Dữu Khánh không nói nên lời, như vậy mà cũng có thể đoán ra được sao?
Trước ánh mắt chìm chằm chằm đầy áp bức của đối phương, hắn đột nhiên cất
tiếng cười thoải mái, “Nhiếp thành chủ, một chút hư danh, không đáng nhắc tới,
thật sự không đáng nhắc tới. Ngài cũng biết đó, không che giấu sẽ rất phiền
phức.”
Nhiếp Nhật Phục xì một tiếng, nói: “Hóa ra là có Ứng Tiểu Đường làm bối
cảnh, thảo nào dám giả mạo Thiêu Sơn lang. Ta vẫn thắc mắc ngươi là Đệ nhất
Triêu Dương đại hội, tại sao không tra ra được nền tảng của ngươi chứ, thì ra
với việc ngươi từ bỏ vị hôn thê kia, vì mặt mũi, tự nhiên là có người che đậy
giúp ngươi.”
Đúng vào lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu gọi của đám người
Nam Trúc, rõ ràng là thấy phía dưới đã lâu không có động tĩnh gì, nên có phần
lo lắng.
Dữu Khánh nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Nhiếp thành chủ, lão bản
nương e là đang lo lắng cho ngài a.” …
Nhiếp Nhật Phục hừ một tiếng, tiện tay ném sợi dây chuyền trở lại cho hắn.
Chụp lấy dây chuyền vào tay, Dữu Khánh có phần bất ngờ, hắn không nghĩ tới
mình còn có thể nhận lại được thứ này.
Mặt trời đã nhô lên cao, đám tà ma đông đảo đã trốn hết từ lâu, có rất nhiều thi
thể tà ma bị ánh nắng chói chang đốt cháy thành tro bụi.
Xung quanh lòng chảo, tộc trưởng dẫn đầu Thanh Ô bộ tộc phân tán ra, trông
chừng Trấn Linh chung bên trong lòng chảo, Tiểu Thanh đi theo bên cạnh, Đầu
To đứng trên vai cô ta.
Bỗng nhiên, bên trong lòng chảo bùng lên một trận gió mạnh, rất nhiều tà vật
lúc trước chặn kín thông đạo rồi ẩn nấp mặt trời trong Trấn Linh chung, lúc này
bị gió cuốn bay ra như lá cây qua các miệng hang to nhỏ khác nhau, trong số
chúng có chết, có sống, nhưng tất cả đều không tránh khỏi kết quả hóa thành tro
bụi ngay trong không trung khi gặp phải ánh nắng chiếu rọi, mang theo tiếng
kêu thảm thiết.
Thanh Ô bộ tộc ở xung quanh lòng chảo đứng trong gió ngước mặt nhìn lên.
Sau khi đám “Lá cây” tà ma bị hủy diệt hết, bên trong lòng chảo lần lượt phóng
ra hai vệt sáng, lơ lửng trong không trung, một nữ nhân bao phủ hào quang màu
xanh ôm một con tiểu hồ ly màu trắng, một nam nhân bao phủ hào quang màu
tím. Dưới ánh nắng, quấng sáng trên thân hai người mặc dù có bị lấn át, nhưng
càng toát ra vẻ mê huyễn, nếu như xuất hiện tại Nhân gian, tất nhiên sẽ là thần
tiên được phàm phu tục tử quỳ bái.
Người sau, các nữ nhân xung quanh lòng chảo đều nhận biết, đó chính là Nhiếp
Nhật Phục, về phần người trước, bọn họ đều kinh nghi bất định, từ hào quang
màu xanh quen thuộc đó, họ đã có suy đoán, tuy nhiên vẫn không dám xác định,
dù sao, tất cả đều chưa từng nhìn thấy chân thân.
Đại thanh nữ nhìn bao quát xuống phía dưới, mỉm cười nói: “Cửu vĩ tà ma bị
tiêu diệt, chuyện nơi này đã kết thúc.”
“Là Đại thanh nữ!”
Nhận ra được giọng nói đó, Thanh Ô bộ tộc bộc phát tiếng hoan hô, dồn dập
quỳ xuống bái.
Đại thanh nữ không có đứng yên nhận quỳ bái, tại bầu trời bao la, hóa thành
luồng sáng độn bay về phía hành cung, Nhiếp Nhật Phục cũng hóa thành lưu
quang băng qua bầu trời mau chóng đi theo.
Thanh Ô bộ tộc dồn dập hóa thành Tam Túc ô, vẫy cánh đuổi theo với tốc độ
cao nhất.
Nhưng chẳng mấy chốc chợt có một con tách khỏi bầy, quay trở lại bên lòng
chảo, hóa thành hình người hạ xuống, chính là Tiểu Thanh. Cô ta có phần lo
lắng nhìn Trấn Linh chung sừng sững bên trong lòng chảo.
Không có cùng đi theo Thanh Ô bộ tộc, Đầu To bay vòng vòng trong không
trung thấy vậy liền bay xuống, lần nữa đáp lên bờ vai cô ta.
Chờ một lúc lâu sau, cuối cùng nhìn thấy có bóng người dao động bên trong
lòng chảo, bay lên tới trước tiên chính là Liên Ngư nâng theo Hổ Nữ, sau đó lần
lượt là một đám người Hạt Tử bang lướt lên trên, cũng có một người không phải
là thành viên Hạt Tử bang, là thi thể Đoạn Vân Du được Đồng Tại Thiên vác
theo.
Cũng có thể nói đây là một thi thể duy nhất may mắn còn tồn tại, những kẻ
khác, bất kể là sống hay chết đều đã bị Nhiếp Nhật Phục dẹp sạch khi thành
công đăng tiên, bị khí cơ cường đại đẩy ra khỏi Trấn Linh chung, rồi rơi vào
trong đống tà ma trong lòng chảo, có thể tưởng tượng được kết quả sau đó, từ
lâu thi cốt đã không thể tồn tại được.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, đám người Phạm Cửu đều cảm thấy run sợ, nếu lúc
đó không phải phát hiện thấy bang chủ không cùng đi ra, chần chừ chờ đợi một
hồi, chỉ sợ bọn họ cũng đã chôn cùng đám tà vật đó rồi, nhờ một chút xíu lương
tâm như vậy mà bọn họ đã cứu được tính mạng của chính mình, chỉ cần một ý
nghĩ sai lầm, làm sao có thể không nghĩ lại mà run sợ?
Đầu To lóe lên bay về trên vai Dữu Khánh, Dữu Khánh lập tức nổi cáu, quay
đầu nhìn chằm chằm nó, mắng: “Cái tốt không chịu học, chuyện không có
lương tâm trái lại học rất nhanh, ngươi thiệt là, ngay cả một chút báo hiệu cũng
không làm, bỏ mặc chúng ta lại chạy trốn rất quyết đoán a. Chuyện như vậy mà
ngươi cũng làm được.”
Đầu To không để ý tới hắn, nhảy lên, lại chui vào trong tóc hắn, nấp ở trong đó.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn xung quanh, hỏi Tiểu Thanh, “Đại thanh nữ
và Nhiếp Nhật Phục đâu rồi?”
“Chắc hẳn đã đi đến chỗ hành cung rồi.” Tiểu Thanh chỉ về phía hành cung, rồi
đảo mắt nhìn qua mấy người, sau đó có vẻ thấp thỏm, thử hỏi: “Mập mạp,
hắn… hắn không thể đi ra được ư?”
Câu hỏi đó cùng với biểu hiện này của cô ta khiến mọi người có cảm giác là lạ
thế nào đó? Mọi người quay đầu lại nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra còn
thiếu một người, vậy mà không nhìn thấy Nam Trúc đâu nữa.
“Hoa mập mạp đâu rồi?” Dữu Khánh hỏi những người khác.
Phạm Cửu chần chừ đáp: “Đi theo ở phía sau, nói là đoạn hậu giúp chúng ta.
Tại sao còn chưa đi ra chứ?”
Vì vậy, một đám người đứng ở trên vách đá kiễng chân chờ đợi, kết quả, đợi mộ
lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Nam Trúc đâu.
Dữu Khánh dần dần cảm bất an, hắn lo lắng Nam Trúc xảy ra chuyện, trầm
giọng nói: “Làm phiền mọi người chịu cực một lần, quay lại hỗ trợ tìm hắn một
chút.”
Do đó, ngoại trừ Liên Ngư, Hổ Nữ và thi thể Đoạn Vân Du ra, những người
khác theo nhau nhảy vào lại bên trong lòng chảo, một lần nữa tiến vào tìm kiếm
trong Trấn Linh chung.
“Hoa mập mạp.”
“Hoa Thượng Phi.”
Bên trong thông đạo tối tăm, đám người cầm Huỳnh thạch dọc đường tìm kiếm,
vừa đi vừa hét lớn.
Sau một hồi tìm kiếm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Nam Trúc từ xa xa
truyền đến, “Ở nơi này, ở nơi này, tới rồi, tới rồi.”
Mọi người đi về phía tiếng nói, chỉ chốc lát sau liền chạm mặt với Nam Trúc ở
trần khoác chiếc áo choàng đen dơ bẩn.
Mạt Lỵ vừa gặp mặt liền hỏi, “Hoa Thượng Phi, ngươi đi kiểu này thực là quá
chậm nha?”
Nam Trúc vội vàng chắp tay xin lỗi, “Lúc trước đá gãy ngón chân, vừa rồi đi
quá vội vàng cái này, tái phát chấn thương, đau quá, ngồi một chỗ nghỉ ngơi
một chút. Là ta không đúng, là ta không đúng, ta không nên không thông báo,
đã khiến mọi người lo lắng vô ích. Không sao rồi, mọi người cùng đi ra nào,
cùng đi nào.” Vẻ mặt gã đầy nét tươi cười.