Bán Tiên

Chương 969: Tuyệt vọng (1)




Ngã một lần khôn hơn một chút, hắn thực sự không có cách nào yên tâm trước

Cửu vĩ hồ, lúc trước Nam Trúc thoát ra khỏi Trấn Linh chung, bọn hắn nghĩ

rằng là tự Nam Trúc trốn ra được, nào ngờ là Cửu vĩ hồ cố ý thả ra. Khi bọn hắn

cho rằng thả Nam Trúc ra là để tìm Đầu To, nào ngờ lại là vì Thiên Dực lệnh.

Sau đó, khi bọn họ đều nghĩ rằng là vì Thiên Dực lệnh thì lại biết được nó muốn

nhằm vào Nhiếp Nhật Phục.

Chỉ trong một ngày, tất cả đều là hố, hố này nối tiếp hố kia, vấn đề là những cái

hố này còn có thể kết nối, lồng ghép với nhau, hắn chưa bao giờ gặp phải người

nào có thể trong một ngày đào một loạt hố như thế, thật sự đã bị Cửu vĩ hồ lừa

gạt làm cho sợ hãi, không dám dễ dàng vận dụng đến hạt châu này.

Chỉ vì hắn không nắm chắc có thể dùng nó để đối phó với Cửu vĩ hồ, nếu để

cho Cửu vĩ hồ biết được trong tay mình có thứ này, có trời mới biết mình sẽ bị

vùi vào trong cái hố nào.

Nam Trúc đã đứng lên theo, vừa nghe được lời này, lập tức hiểu rõ vì sao lúc

trước mình nhắc lão Thập Ngũ dùng hạt châu này để đối phó tà ma thì lão Thập

Ngũ giữ lại không sử dụng đến, hóa ra là hắn đang chờ đợi cơ hội thích hợp

nhất.

Vấn đề là Dữu Khánh không thể xác định được đây có phải là cơ hội thích hợp

nhất hay không, hắn thi pháp hét lớn: “Đại thanh nữ, Nhiếp thành chủ, ta có

cách để diệt trừ Cửu vĩ, nhưng ta cần đến gần cô ta, các ngươi có thể giúp ta

một tay được không?”

Nếu như không được hai vị cao thủ đó bảo vệ, hắn thật sự không dám đến gần

Cửu vĩ hồ, đó là tồn tại có thể giết chết hắn chỉ bằng một hơi thở, hắn làm sao

dám dễ dàng hành động lỗ mãng.

Đôi mắt xanh lam kia lại hiện ra trong không trung, nhìn chằm chằm vào Dữu

Khánh, gọng điệu hung dữ: “Muốn chết!”

Giọng nói của Nhiếp Nhật Phục truyền ra từ trong những lỗ hổng to to nhỏ nhỏ

phía dưới, “Thời gian lâu dài thì không được, nhưng có thể ngăn cản cô ta trong

chốc lát giúp ngươi.”

Nghe được giọng nói của y, tâm trạng căng thẳng của Liên Ngư đã được thả

lỏng hơn phân nửa.

Dữu Khánh không quan tâm đến sự uy hiếp từ đôi mắt xanh lam, thi pháp lớn

tiếng đáp lại, “Có thể ngăn cản được đến đâu hay đến đó.”

Nhiếp Nhật Phục cũng rất quyết đoán, “Đi theo con đường ta đã đi vào.”

Dữu Khánh không có do dự, nhanh chóng tung mình lướt đi, rơi tại trên đàn tế,

nhìn những hang động tối đen như mực, lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng.

Ánh mắt xanh lam hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, âm thanh quyến rũ đột

nhiên trở nên nhu hòa, “Tiểu ria mép, nếu như ngươi thật sự có điều kiện để

mặc cả, không ngại bày ra xem, thứ ta có thể cho ngươi, bọn họ là không cho

được, để cho ngươi trở thành chí tôn của Nhân gian cũng không phải là chuyện

không thể.”

Dữu Khánh ngẩng đầu lên nhìn, có phần không thể hiểu được, vì sao người

không quen biết đều thích gọi mình là “Tiểu ria mép”, cách xưng hô này khiến

cho hắn có chút không hài lòng, hắn cảm thấy cách gọi này khiến mình có vẻ

hèn mọn, nghĩ tới năm đó khi còn tại kinh thành Cẩm quốc, ai mà chẳng khen

mình tướng mạo đường hoàng phong thái nhân tài chứ? Hắn chẳng muốn để ý

tới.

Lúc này, đám người Nam Trúc cũng phi thân lướt đến, lần lượt hạ xuống trên

đàn tế.

Đột nhiên, từ trong những lỗ hổng trên mặt đất mấp mô có gió vù vù thổi ra,

dường như ở nơi sâu trong lòng đất lại xuất hiện giao đấu gì đó, gió thổi làm

cho quần áo mọi người tung bay, trong gió xen lẫn những sợi tà khí nhàn nhạt,

những ngọn tà hỏa xanh lam trong trẻo đung đưa cực kỳ dữ dội.

Thấy bọn họ cũng theo tới, Dữu Khánh nghiêm khắc cảnh cáo: “Ở phía dưới,

Đại thanh nữ và Nhiếp thành chủ sợ rằng không thể bận tâm được quá nhiều

người, các ngươi chen chân cùng tiến vào vừa không thể giúp được bất cứ việc

gì, còn sẽ trở thành gánh nặng, khi cần đến các ngươi tự nhiên sẽ gọi. Các ngươi

lui hết cả đi.”

Bách Lý Tâm rõ ràng không hề dao động, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì bộc

lộ vẻ lo lắng.

Liên Ngư cảm thấy Dữu Khánh nói có lý, thuyết phục mọi người, “Chúng ta đi

quả thực chỉ gây thêm phiền phức, làm theo lời hắn nói đi.”

Đã có Liên Ngư ngăn cản, Dữu Khánh cảm thấy yên tâm, hắn không chần chừ

nữa, dứt khoát một mình lao vào trong hang động vù vù nổi gió….

Liên Ngư nhìn theo bóng lưng hắn biến mất, cất lời khen ngợi từ đáy lòng,

“Loại người này không còn thấy nhiều trong Tu Hành giới, không thẹn với danh

hiệu Đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội, xứng đáng là một chân nam tử.”

Sở dĩ có lời cảm khái này là bởi vì lúc trước nàng ta đã tận mắt nhìn thấy tình

hình Dữu Khánh không tiếc sinh tử vì lo lắng cho Nhân gian hạo kiếp, lúc đó

nàng ta chưa từng nghĩ tới trong Tu Hành giới còn có thể có người ngốc như

vậy, lúc này đơn giản chỉ là xác minh lại một lần nữa mà thôi.

Nơi này cách vị trí chiếc đuôi nhô ra của Cửu vĩ hồ quá gần, không dám ở lại

lâu, nàng ta đưa mọi người đến chỗ lối ra và tự mình ngăn chặn phía trước.

Dữu Khánh lướt nhanh trong cơn gió vù vù, một mạch lao nhanh xuống phía

dưới, dưới ánh sáng Huỳnh thạch chiếu rọi, có thể nhìn thấy có những sợi tà khí

nhàn nhạt xen lẫn bay tới, cũng có những đám tà khí tràn qua rất nhanh.

Con đường phía trước đột nhiên xuất hiện một sườn dốc rất cao, hắn đi đến nhìn

xuống dưới, dường như sâu không thấy đáy, nhưng hắn vẫn dứt khoát trực tiếp

nhảy xuống, một mạch trượt xuống đến con đường bằng phẳng rồi dừng lại.

Hắn nhìn thấy cuối đường phía trước có một đám mây tím phập phồng, còn

ngửi thấy hương thơm đặc trưng của Nhiếp Nhật Phục, hắn lập tức cất Huỳnh

thạch đi, rất nhanh lướt đến.

Khi đi đến phần cuối đường, hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn

động.

Bên trong một không gian rất rộng lớn rõ ràng đã bị ăn mòn tràn đầy lỗ thủng

và gồ ghề, có một con hồ ly khổng lồ màu trắng, dường như mỗi một sợi lông

trên người nó đều đang toát ra tà khí, bộ lông của nó giống như được bao phủ

một lớp lớp dầu đen bóng loáng, lại có thêm màu đỏ thẫm trong tà khí, về thị

giác khiến cho người ta có cảm giác rất tà ác.

Toàn bộ không gian rộng lớn này gần như tràn ngập bóng dáng của nó, bởi vì

chín cái đuôi vừa dài vừa xù to của nó đã chiếm hết phần lớn không gian, trên

người tỏa ra ánh sáng trắng xen lẫn tà khí màu đen.

Dữu Khánh cũng nhìn thấy thân ảnh của Đại thanh nữ, thân hình cũng to như

một ngọn núi, không giống như những con Tam Túc ô khác có màu lông đen,

mặc dù lông của Đại thanh nữ cũng hơi đen, nhưng màu sắc chủ đạo lại là xanh

lục, trên đỉnh đầu có ba chiếc lông chim ánh vàng rực rỡ, ba chân và móng vuốt

cũng màu vàng kim, thân thể tỏa ra hào quang màu xanh huyễn lệ.

Đáng tiếc chính là, hai cánh, ba chân và cả cổ đều bị một cái đuôi hồ ly kéo dài

quấn chặt lấy, toàn thân gần như bị sáu cái đuôi như vậy bao phủ. Còn bản thân

cô ta thì dùng một chân gắt gao đè chặt miệng Cửu vĩ hồ, một chân dùng khóa

chặt xương sống của Cửu vĩ hồ, một chân còn lại dùng móng vuốt khóa cứng

đốt sống đuôi của hồ ly, với hỗ trợ từ sự hữu hạn và hạn chế của không gian,

Đại thanh nữ gắt gao đè chặt Cửu vĩ hồ tại dưới người.

Lúc này Nhiếp Nhật Phục đã chuyển thành hình dáng Kỳ lân mà Dữu Khánh

nhìn thấy lúc trước, thân thể cũng biến lớn như một ngọn núi nhỏ, bị ba cái đuôi

quấn ở trên người siết cổ, bị quấn chặt chẽ, nhưng Kỳ lân cũng cắn chặt một cái

đuôi, hai chân trước mỗi chân đè một đuôi, hai cái chân sau ra sức đạp xuống

đất, mông hướng về phía lối vào, khống chế lấy vị trí lối vào động này, toàn

thân tòa ra hào quang màu tím.

Tà khí vù vù xoay chuyển trên chín cái đuôi hồ ly, tựa như dòng nước xiết đang

cuồn cuộn lao nhanh, hình như đang tăng cường thêm lực lượng cho chín cái

đuôi, cũng dường như đang cuồn cuộn rót tà khí vào trong cơ thể hai gã đối thủ.

Hào quang màu xanh và hào quang màu tím rõ ràng là đang cùng nhau chống

lại và trấn áp, không để cho Cửu vĩ hồ thông qua những lỗ thủng to to nhỏ nhỏ

bùng phát tà khí ra ngoài, tuy nhiên, vẫn không thể che chắn được hoàn toàn để

không bị rò rỉ ra ngoài, thỉnh thoảng vẫn có tà khí thoát ra ngoài theo dư uy đấu

pháp.

Trên đầu hồ ly bị đè chặt trên mặt đất chợt hé mở ra hai khe mắt, lộ ra con mắt

màu đỏ máu như bảo thạch, yêu dị và hờ hững, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào

kẻ xâm nhập, Dữu Khánh.

Sau một thoáng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, cuối cùng Dữu

Khánh đã hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, thì ra đây là tình cảnh giằng co

lúc này.

Đột nhiên, ba cái đuôi hồ ly quấn trên người Kỳ lân chợt kéo dài ra, chóp đuôi

vụt đâm về phía Dữu Khánh…

Hào quang màu tím đột nhiên bùng lên, trì hoãn thế tấn công của ba cái đuôi hồ

ly, đồng thời hai cái chân sau của Kỳ lân nhấc lên, mỗi cái chân rầm rầm đạp

lên một cái chóp đuôi đè xuống mặt đất, chiếc đuôi giống như đuôi rồng của Kỳ

lân ầm ầm vung lên như sấm sét, quất bay chóp đuôi thứ ba đánh lén tới.

Bị hào quang màu tím làm trì trệ, tốc độ phản ứng của đuôi hồ ly không còn

mau lẹ, chiếc đuôi của Kỳ lân thì được tự do, nhanh như chớp, vù vù vù liên tục

quất lên những chiếc đuôi hồ ly kia, cuối cùng đánh nó phải co rụt trở về.

Cho dù đã có hào quang màu tím phong lại dư uy tranh đấu, âm thanh truyền ra

không lớn, nhưng tiếng động rầm rầm rầm rầm nặng nề đó vẫn khiến mặt đất

chấn động dữ dội, Dữu Khánh cảm thấy nhịp tim mình như đã mất ổn định,

mạch máu căng ra, cần phải cưỡng ép thi pháp áp chế.

Giọng nói của Nhiếp Nhật Phục vang lên, “Cần làm gì thì làm nhanh hết sức đi,

Đại thanh nữ không chống được bao lâu nữa.”

Dữu Khánh lập tức nhìn về phía Đại thanh nữ, chỉ thấy nó nhắm chặt hai mắt,

không thốt tiếng nào, xem ra thật sự là đang im lặng nỗ lực chống đỡ.

Đúng vào lúc này giọng nói của Cửu vĩ hồ lại vang lên, “Tiểu ria mép, ngươi

phải nghĩ cho kỹ, ta đã cho ngươi cơ hội lựa chọn, nếu lựa chọn sai, ngươi

không có cơ hội để hối hận. Ngươi có điều kiện gì, bây giờ có thể nói ra, ta

nghe xem sao.”

Ả ta không biết tên ria mép này có được cách gì để đối phó mình, nhưng trước

hết cứ cưỡng ép dụ dỗ đã rồi tính tiếp, coi như là để dự phòng ổn thỏa.

Trong tình huống bình thường, ả ta căn bản không sợ loại mặt hàng này, nhưng

đám rác rưởi này đã từng có thể đi qua các tiên phủ khác, chuyện Địa Nguyên

Tiên Lộ chính là một bài học, điều này khiến cho ả ta cảm thấy có chút không

chắc chắn.