Bán Tiên

Chương 968: Một bước thành tiên (2)




Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy có chút lóa mắt, nhìn thấy hào quang màu

xanh xung quanh Nhiếp Nhật Phục hình như có phần bị vặn vẹo. Nam Trúc dụi

dụi mắt nhìn kỹ, phát hiện quả thực đang bị vặn vẹo.

Ngay sau đó, một luồng khí cơ hào hùng khiến người khó thở bùng lên từ trên

người Nhiếp Nhật Phục, quét ra xung quanh, nó rõ ràng có thể ảnh hưởng đến

những ánh sáng khác, khiến cho ánh sáng bị vặn vẹo.

Đã thành công rồi sao? Mọi người vừa mới bộc lộ sự mừng rỡ và mong đợi,

chợt cảm thấy có gì đó không đúng, khí cơ cường đại toát ra đó dường như

muốn điên cuồng bùng ra, tựa như muốn phá vỡ tất cả mọi cản trở. Mọi người

dần dần đứng không vững, ngay cả Liên Ngư cũng bị đẩy trượt đi.

Mấy người Dữu Khánh càng không thể chịu nổi, bọn hắn dồn dập trốn đến phía

sau mấy cây cột kim loại.

Ở xung quanh, đám tà ma chặn kín tại các lối thông đi to to nhỏ nhỏ dường như

được buông lỏng ra, khí cơ hùng hồn truyền ra theo những khe hở do tầng

phong tỏa của tà ma được nới lỏng ra.

Chẳng mấy chốc, đám tà ma chồng chất trong lòng chảo tại bên ngoài trở nên

xao động, bồn chồn.

Đang nhắm nghiền mắt, Nhiếp Nhật Phục đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng

ngời, hai tay giang rộng, tức thì nhấc lên khí thế cuộn trào vô tận, giống như

biển gầm. Đám người Dữu Khánh trốn ở phía sau cột kim loại không mở mắt ra

được, đưa tay giữ chặt lấy chỗ chạm rỗng mới miễn cưỡng không bị thổi bay.

Bọn hắn vội vàng chui vào trong chỗ trống của cột.

Liên Ngư ôm chặt eo Hổ Nữ.

Toàn bộ tà hỏa xanh lam đều bị thổi tắt, đôi mắt xanh lam trong không trung mơ

hồ biến mất, hào quang màu xanh cũng biến mất, bạch quang xen lẫn hắc sát

cũng bị thổi bay, toàn bộ không gian hang động trong nháy mắt liền trở nên tối

đen như mực.

Bên ngoài Trấn Linh chung, một vùng diện tích rộng lớn bên trong lòng chảo bị

khuấy đảo tung lên đầy trời tro bụi, âm thanh như núi lở biển gầm rền vang,

ngay sau đó là vô số tà ma bị hất bay từng đợt, không ngừng bị thổi bay ra

ngoài như lá rụng, một số bị nện lên vách đá phân thân toái cốt.

Từ những miệng hang động quanh thân Trấn Linh chung cũng không ngừng có

tà ma bị hất tung ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, tà ma trong ngoài Trấn Linh chung dường như đã bị dọn dẹp

sạch sẽ, tầng tầng phong kín đã được khơi thông, tà ma xung quanh hoảng loạn

phân tán bỏ chạy, chen lấn giẫm đạp nhau trong cuồng phong.

Oanh!

Trong trời đêm hình như có tiếng sấm rền vang, từ trong sâu thẳm toát ra khói

mây vần vũ lan tràn ra che khuất ánh trăng, dưới ánh trăng dường như xuất hiện

hình ảnh long hổ lao nhanh.

Bên trong hang động, âm thanh tựa như biển gầm đột nhiên biến mất, dừng lại

rất đột ngột, tà hỏa xanh lam lại bùng lên các nơi.

Trên vách dưới đàn tế có mấy bãi máu, là máu do đám người Thân Vô Không

và Ngụy Ước để lại sau khi bị thổi bay, bọn họ không thể thi pháp phòng ngự,

trực tiếp bị thổi tan rã, thi cốt vô tồn.

Những kẻ lúc trước bị treo trên dây cũng không biết đã đi đâu.

Một luồng tà vụ bay về trên đàn tế, đã không còn hào quang màu xanh kiềm

chế, đám tà vụ lại ngưng tụ thành một cơ thể hoàn chỉnh, là Lương Bàn, trên

mặt gã đầy vẻ kinh nghi bất định.

Đôi mắt xanh lam lại xuất hiện trong không trung, nhìn chằm chằm Nhiếp Nhật

Phục trầm giọng nói: “Một bước đăng tiên!”

Nhiếp Nhật Phục chậm rãi đứng lên, nắm chặt song quyền, cảm nhận khí cơ

cường đại bập bùng trào dâng trong cơ thể mình.

Thật vất vả mới bình thường trở lại, lúc này đám người Dữu Khánh mới lộ mặt

ra từ phía sau cây cột chạm rỗng nhìn xung quanh, nhìn cây cột kim loại bị đè

ép uốn cong ra sau, rồi lại quay nhìn Nhiếp Nhật Phục, trong mắt tràn đầy kinh

ngạc, không nghĩ tới bây giờ vị này chỉ phóng ra khí cơ đã có được lực lượng

hủy diệt cường đại như vậy, để giết đám người được gọi là tu sĩ Huyền cấp như

bọn hắn e rằng không cần phải động thủ, chỉ cần thổi một hơi là được, thực lực

này đáng sợ biết bao!

“Ở đây không đến phiên ngươi, ngươi tránh ra trước đi.” Cửu vĩ hồ cất tiếng, là

nói với Lương Bàn.

Lương Bàn đang vô cùng sợ hãi, nghe lời này thì như được đại xá, nhanh chóng

lóe lên rời đi.

Nhiếp Nhật Phục lạnh lùng thoáng nhìn, lật tay cách không chụp một cái,

Lương Bàn vừa nhảy lên đã bị cố định trong không trung, gã dốc hết sức giãy

giụa, mặt đầy đau đớn.

Nhiếp Nhật Phục cách không năm ngón tay nặn một cái, bùm! Mắt đầy kinh

hãi, Lương Bàn ngay tại chỗ nổ tung thành một đám tà vụ, tản đi, trong đám bụi

tan tác có những mẩu vụn rơi xuống.

Một màn này khiến đám người Dữu Khánh há hốc mồm kinh ngạc suýt chút rớt

cằm, bọn hắn nhìn thấy rõ ràng tình hình lúc trước Lương Bàn lơ lửng trong

không trung ôm lấy Liên Ngư, thực lực ít nhất đã đến cảnh giới Cao Huyền, tu

vi Cao Huyền lại cứ như vậy bị cách không nặn một cái liền biến mất sao? Nam

Trúc dùng kiếm chém loạn thành nhiều mảnh, bổ nát đầu ra vẫn không chết,

nhưng cứ như vậy bị nặn một cái liền chết sao?

“To gan!” Cửu vĩ hồ gầm lên.

Giọng nói lành lạnh mà thân thiện của Đại thanh nữ chợt vang lên, “Nhiếp Nhật

Phục, lúc trước cưỡng ép áp chế Cửu vĩ, ta đã tiêu hao quá nhiều, không còn có

thể tiếp tục trấn áp cô ta quá lâu, không thể để cho cô ta thoát khốn, thừa dịp ta

vẫn còn sức lực, hãy nhanh chóng hỗ trợ ta diệt nó chặt đứt hậu hoạn.”

Cửu vĩ hồ quát lên: “Diệt ta? Hừ! Để ta xem là ai diệt ai!”

Phản ứng nhìn có vẻ sắc bén, nhưng lại để cho người ta có cảm giác ngoài mạnh

trong yếu.

Nhiếp Nhật Phục hỏi: “Các ngươi đang giằng co với nhau ở đâu?”

Đại thanh nữ: “Đàn tế, từ chỗ cái đuôi đung đưa, dọc đường tiến đến.”

Mọi người đồng loạt quay nhìn về phía thông đạo phía sau đàn tế, nơi đó có một

cái đuôi hồ lóe lên rồi biến mất.

Nhiếp Nhật Phục không có chút nào do dự, thân hình lóe lên liền biến mất, biến

mất đột ngột như thuấn di vậy, mọi người chỉ có thể dựa vào cảm giác cho rằng

y đã tiến vào trong thông đạo đó.

Toàn bộ Trấn Linh chung đột nhiên rung động kịch liệt, trong lòng đất vang lên

tiếng ù ù khó chịu, tất cả tà hỏa trong nháy mắt bị dập tắt, hang động lại lần nữa

chìm trong bóng tối.

Khí lưu mạnh mẽ từ trong lòng đất bùng lên, phun trào ra, âm thanh tựa như

tiếng quỷ khóc sói tru, dư uy ngay lập tức thổi bay đám người Dữu Khánh, nện

bọn hắn vào vách động.

Ngay khi mọi người bị chấn động va đập làm cho đau đớn khó chịu nổi sắp phải

thổ huyết, bọn hắn lại đột nhiên buông lỏng từ trên vách rớt xuống.

Động tĩnh dị thường tới nhanh, biến mất cũng nhanh, khí lưu với âm thanh như

quỷ gào sói tru đột nhiên không còn nữa, tà hỏa dập tắt lại từng chỗ từng chỗ

sáng lên, bên trong hang động lại sáng lên màu xanh lam, vừa thấy liền biết đây

là sân nhà của bên nào.

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười vui vẻ không gì sánh được của Cửu vĩ hồ đột nhiên

vang lên, vang vọng khắp không gian hang động, “Chim ngốc, ta là thật sự sợ

ngươi nghe không hiểu trái hồ lô đó là Địa Nguyên Tiên Lộ, nên mới cố ý nói ra

để nhắc nhở ngươi. Ta thật sự sợ hắn cầm Địa Nguyên Tiên Lộ bỏ chạy mất,

ngươi thật đúng là đã nắm bắt cơ hội, vì để toàn lực áp chế ta, vì tranh thủ thời

gian cho hắn, ngươi đã từ bỏ ngăn cản ta tà hóa ngươi.

Các ngươi liên thủ, ta quả thực không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng mấy

năm nay vì để thoát khỏi ngươi, ta âm thầm lĩnh ngộ tà lực cũng không phải chỉ

để trưng bày, tuy rằng tạm thời không lật ngã được ngươi, nhưng để kiềm chế

hai các ngươi trong một khoảng thời gian không phải là vấn đề. Tiện nhân, bây

giờ để ta nhìn xem ai có thể giữ được lâu hơn, ngươi sẽ không chống được bao

lâu. Khi ngươi đã bị tà hóa, ta sẽ suy nghĩ kỹ xem có nên chia sẻ với ngươi cây

bảo tham chủ động đưa tới cửa này hay không. Ha ha…”

Tiếng cười bừa bãi và phóng đãng, vui sướng vô cùng.

Đám người vô cùng chật vật trong hang động nghe được những lời này thì sắc

mặt đại biến, đều đã nghe hiểu, bọn hắn lại bị Cửu vĩ hồ lừa, lần này, ngay cả

Đại thanh nữ cũng trúng chiêu.

Dữu Khánh lăn lộn trên mặt đất đứng lên, nhấc tay áo lau máu tươi tuôn ra từ

trong mũi, không chút do dự đưa tay móc dây chuyền trên cổ ra, cởi xuống, nắm

chặt tại lòng bàn tay nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ cáo già! Ta đã sợ ngươi

giở trò, lưu lại một điểm đề phòng ngươi, quả nhiên không sai!”