Tiểu hồ ly trắng như tuyết đã ngất đi, nằm bất động trên mặt đất, trên người
cũng không còn có chút sáng bóng nào.
Không gian này vẫn sáng lên mỹ lệ, hào quang màu xanh trên thân Đại thanh nữ
và hào quang màu tím trên người Nhiếp Nhật Phục vẫn có thể chiếu sáng nơi
này, điều này làm cho Dữu Khánh nhận thức được cái gì gọi là cảnh giới Tiên
nhân, hóa ra là như vậy.
Nhưng hiện tại, Dữu Khánh không quan tâm nổi những điều này, hắn bước
nhanh đến nhặt Thiên Dực lệnh lên, phát hiện thấy hai mặt trước sau của nó đều
giống nhau, các hoa văn đều đã bị ăn mòn, toàn bộ mặt ngoài lệnh bài đều
không tìm được một vị trí nào nguyên vẹn.
Đại thanh nữ: “Tà khí ăn mòn, Tiểu Cửu muốn phá hủy tấm Thiên Dực lệnh
này.”
Trước tiên không để ý đến việc có dễ nhìn hay không, Dữu Khánh lập tức dựa
theo phương pháp điều khiển, thi pháp dùng ý niệm kết nối với nó, cà cất lên
một tiếng quát: “Dực!”
Ong, bên tai vang lên một tiếng, một luồng dao động khó giải thích từ trên
Thiên Dực lệnh lan tỏa ra, một đôi cánh ánh sáng giang ra, đôi quanh sí chậm
rãi vỗ theo ý niệm của hắn, chậm rãi nâng Dữu Khánh nổi lên không trung, rồi
bay lượn lúc nhanh lúc chậm vài vòng bên trong không gian hang động này. Sau
khi xác nhận nó vẫn có thể sử dụng bình thường, hắn mới hạ xuống thu đôi cánh
lại.
Lệnh bài cũng được Dữu Khánh ngay lập tức cất vào trong người, trong quá
trình này, Dữu Khánh một mực cẩn thận quan sát phản ứng của Đại thanh nữ.
Đã giải quyết xong Cửu vĩ hồ, Đại thanh nữ dường như không có hứng thú gì
với Thiên Dực lệnh, để mặc cho hắn tùy ý cất Thiên Dực lệnh đi, ánh mắt cô ta
dừng lại trên thân Cửu vĩ hồ, “Xem ra, cô ta không đoán được mình sẽ bị hư
thoát nhanh như vậy, không có thể kịp phá hủy hoàn toàn Thiên Dực lệnh.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, hắn có thể cảm nhận được tốc độ
hạt châu hấp thu tà khí càng về sau càng nhanh.
Đại thanh nữ nhìn chằm chằm hạt châu trong tay hắn, hỏi: “Đó là thứ gì?”
Dữu Khánh lập lờ qua loa nói: “Kỳ thực ta cũng không biết nó là thứ gì, ta tình
cờ lấy được.”
Hắn không dự định giấu giếm cái gì, nhưng cũng không muốn chủ động bộc lộ,
người ta hỏi tới hắn trả lời tiếp cũng không muộn.
Đại thanh nữ hỏi: “Có thể đưa cho ta xem không?”
Dữu Khánh dám cự tuyệt sao? Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên, âm thầm
quan sát biểu hiện của cô ta.
Có một điểm không thể không thừa nhận, dung mạo của Đại thanh nữ thanh lệ
xinh đẹp chỉ là một khía cạnh, quan trọng là khí chất của cô ta, vừa cao quý như
ngồi trên mây nhưng cũng có cảm giác nhu hòa bình dị gần gũi, làm cho người
ta cảm thấy rất dễ chịu, trong lòng không dễ sinh ra ý nghĩ khinh nhờn.
Cầm lấy dây chuyền vào trong tay, Đại thanh nữ xoay qua xoay lại kiểm tra
nhiều lần, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục ở bên cạnh có
vẻ cũng rất hiếu kỳ, cô ta thuận tay đưa cho y xem, còn cô ta thì vươn ngón tay
ra móc một cái, Cửu vĩ hồ ở trên mặt đất trôi đến, rơi vào trong vòng tay cô ta,
trên bộ lông trắng của Cửu vĩ hồ vẫn còn vết máu, cô ta ôm nó vuốt ve.
Sau nhiều lần kiểm tra mặt dây chuyền, Nhiếp Nhật Phục nói với Đại thanh nữ:
“Mơ hồ cảm giác được hình như có vật sống gì đó ở bên trong.”
Đại thanh nữ: “Là linh thức của nó, khí linh của bảo vật.”
Nhiếp Nhật Phục: “Ta thử khống chế, nhưng không thể khống chế được.”
“Nó đã nhận chủ rồi, sẽ không tùy ý bị người xa lạ điều khiển, nếu ngoại nhân
muốn khống chế nó, trước tiên phải thi pháp xóa đi ý thức vốn có của nó, để
cho nó nhận chủ một lần nữa.” Đại thanh nữ vừa giải thích vừa nhấc nhấc Cửu
vĩ hồ ôm ở trong tay, “Trước khi nó hấp thu tu vi của Tiểu Cửu, ngươi và ta còn
có thể xóa đi ý thức của nó. Bây giờ nó đã có đủ sức kháng cự, với tu vi của
ngươi và ta, e rằng không thể gạt bỏ được ý thức của nó nữa.” tiếp đó, cô ta hất
hất cằm về phía Dữu Khánh, “Trừ khi giết chết chủ nhân của nó, thì nó mới có
khả năng nhận lấy chủ mới.” …
Khi nghe lời này, trong lòng Dữu Khánh run lên, hắn thật sự lo lắng hai kẻ này
vì bảo vật mà sinh ra ý xấu, lấy oán trả ơn.
Nhiếp Nhật Phục tiếp tục thỉnh giáo, “Bảo vật này là thứ gì?”
Đại thanh nữ bình tĩnh nói: “Xem bản chất của nó, hẳn là được sinh ra từ trong
cơ thể của loại tà ma như Cửu Vĩ, chắc hẳn là linh châu được dựng dục ra tại
trong tà khí cường đại. Tạm thời gọi nó là Tà Linh châu đi.”
Dữu Khánh nghe vậy thì âm thầm kinh hãi, phát hiện ra nhãn lực của vị Đại
thanh nữ này vượt quá sự tưởng tượng của hắn, chỉ xem xét một lần liền nhận ra
được lai lịch của hạt châu này.
Nhiếp Nhật Phục nhìn chăm chú về phía Cửu vĩ hồ, kinh ngạc hỏi: “Trong cơ
thể của nó cũng có hạt châu này hay sao?”
“Với tâm tính của cô ta là không dựng dục ra được bảo vật như vậy, hơn nữa,
chỉ có tại trong tình huống cực kỳ hiếm thấy mới có thể ngẫu nhiên sinh ra loại
kết quả này, không thể cưỡng cầu được.” Đại thanh nữ cười lắc đầu, bàn tay
vuốt ve Cửu vĩ hồ trong trạng thái mê man, giải thích: “Sở dĩ trong cơ thể con
trai có chứa minh châu là vì trong cơ thể có tạp chất, ngưng châu giấu giếm
khuyết điểm. Lai lịch của viên bảo châu này tương tự như vậy, hẳn phải là vị tà
ma nào đó xuất hiện dị tâm, rồi lại không thể thoát khỏi tà thể, nhưng dị tâm lại
kiên cố tương tự như tạp chất trong con trai, thân và tâm ở tình thế lưỡng nan,
không thể toàn vẹn đôi đường, chỉ có thể chọn một, vì vậy mới ngưng châu che
giấu tì vết, từ đó mới sinh hạt Linh châu này.”
Dữu Khánh sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh Vân Hề, hắn biết mình đã
được chỉ giáo, có lẽ nó thực sự đã hình thành theo cách này.
Đại thanh nữ như cười như không nhìn hắn, nói: “Viên Tà Linh châu này e rằng
không phải ngẫu nhiên là có thể dễ dàng gặp được, tại Nhân gian sợ rằng không
chứa chấp được tà ma có thực lực như Tiểu Cửu, chắc hẳn là tà ma trong tiên
phủ nào đó làm ra chuyện gì vi phạm, bị trời phạt. Không biết là vị cố nhân nào
đã bị các ngươi giết chết vậy?”
Cố nhân? Cố nhân của ngươi? Dữu Khánh càng thêm không dám dễ dàng thừa
nhận, hắn nghiêm trang nói: “Tiên tôn đã quá coi trọng ta rồi, thực lực của ta
làm sao có thể làm được điều đó.”
“Vân Hề?” Nhiếp Nhật Phục đột nhiên thốt ra một câu nghi vấn, y chỉ nghe nói
tới một tà ma bị giết mà thôi, đó chính là Vân Hề của Tiểu Vân gian, Thủ sơn
thú của Minh Hải tiên phủ bị chém giết lúc đó không có nghe nói nó bị tà hóa.
Đại thanh nữ kinh ngạc, “Vân Hề của Tiểu Vân gian chết rồi sao? Nàng ta cũng
trở thành tà ma ư?”
Nhiếp Nhật Phục gật gật đầu, nhìn chằm chằm Dữu Khánh, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi từng đi qua Tiểu Vân gian?”
Dữu Khánh ấp úng, bối rối, có nên nói dối hay không chứ? Còn cần tiếp tục nói
dối sao?
Trong đầu Nhiếp Nhật Phục lóe lên người nào đó viết chiêu bài “Ly Thiên
khách sạn”, khẽ híp mắt nói: “Lẽ nào nhóm các ngươi gồm một tên to con, một
tên mập mạp và nữ tiễn sư.” Y lẩm bẩm và lắc đầu mấy lần, sau một phen phân
tích và loại trừ, y hỏi ra một câu mà Dữu Khánh vô cùng lo sợ, “Lẽ nào ngươi
chính là tên Thám Hoa lang kia?”