
ngoài không có ý nghĩa gì cả. Nếu như ta đi ra ngoài đó, muốn được tự tại, ta
phải giết người lập uy, phải thể hiện được thực lực của mình. Cho dù ta không
giết người, bố cục thiên hạ cũng sẽ bị chấn động, thế gian sẽ xảy ra một trận
tinh phong huyết vũ. Bên ngoài không thích hợp với ta, ta cũng không muốn
mất công nghĩ ngợi về lòng người, lưu lại nơi này rất tốt.”
Nam Trúc không cam lòng: “Nhiếp thành chủ, ngài đã từng nghĩ tới chưa, nếu
ngài không quay về, những người của Khối Lũy thành phải làm sao bây giờ?”
Nhiếp Nhật Phục lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào gã, “Nhân tâm khó dò, cảnh
giới Chân tiên cũng chưa chắc có thể đề phòng được. Ta không muốn để cho
đám người bên ngoài biết được ta chính là sâm Kỳ Lân mà bọn họ muốn tìm.
Nếu như ta thật sự có ý nghĩ đứng trên tất cả chúng sinh, khi đi ra ngoài, ta tất
nhiên cần phải loại bỏ phiền toái về sau, việc ta làm đầu tiên… Chính là giết
chết các ngươi để diệt khẩu!”
Một câu nói cuối cùng, có thể nói là y nhấn mạnh qua kẽ răng từng chữ từng
chữ một.
Mấy sư huynh đệ nghẹn họng nhìn trân trối, hầu kết rung động, không thể thốt
ra thêm lời thuyết phục nào nữa.
Sau khi không thể không từ bỏ dùng vị thành chủ đại nhân này làm núi dựa,
mấy người bọn hắn bắt đầu lang thang trong Bồng Lai sơn, tranh thủ thời gian
trèo đèo lội suối tìm kiếm khắp nơi, thật sự rất khó khăn và nguy hiểm tiến vào
đến đây, lại còn trả giá rất lớn, dù sao cũng phải tìm chút đồ gì đó để có thể
hoàn vốn.
Dựa vào lợi thế của Thiên Dực lệnh, bọn hắn tìm kiếm khắp nơi, nhưng không
tìm được thứ gì có giá trị như trong tưởng tượng, bọn hắn phát hiện ra rằng
những tiên nhân hồi đó ở tại Bồng Lai sơn hình như không lưu lại bất kỳ thứ gì
có giá trị, có cảm giác như rời đi rất triệt để, như không có dự định quay trở lại.
Tuy vậy, vẫn có không ít linh thảo thuộc dạng thiên tài địa bảo, trải qua năm
tháng tích lũy, có thể nói đó đã là tiên thảo, chỉ là tất cả đều bị tà khí ô nhiễm,
mấy người bận rộn nói Đầu To nấu nước, dùng phương pháp hóa giải tà khí đã
từng làm lúc trước với tiên đào trong Tiểu Vân gian.
Bầu trời dần dần tối đi, trăng sáng nhô lên, ánh sao lấp lánh đầy trời, sau mấy
nghìn năm, lần đầu tiên Thanh Ô bộ tộc được giải thoát, tất cả tụ tập qua đêm
cùng nhau, còn đám tà vật thì không chỉ không tới quấy rầy, mà còn trốn đi rất
xa.
Có người vui vẻ có người sầu, trải qua một đêm, khi bình minh ló dạng, mấy sư
huynh đệ lại tiếp tục dấn thân truy tìm những thiên tài địa bảo đó.
Bận rộn đến giữa buổi sáng, Nam Trúc khoác chiếc áo choàng rách bỗng nhiên
cất tiếng hét to rồi nhấc chân truy đuổi gì đó trong đám bụi linh thảo, khiến cho
đám người Dữu Khánh chú ý, sau đó nhìn thấy Nam Trúc cúi người xuống,
đứng dậy, thuận tay xách lên một vật lông nhung trắng xù to với mấy cái đuôi
trắng như tuyết lắc lư đung đưa, chính là con Cửu vĩ hồ đã bị hút sạch tu vi biến
về hình dạng vốn có.
Đám người Dữu Khánh ngạc nhiên, dồn dập sáp lại, phát hiện thấy không sai,
đúng là con hồ ly chín đuôi đó.
Bách Lý Tâm hai mắt tỏa sáng nhìn nó, bộ dạng con tiểu hồ ly này thực quá
xinh đẹp, quá dễ thương, bộ lông trắng như tuyết, bờ môi hồng nhuận, đôi mắt
vàng kim, chín cái đuôi nhỏ đung đưa rất khả ái, nhìn cực kỳ đáng yêu, ai thấy
cũng thích, thực sự rất khó để liên tưởng con hồ ly nhỏ này với Cửu vĩ hồ tàn ác
kia.
Tiểu Cửu Vĩ không ngừng giãy giụa trong tay Nam Trúc, thỉnh thoảng lại phát
ra tiếng kêu dễ thương “Nha di nha di”.
Nhìn bộ dạng khả ái, Dữu Khánh đưa tay túm lấy gáy nó, xách tới nhìn, vừa
vuốt ve cảm nhận xúc giác, vừa vui vẻ cười nói với mọi người: “Các ngươi
không biết đâu, khi con hồ ly tinh này hấp hối giãy giụa trong Trấn Linh chung
thì nó vậy mà lại dùng sắc dụ dỗ lão tử, không biết xấu hổ khoe mình là mỹ
nhân tuyệt sắc, thực sự không chịu nhìn xem mình là quái thai có mấy cái đuôi,
ta có thể nhìn trúng bọ dạng như vậy được sao?”
Nghe lời hắn nói, tiểu Cửu Vĩ trợn to mắt, “Nha nha di di” giãy giụa kêu to.
Hành động sau đó càng khiến cho nó xấu hổ khó thể chịu nổi, sau khi giơ nó
lên, Dữu Khánh vậy mà lại xốc chín cái đuôi của nó lên, vạch mở hai chân sau
của nó, nhìn nhìn một chút rồi gật đầu ừm một tiếng, “Quả thực là con cái.”
Đừng nói tới Nam Trúc, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được bật
cười ha hả, nghĩ lại lúc đó con Cửu vĩ hồ này hung hăng ngang ngược cỡ nào,
bây giờ trở nên nhỏ yếu, thực sự là mặc người thao túng, tùy ý nhục nhã.
Bách Lý Tâm bĩu môi dè bĩu hành động của Dữu Khánh.
Ánh mắt tiểu Cửu Vĩ tràn đầy bi phẫn, giống như bị nhục nhã rất lớn, một đôi
chân nhỏ còn nhấc lên che mặt nhìn rất linh tính, nhưng rồi rất nhanh nó lại tiếp
tục vùng vẫy.
Sau khi xách lên xem xét một hồi, vẻ mặt Dữu Khánh có chút nghiêm trọng,
“Con hồ ly này vẫn còn linh trí, lại biết được một số pháp môn tiên thuật, lưu nó
lại e rằng về sau sinh ra hậu hoạn…” Hắn không hi vọng để cho nó còn sống,
nhưng Đại thanh nữ lại muốn bảo vệ, hắn cũng không thể chống đối, lúc này
trong lòng hắn thầm sinh sát cơ, vô thức đảo mắt nhìn nhìn xung quanh.
Bách Lý Tâm đột nhiên nói: “Di, hình như nó không phải đang giãy giụa, hình
như là đang…”
Nữ nhân tỉ mỉ, mọi người nghe nói vậy thì chú ý nhìn kỹ, sau khi được nhắc
nhở, mọi người phát hiện đúng là như thế, nhìn như là giãy giụa, kì thực một cái
chân luôn chỉ đến một hướng nào đó, mọi người thuận hướng nhìn đến, phát
hiện thấy hướng chỉ đến chính là nơi Nam Trúc vừa mới bắt nó lên.
Đúng vào lúc này, trong không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi, “Tiểu
cửu.”
Mấy người ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba con Tam Túc ô bay đến, trong lúc từ
trên trời hạ xuống thì hóa thành ba nữ nhân, đáp xuống tại trước mặt bọn hắn,
yêu cầu lấy lại Cửu vĩ hồ, nói là Cửu vĩ hồ lẻn trốn đi, hại bọn họ phải tìm kiếm
khắp nơi.
Cũng không thể không trả cho bọn họ, Dữu Khánh chỉ có thể từ bỏ sát tâm, trả
tiểu Cửu Vĩ hồ cho bọn họ.
Ba người ôm lấy Cửu vĩ hồ, cảm tạ rồi bay đi.
Nam Trúc quay đầu đi đến nơi tiểu Cửu Vĩ hồ chỉ, vung chân gạt gạt đám cỏ,
cuối cùng cúi người nhặt lên một viên đá dẹt, rõ ràng còn đang ướt.
Nam Trúc ngửi ngửi, thì thầm: “Là nước bọt sao? Giống như là con hồ ly tinh
đó thả ra từ trong miệng, a…” Đang nhìn xem, Nam Trúc chợt ‘a’ một tiếng, gã
nhìn thấy trên mặt viên đá có rất nhiều vết xước, rõ ràng là được tạo ra. Gã điều
chỉnh phương hướng để xem xét, gã nhận ra đó là những chữ viết xiêu xiêu vẹo
vẹo, sau khi nhìn rõ, gã kinh ngạc đưa ra cho những người khác xem.
Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm lập tức chúi đầu đến xem, đọc ra
được nội dung của mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo đó là: Thiên tuyền, bất tử chi
vũ, đốt tại thiên đỉnh.
Không nhiều không ít, vừa đúng mười chữ, hai chữ đầu tiên đủ để khiến cho
mấy sư huynh đệ giật mình kinh ngạc, tám chữ phía sau thì bọn hắn không hiểu
là có ý gì.
Sau khi ánh mắt mấy người rời khỏi viên đá, Mục Ngạo Thiết hỏi: “Cửu vĩ hồ
để lại mấy chữ này là có ý gì?”
Nam Trúc nhịn không được cắn cắn răng, “Còn cần phải nói ra sao, đây hiển
nhiên là chỉ đường cho chúng ta đi tìm Thiên tuyền, nó rõ ràng đã nghe được
chúng ta nói chuyện với Đại thanh nữ, con hồ ly này thất đúng là không thành
thật, vậy mà giả vờ ngủ ở trong lòng Đại thanh nữ.”
Mục Ngạo Thiết cau mày: “Con hồ ly này không hận chúng ta thì thôi, làm sao
có thể có lòng tốt như vậy, sao có khả năng để cho chúng ta tìm được Thiên
tuyền, thứ có thể giúp trường sinh bất tử như thế.”
Nam Trúc lắc lắc viên đá trong tay, “Ý của ngươi là, nội dung trên này là giả?”
Mấy người lập tức đều trầm mặc, chưa chắc đã là giả, không chừng đúng là chỉ
dẫn tìm đến Thiên tuyền, chỉ là, căn cứ vào kinh nghiệm tiến vào các tiên phủ
khác, bên trong đó nhất định có ẩn giấu nguy hiểm cực lớn, rất có khả năng đây
là Cửu vĩ hồ muốn trả thù bọn hắn, tám chín phần mười là muốn mượn đao giết
người.
Dữu Khánh hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Cửu vĩ hồ quá gian xảo, khó lòng
đề phòng, nó chắc chắn không có hảo tâm, nghe lời nó chính là muốn chết. Từ
giờ trở đi, chúng ta coi như chưa bao giờ nhìn thấy viên đá này. Sự nguy hiểm
trong Tiên phủ, chúng ta biết rõ hơn ai hết, không phải lần nào đều có thể tránh
thoát được, thường xuyên đi cạnh bờ sông rồi sẽ có lúc phải ướt giày. Từ bây
giờ hãy từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm Thiên tuyền đi. Về sau, không cho phép người
nào nhắc đến nữa. Ẩn tật trên người nếu phát tác thì cứ để cho nó phát tác đi,
sinh tử do mệnh!”
“Được.” Nam Trúc trịnh trọng đồng ý, hạ quyết tâm cho dù có bị đánh chết
cũng không để Cửu vĩ hồ đầu độc, răng rắc, viên đá trong tay trực tiếp bị bóp
nát thành bột mịn.
Mục Ngạo Thiết cũng gật gật đầu, ánh mắt Bách Lý Tâm đảo qua đảo lại trên
thân ba người.
Mặc dù viên đá đã bị bóp nát, nhưng mọi người đều biết rõ, mười chữ đó đã
khắc sâu ở trong lòng mọi người, e rằng cả đời khó quên