Bán Tiên

Chương 973: Không tìm thấy




Đá gãy ngón chân? Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thoáng nhìn nhau, vẻ mặt

như gặp quỷ, người khác không biết, nhưng sư huynh đệ mấy người bọn hắn

còn có thể không biết tình huống cơ thể của nhau sao? Nhưng hai người cũng

không có nói gì tại trước mặt mọi người, khi đã tập trung lại đủ nhân số liền

quay ra ngoài.

Ra khỏi Trấn Linh chung, sau khi lên đến phía trên cạnh lòng chảo, Nam Trúc

phát hiện thấy không thích hợp, nhận tháy hình như mọi người đang quang sát

mình với ánh mắt là lạ.

Gã nhịn không được hỏi: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Mọi người trong vô thức đều ngước lên nhìn mặt trời trên bầu trời, rồi quay

nhìn ánh nắng rọi lên người gã.

Nam Trúc lập tức liền hiểu được, không nói nên lời, đám người này có phần cẩn

thận quá mức, không phải đã giải quyết xong Cửu vĩ hồ rồi sao? Tại sao vẫn

còn lo lắng không biết gã có bị tà hóa hay không, nhận thấy đám người này

đúng là đã thành một đám chim sợ cành cong.

Người bị thương vác theo tổn thương, kẻ đã chết thì cũng đã chết, mọi người bỏ

lại khu vực thương tâm này, lên đường rời đi.

Khi bọn hắn chạy về tới vị trí hành cung thì phát hiện thấy Đại thanh nữ đã

chọn một núi đá khác, dùng đại pháp lực tạo ra một chỗ ở mới cho Thanh Ô bộ

tộc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có đầy đủ đình đài lầu các, đương nhiên,

các chi tiết kỹ càng hơn sẽ do các tộc nhân khác của Thanh Ô bộ tộc thực hiện

hoàn thiện.

Tiểu Thanh được tộc trưởng gọi đi, nói là Đại thanh nữ muốn tìm cô ta để hỏi

thăm thông tin.

Liên Ngư tự nhiên là trước tiên tìm đến Nhiếp Nhật Phục.

Nhìn thấy Hổ Nữ bị thương, Nhiếp Nhật Phục không nói câu nào, giống như là

không có nhìn thấy ánh mắt mong đợi được nghe giải thích của Liên Ngư, y

một trảo chụp về phía Hổ Nữ, một đám mây tía bay đến, chỉ chốc lát sau, tổn

thương của Hổ Nữ đã được chữa trị hết.

Những người khác cũng được Nhiếp Nhật Phục khai ân, đám người bị tổn

thương tai cần phải dựa vào pháp lực để bù lại thính giác, lúc này cũng được

Nhiếp Nhật Phục chữa khỏi hai tai.

Bỗng nhiên, mọi người dồn dập ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đám đông

Tam Túc ô bay về phía Trấn Linh chung, không biết đến đó làm gì, nói chung,

Bồng Lai sơn bây giờ đã có quang cảnh khác, chí ít cảm nhận của mọi người là

như thế.

Nhìn ra được Liên Ngư có ngàn vạn lời muốn nói với Nhiếp Nhật Phục, Dữu

Khánh kéo kéo Mục Ngạo Thiết, ra hiệu cho y cùng tránh đi, đồng thời kêu gọi

những người khác cũng tránh khỏi.

Đồng Tại Thiên đang muốn an táng đàng hoàng cho Đoạn Vân Du, thấy vậy thì

gọi mấy người khác đi hỗ trợ.

Cho đến bây giờ, những người biết rõ Đoạn Vân Du đã làm ra những chuyện gì

gần như đều đã chết hết, Nhiếp Nhật Phục và Cửu vĩ hồ biết rõ tình hình nhưng

không có đề cập tới việc này, dù cho Nhiếp Nhật Phục nhìn thấy thi thể của

Đoạn Vân Du được người giữ gìn, y cũng không nhắc tới chữ nào.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì kéo Nam Trúc đến một chỗ hẻo lánh, hai

người trực tiếp ép Nam Trúc vào trong một góc. Nam Trúc cảnh giác thối lui,

hỏi: “Làm gì vậy?”

Dữu Khánh hất hất cằm, “Muốn hỏi ngươi, lúc trước, dây dây dưa dưa ở bên

trong Trấn Linh chung để làm gì?”

“Ách!” Nam Trúc thoáng sửng sốt, ngay lập tức cười khổ nói: “Không có gì,

huynh đệ chúng ta còn có thể không biết rõ nhau sao, ngón chân gãy chỉ là

mượn cớ, kỳ thực là nghĩ ngợi thất thần, không cẩn thận bị lạc ở bên trong, nếu

không phải nghe được tiếng gọi của các ngươi, ta còn không biết phải loanh

quanh trong đó đến bao giờ.”

“Lạc đường?” Dữu Khánh xùy một tiếng, “Xác định không phải bị ma quỷ ám

ảnh chứ?”

Nam Trúc trừng mắt, có vẻ rất oán giận nói: “Lão Thập Ngũ, ngươi có ý gì?”

Dữu Khánh nháy mắt ra hiệu với Mục Ngạo Thiết, rồi hai người đột nhiên đồng

thời động thủ, đè Nam Trúc vào vách đá, khống chế gã, lục soát toàn thân gã

một trận, ngay cả hạ bộ của gã cũng không buông tha, không chỉ chiếc áo

choàng duy nhất khoác trên thân bị cởi ra kiểm tra, giày cũng lột ra, chỉ còn

thiếu cởi quần nữa mà thôi.

Cho dù lục soát tỉ mỉ như thế, hai người vẫn không phát hiện thấy cái gì. Bọn

hắn có chút nghi hoặc quay nhìn nhau, dường như đã thật sự hiểu lầm.

Cuối cùng hai người đành phải cởi bỏ cấm chế trên người Nam Trúc, ném trả

chiếc áo choàng rách cho gã, rồi cùng nhau xoay người bỏ đi, hoàn toàn không

đặt nặng chuyện hiểu lầm này, giống như chưa từng xảy ra việc gì.

Lồm cồm đứng dậy, Nam Trúc mặt mày bi phẫn, đeo giày, phủi phủi bụi bặm

dính trên thân trần, rung mở chiếc áo choàng ra, mặc lại chiếc nội khố còn lại

duy nhất trên người, hùng hùng hổ hổ đi tới bên cạnh Bách Lý Tâm vốn đang

đứng quan sát cách không xa, cất tiếng mắng, “Hai tên súc sinh!”

Đạo bất đồng bất tương làm mưu, người tới là khách, cuối cùng cũng phải đi.

Sau một thời gian ngập ngừng do dự, mấy sư huynh đệ rốt cuộc mím môi quyết

định tìm đến chào từ biệt chủ nhà nơi đây, Đại thanh nữ.

Trên tay bọn hắn có Thiên Dực lệnh, vốn định ra đi không từ giã, trực tiếp rời

khỏi, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn cảm thấy nếu thật sự có vấn đề, chỉ sợ

chưa chắc đã có thể chạy được, ngay cả là Tiểu Thanh còn có thể đi đến Nhân

gian, huống hồ là Đại thanh nữ, nói không chừng trong tương lai, vị này sẽ là

chỗ dựa cho bọn hắn tại Nhân gian.

Đại thanh nữ dường như đang bận rộn việc gì đó, nhưng khi nghe bẩm báo, cô

ta vẫn xuất hiện tiếp kiến bọn hắn trong một đại điện mới làm ra.

Nghe xong ý định đến đây của mấy người, Đại thanh nữ ôm tiểu hồ ly trắng như

tuyết có phần bất ngờ, “Thật vất vả mới đến được Bồng Lai sơn, các ngươi

không muốn lưu lại nơi này để tu hành sao? Nơi đây dồi dào linh khí, Nhân gian

không thể so sánh được. Dựa vào Tà Linh châu trên tay ngươi, chỉ cần dọn sạch

tà khí tại Bồng Lai sơn, tài nguyên tu hành được dựng dục ra ở đây cũng không

phải Nhân gian có thể so sánh.

Ta cũng sẽ cho các ngươi một số thứ để báo đáp việc dọn dẹp tà khí. Tại trong

việc chỉ điểm các ngươi tiến triển trên đường tu hành, năng lực của ta tự thấy

không kém hơn bất cứ cao nhân nào tại nhân gian, có rất nhiều khả năng có thể

dẫn dắt các ngươi thành tiên, những người khác cho dù muốn, ta cũng sẽ không

thành toàn. Đây coi như là phúc báo cho các ngươi, các ngươi định bỏ qua cơ

duyên này hay sao?”

Theo quan điểm của cô ta, phàm phu tục tử nhân gian, có ai mà không muốn

thành tiên chứ.

Ý nghĩ của cô ta không sai, mấy sư huynh đệ nghe nói như vậy, tim đều đập

thình thịch, mình lại có cơ hội thành tiên sao? Trong ánh mắt không thể che

giấu được sự hưng phấn.

Nhưng Dữu Khánh trong lúc suy nghĩ lại nghĩ đến một chuyện khác, hắn trước

tiên gọi Mục Ngạo Thiết đến đây, ngay tại chỗ cắt mở sau gáy Mục Ngạo Thiết

ra, để lộ đốt xương cổ vàng kim đang mở rộng, nói rõ tình hình xảy ra, thỉnh

giáo Đại thanh nữ có thể giúp bọn hắn chữa trị dứt điểm bệnh tật này trước hay

không.

Bách Lý Tâm cùng đi theo thấy vậy kinh ngạc, lúc này mới biết việc Nam Trúc

bị tê liệt lần trước là chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới trên thân ba người này

còn ẩn giấu tật bệnh như thế.

Nàng có thể có cơ hội nhìn thấy chuyện này là bởi vì lúc trước thực sự đã liều

mình xông pha hỗ trợ nên đổi lấy được sự tín nhiệm của đám người Dữu

Khánh.

Sau khi đích thân kiểm tra, Đại thanh nữ nói cho bọn hắn biết đây không phải là

tật bệnh gì, chỉ nói rằng điều này có liên quan đến thứ quần tiên luyện chế hồi

đó, cô ta cũng không thể loại bỏ được thuật này. Nam Trúc có phần khẩn

trương, chỉ tới Cửu vĩ hồ, kể lại chuyện bị tê liệt lúc trước. Đại thanh nữ nói cho

gã biết, Cửu vĩ hồ không phải đã chữa khỏi, chỉ là giúp gã giảm bớt triệu chứng

mà thôi, nếu muốn thật sự chữa trị tận gốc, e rằng chỉ có thể đặt hi vọng vào

những thượng tiên tại Tiên giới.

Sư huynh đệ ba người thấy vị tiên nhân này rất dễ nói chuyện, liền nhân cơ hội

này thỉnh giáo cô ta về chuyện ba nguồn tiên tuyền.

Đại thanh nữ thừa nhận mình biết rõ Thiên tuyền và Nhân tuyền ở đâu, cũng

thừa nhận Thiên tuyền và Nhân tuyền có thể trị khỏi tai họa ngầm cho ba người,

nhưng cảnh báo ba người bọn hắn rằng giữa Tiên giới và Nhân gian hoàn toàn

không cùng một cấp độ, rất nhiều chuyện không có hạn hẹp như bọn hắn tưởng

tượng, dùng thân thể Nhân gian để nhìn trộm tiên cơ, hậu quả xảy ra chưa chắc

bọn hắn đã có thể chịu đựng nổi. Cô ta nói rằng việc bọn hắn nhiễm phải tật

bệnh này chính là hậu quả do vọng nhìn tiên cơ…

Nói chung, sư huynh đệ ba người có tiếp tục hỏi thăm chuyện gì về tiên tuyền,

Đại thanh nữ đều không trả lời, bảo bọn hắn đừng có hỏi nữa, nói rằng không

nói cho bọn hắn biết chính là vì tốt cho bọn hắn.

Sư huynh đệ ba người có thể cảm nhận được, Đại thanh nữ hình như có ẩn tình

gì đó khó nói, giống như là đang kiêng kỵ cái gì đó.

Nhưng mà người ta không muốn nói, bọn hắn cũng không có năng lực cưỡng

ép, cuối cùng đành phải bỏ qua, Nam Trúc chỉ có thể cất tiếng lẩm bẩm đều đều,

“Trị không khỏi ẩn tật này, cũng không biết rõ được ẩn tật này sẽ phát tác đến

tình trạng gì, còn có thể yên tâm ở lại đây sống đến ngày tu luyện thành tiên

sao?”

Đại thanh nữ nghe vậy cũng chỉ có thể trầm mặc, hiển nhiên cô ta cũng không

nghĩ tới việc này, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Phong ấn của Bồng Lai sơn bị

Cửu Vĩ lợi dụng tà khí phá hủy, các ngươi còn có thể lợi dụng vết nứt đó ba

ngày để ra vào, đại khái trong vòng 3 ngày, nó sẽ khôi phục như cũ. Muốn đi

hay là ở lại, các ngươi còn có ba ngày để cân nhắc, quá hạn là không còn nữa.

Sau khi nó khôi phục bình thường, ta cũng không thể mở ra. Ta không thể phá

hư phong ấn như Cửu Vĩ.”

Nói cách khác, một khi quyết định lưu lại là có khả năng vĩnh viễn không ra

được nữa.

Dữu Khánh hỏi: “Nếu lưu lại nơi này chờ thượng tiên tới giải cứu, đại khái phải

chờ bao lâu mới có thể chờ được?”

Đại thanh nữ lại trầm mặc.

Sư huynh đệ mấy người lập tức đã hiểu, phải xem vận may, nhìn theo tình hình

của các tiên phủ khác, bọn hắn đoán chừng cho dù chờ cả đời cũng chưa chắc

đã có thể chờ được.

Ba ngày? Dữu Khánh nghĩ ngợi cân nhắc, nghĩ đến mấy người tiểu sư thúc, Cao

lão Nhị và lão Thập Lục, lập tức thỉnh giáo Đại thanh nữ, có thể để cho bọn hắn

đi ra ngoài một chuyến, để bọn hắn thu xếp đón những người liên quan đến hay

không, chuyển cơ hội nhận được chỉ điểm thành tiên cho mấy người tiểu sư

thúc.

Đại thanh nữ dứt khoát từ chối. Cô ta hỏi ngược lại hắn, cho rằng Bồng Lai sơn

là nơi nào, thật sự cho rằng nơi này là ai cũng có thể thoải mái tới hay sao?

Thôi vậy, Dữu Khánh lui một bước hi vọng lưu lại cơ hội thành tiên cho đám

người Đồng Tại Thiên, Phạm Cửu.

Cái gì mà nằm vùng hay không nằm vùng, Dữu Khánh không muốn tính toán

tới nữa, hơn nữa, trải qua chuyến này, mấy tên đó đã biết được quá nhiều.

Hắn không muốn đưa bọn họ về Nhân gian, tốt hơn hết là để bọn họ lại Bồng

Lai sơn nhìn xem có cơ hội thành tiên hay không, xem như là lấy ơn báo oán.

Đại thanh nữ một lần nữa dứt khoát từ chối, “Nơi đây không phải là phố xá sầm

uất tại nhân gian, không cho phép thế gian bách thái, trong vòng 3 ngày, bọn họ

cần phải rời khỏi.”

Trải qua hỏi thăm dò xét, cô ta đã có phần hiểu biết về mấy người kia, biết rõ

đám người đó chẳng qua là máy kẻ thượng vàng hạ cám vừa mới đến Thiên

Tích sơn, cụ thể là loại người như thế nào, ngay cả bản thân mấy người Dữu

Khánh cũng không rõ ràng lắm, cô ta chẳng thèm tìm hiểu rõ hơn, trực tiếp đuổi

đi là được rồi.

Không có bất kỳ tình cảm gì để thương lượng, chỉ có thời gian ba ngày để cân

nhắc, sư huynh đệ ba người chỉ có thể cáo từ.

Sau khi bọn hắn rời đi không bao lâu, tộc trưởng Thanh Ô bộ tộc bay tới, hạ

xuống ngoài đại điện, bước nhanh vào, đi đến báo cáo cho Đại thanh nữ, “Đại

thanh nữ, chúng ta đã tập trung mấy nghìn người tìm khắp bên trong Trấn Linh

chung mấy lần, nhưng vẫn không tìm được cây trâm mà ngài nói.”

Đại thanh nữ đang lui lui tới tới trong điện nghe vậy dừng lại, vỗ vỗ tiểu hồ ly

ôm trong lòng, “Khi sự việc xảy ra, ta luôn có âm thầm theo dõi, nó không có

cơ hội động tay động chân gì nhiều, ngay cả khi đối phó với Nhiếp Nhật Phục

nó còn chưa kịp lấy ra sử dụng, đồ vật không tại trên người nó, khẳng định còn

tại trong Trấn Linh chung, các ngươi xác định đã tìm kỹ rồi chưa?”

Tộc trưởng nghiêm túc nói: “Mấy nghìn người, phân chia ra từng khu tìm kiếm

cẩn thận, mỗi một khu vực, một diện tích đều được tìm kiếm kỹ càng, nhất là

khu vực quanh nơi nó bị trấn áp càng được dò xét thận trọng.”

Đại thanh nữ không cho rằng tộc nhân sẽ lừa gạt mình, cô ta ôm tiểu hồ ly, vỗ

vỗ đầu nó, “Tiểu Cửu, đó là pháp bảo ngươi một mực mang trên người bồi

dưỡng, ngươi khẳng định có thể cảm ứng được tung tích của nó, nó rơi ở đâu

rồi, dẫn ta đi tìm nó đi.”

Tiểu hồ ly mở hé mắt ra, đôi mắt nó màu vàng kim, không thèm nhìn cô ta lần

nào, sau đó nhắm mắt lại, không để ý tới nữa, tùy cho cô ta làm gì thì làm, mặc

cho muốn giết muốn róc xương róc thịt gì cũng được, chính là không thèm để ý

tới.