Bán Tiên

Chương 966: Địa Nguyên Tiên Lộ




Hồ lô? Nam Trúc lập tức ngừng khóc, cảm xúc trong nháy mắt cũng được đè

nén lại, lời gã nói đã nhắc nhở Mục Ngạo Thiết, ngược lại lời nói của Mục

Ngạo Thiết cũng đã nhắc nhở gã, lúc này cùng cất tiếng gọi to theo, “Hồ lô, lão

Thập Ngũ, hồ lô vô dụng với chúng ta, nhưng có thể thực sự hữu ích với Nhiếp

Nhật Phục, mau trở lại nha, có hồ lô a!”

Hồ lô? Hồ lô gì? Liên Ngư quay đầu lại nhìn Nhiếp Nhật Phục, không biết có

phải mình nghe lầm rồi hay không, hồ lô gì có thể có liên quan tới Nhiếp Nhật

Phục?

Nhiếp Nhật Phục cũng mờ mịt không hiểu, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang

xảy ra.

Dữu Khánh đã vượt qua cửa động chạy về phía vùng không gian bên trong. Hắn

quay đầu lại cất tiếng quở trách, “Ngươi chạy theo ta làm gì, quay lại đi, giúp

hai bọn hắn rời khỏi nơi này. Ở lại đây đông người cũng không có ích gì, nhanh

quay lại đi.”

Chạy theo tới chính là Bách Lý Tâm, mặt nàng sa sầm lắc đầu, thái độ trông rất

kiên quyết, cung tiễn đã nằm trong tay.

Vừa đúng vào lúc này, mấy chữ “Hồ lô hồ lô” văng vẳng truyền đến, vốn đang

tức giận với thái độ của Bách Lý Tâm, Dữu Khánh nghe vậy thì khẽ giật mình,

sau khi tập trung lắng nghe một chút, hắn có vẻ bừng tỉnh hiểu ra, giậm giậm

chân, dường như buồn phiền vì sao mình lại quên đi chuyện này, hắn lập tức

quay đầu chạy trở lại.

Bách Lý Tâm tự nhiên chạy đuổi theo.

“Hồ lô? Độ Nương…” Cặp mắt xanh lam biến mất khỏi không trung lúc trước

lại xuất hiện lần nữa, giống như cũng nghe được tiếng kêu gào của hai người

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, cất tiếng lẩm bẩm tự nói một lúc, rồi ánh mắt

chợt bừng lên, đột nhiên cất tiếng kinh hô, “Địa Nguyên Tiên Lộ!”

Không hổ là người có thể đưa Thiên Dực lệnh cho Ong chúa, không chỉ biết

được Độ Nương là ai, còn đoán được thứ Độ Nương muốn là thứ gì.

Trong hang động đối diện với đàn tế, cái đuôi giống như được bao phủ một lên

một tầng màu đen lại cố gắng duỗi ra bên ngoài, đã vươn ra được một đoạn,

căng cứng, cực kỳ khó khăn để vươn ra, nhưng vẫn cố sức duỗi ra.

Mà hào quang màu xanh dường như cũng biết được điều gì đó, quang mang

mạnh lên không ít, tiếp tục dùng sức mạnh ép không cho cái đuôi vươn ra

ngoài.

Con mắt xanh lam nhìn chăm chú về phía Lương Bàn bị chém thành nhiều

mảnh, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, diệt trừ bọn họ!”

Những mảnh thi thể của Lương Bàn bắt đầu rung động, nhưng không có cách

nào thoát khỏi hào quang màu xanh. Rồi đột nhiên, toàn bộ các mảnh thi thể

bùng ra, tan rã thành tà khí, rồi tụ hợp thành một đám sương mù tà khí. Tà vụ

bắt đầu thấm ra hào quang màu xanh, chỉ là tốc độ rất chậm.

Trong những lỗ thủng trên mặt đất, lại có ánh sáng trắng lập lòe ẩn hiện, trong

bạch quang có hỗn tạp khí tức hắc sát, đối kháng với hào quang màu xanh,

dường như muốn giúp đám tà vụ kia thoát thân, nhưng hào quang màu xanh

cũng gia tăng áp chế, không để cho bạch quang đạt được mục đích.

“Tiện nhân, ngươi điên rồi sao? Ngươi không ngại bị tà hóa vẫn nhất quyết

muốn ngăn ta ư!” Cửu vĩ hồ phẫn nộ gào thét.

Gào thét không đạt kết quả gì, cô ta chợt cất lên tiếng huýt dài “Ô ô”, tiếng huýt

gió theo những thông đạo tràn ngập khắp nơi trong Trấn Linh chung lan truyền

ra phía bên ngoài.

Chạy về đến bên cạnh Liên Ngư, Dữu Khánh khẩn cấp xuất thủ cởi bỏ cấm chế

trên người Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, Nam Trúc lau nước mắt, chụp lấy

Dữu Khánh định mắng gì đó, rồi đột nhiên cực kỳ hoảng sợ, hất Dữu Khánh ra,

đưa tay xốc chiếc áo choàng trên người mình lên, nhìn nửa thân thể bên trên

trần trụi của mình, hai tay sờ soạng một hồi trên người mình, cuối cùng cất lên

tiếng kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết, “Hết rồi, mất rồi, hồ lô bị mất rồi,

không biết đã bị mất lúc nào. Trời ơi! Mất đâu rồi chứ? Để ta nghĩ xem, bình

tĩnh, ta phải bình tĩnh suy nghĩ…”

Thấy bộ dạng của gã như sắp phát điên, Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, duỗi tay

về phía Bách Lý Tâm.

Bách Lý Tâm vỗ lên chiếc hộp dài sau lưng, một cái bọc nhỏ lộ ra ngoài, chụp

lấy đưa cho Dữu Khánh.

Dữu Khánh trực tiếp lấy chiếc hồ lô màu đen đó ra, Nam Trúc có chút ngây

người, “A, tại sao lại nằm trong tay các ngươi chứ?” Gã đưa tay đoạt lấy vào

trong tay, xoay xoay nhìn xác nhận.

Bây giờ không có thời gian để chậm rãi giải thích điều này với gã, Dữu Khánh

đưa tay chụp về lại, rồi quay sang Nhiếp Nhật Phục đang được Liên Ngư cõng

trên lưng.

Không đợi cho Dữu Khánh nói lời nào, Nam Trúc đã đưa tay kéo hắn rời đi,

“Trước tiên đi ra ngoài rồi nói tiếp.” Gã rất sợ Dữu Khánh vẫn nghĩ không

thông suốt, lại chạy vào trong chịu chết.

Dữu Khánh vung tay gã ra, tránh bị gã lôi lôi kéo kéo, không rời đi, “E rằng

không kịp nữa.”

Nam Trúc nôn nóng hỏi, “Có gì mà không kịp? Chúng ta không biết trái hồ lô

này có thật sự hữu ích hay không, càng không biết cần thời gian bao lâu mới có

thể phát huy tác dụng. Đại thanh nữ đã nói cô ấy không kiên trì được bao lâu.

Chúng ta đi ra ngoài thử xem trước, hữu dụng thì quay trở lại liên thủ với Đại

thanh nữ.”

Phần ý còn lại thì không cần phải nói ra, lỡ như không hữu dụng, vậy thì ít nhất

cũng đã chạy thoát ra ngoài.

Dù sao, chính là trước khác nay khác, ý nghĩ lúc này không còn giống với lúc

vội vã gọi Dữu Khánh quay trở lại nữa rồi.

Dữu Khánh trách móc: “Ngươi không nghe được lời Cửu vĩ hồ nói lúc trước

sao? Sở dĩ Đại thanh nữ không dễ dàng xuất thủ là bởi vì cần phải trả một cái

giá đắt, nếu không thì đã không ngồi xem Cửu vĩ hồ làm bậy. Bởi vì Tiểu Thanh

triệu hoán nên cô ta mới không thể không xuất thủ. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, e rằng

trong khoảng thời gian ngắn, Đại thanh nữ chưa chắc đã có thể xuất thủ lần nữa,

chỉ dựa vào một mình Nhiếp thành chủ chưa chắc ổn thỏa.”

Mục Ngạo Thiết nói: “Trong thời gian ngắn không được, vậy thì làm dự định

lâu dài. Lão Thất nói không sai, trong chốc lát, trái hồ lô này chưa chắc có thể

phát huy được tác dụng nhanh như vậy.”

Dữu Khánh quyết liệt nói: “Chuyện đã đến một bước này, bỏ lỡ lần này, ngươi

cảm thấy Cửu vĩ hồ sẽ ngồi đợi chúng ta làm lại một lần khác sao? Cô ta nhất

định sẽ nghĩ hết mọi cách để ngăn cản. Thử ngay bây giờ, nếu không được cũng

không ảnh hưởng đến việc chúng ta thoát ra ngoài.”

Hiện tại hắn thực sự rất nóng lòng muốn diệt trừ Cửu vĩ hồ, thông đạo thông tới

Nhân gian nằm trong tay Cửu vĩ hồ, càng kéo dài quỷ mới biết rõ sẽ xảy ra

chuyện gì, đặc biệt là lúc này hắn nhìn thấy có cơ hội.

Vì vậy, hắn không tiếp tục dông dài, trực tiếp rút kiếm gọt miệng trái hồ lô, vỏ

trái Hắc hồ lô quả thực là rất cứng, với tu vi của hắn cũng phải tốn kha khá sức

lực mới cắt ra được một cái lỗ.

Từ miệng vết cắt trên trái hồ lô tức thì toát ra bảo quang, ánh sáng xanh ngọc

trong trẻo hơi dao động, chiếu rọi lên vách động, khí tức thơm tho tỏa ra lập tức

khiến người ta có cảm giác như đang ở trong núi rừng nguyên thủy, trước mắt

dường như xuất hiện đồng cỏ xanh tươi vô biên vô hạn, tươi mát sảng khoái.

Liên Ngư và Hổ Nữ chỉ là mở to mắt nhìn như xem trò mới lạ, nhưng Nhiếp

Nhật Phục đang tinh thần uể oải thì trong mắt lập tức toát ra vẻ kinh ngạc, y vừa

ngửi thấy khí tức này thì tựa hồ ý thức được điều gì đó, cuối cùng đã hiểu rõ vì

sao những người này lại nói trái hồ lô này có liên quan với mình.

Dữu Khánh đưa hồ lô đến trước mặt y, hỏi: “Nhiếp thành chủ, ngươi cảm nhận

thử xem, thứ này có thể hữu dụng để tăng lên thực lực của ngươi hay không?”

Mặt đầy kinh ngạc, Nhiếp Nhật Phục hỏi: “Đây là thứ gì?”

Dữu Khánh: “Ta không biết rõ và bây giờ cũng không phải là thời điểm để nói

chuyện này. Nói chung, nó được hái xuống từ trên một cây thần thụ trong Bách

Hoa tiên phủ. Có yêu tinh cây cỏ cực kỳ khát vọng lấy được nó, thậm chí không

tiếc trả giá vì điều này. Từ chuyện đó, chúng ta mới suy diễn đến trên người

ngươi. Còn như thế nào để sử dụng nó thì chúng ta không biết, chỉ có thể dựa

vào cảm nhận của chính ngươi.”

Giọng nói lành lạnh mà thân thiết đúng lúc này truyền đến, “Đây là Thiên địa

tinh sương do thần thụ dựng dụng tích trữ ra. Một giọt đủ để cho cây cỏ trong

vòng trăm bước sinh sôi như gặp mùa xuân, một bình còn hơn cả nghìn năm tu

hành. Với hắn mà nói, đó là chí bảo. Trực tiếp uống hoặc hít vào đều được.

Luyện thể hóa thần, thành công hẳn là có thể trợ giúp ta chặt đứt tai họa Cửu vĩ.

Ta sẽ dốc hết toàn lực ngăn chặn Cửu vĩ.”

Vừa nghe những lời này, mọi người liền biết, đây là Đại thanh nữ lên tiếng, bảo

bọn hắn cứ yên tâm sử dụng, người ta sẽ tận lực ngăn chặn Cửu vĩ hồ để tranh

thủ thời gian cho bọn hắn.

Đã như vậy rồi, còn có gì để do dự nữa chứ, Liên Ngư vội vàng đặt Nhiếp Nhật

Phục xuống.

Vốn đã cảm thấy được thứ bên trong hồ lô có lợi cho mình, Nhiếp Nhật Phục

đưa tay cầm lấy hồ lô, đặt vết cắt trên hồ lô vào miệng, ngửa đầu uống ùng ục,

một mạch uống cạn, đáy chĩa lên trời.

Nhìn cảnh này, Nam Trúc cúi đầu ôm trán, thấy y uống mà gã đau lòng, không

đành lòng nhìn thẳng, sợ nhịn không được sẽ cất tiếng nhắc người ta uống ít

một chút.

Nhất là nghĩ đến lời Đại thanh nữ nói một bình có thể sánh với nghìn năm tu

hành, thật sự khiến gã đau lòng vô cùng, thật đáng tiếc con người không thể sử

dụng cái trò này.

Sau khi uống cạn xong, Nhiếp Nhật Phục có vẻ vẫn còn luyến tiếc với cái vỏ hồ

lô này, y giao nó lại cho Dữu Khánh, chỉ vào hồ lô và nói: “Đây là thứ tốt.”

Nói xong, Nhiếp Nhật Phục lập tức ngồi xuống tại chỗ, khoanh chân nhắm mắt,

thân thể bắt đầu toát ra hương thơm nồng đậm, khiến mọi người không nhịn

được hít vào thật sâu.

Chẳng bao lâu, mọi người nhìn thấy lỗ thủng nơi ngực bụng y nhanh chóng

khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ chốc lát sau liền khôi phục

nguyên vẹn, thực sự rất thần kỳ.

Dữu Khánh nhìn vào trong hắc hồ lô, nhìn thấy bên trong có một tầng lục quang

nhàn nhạt đang từ từ chuyển sang màu đen, màu sắc biến thành giống như vỏ hồ

lô vậy.

Nếu Nhiếp Nhật Phục nói rằng vỏ hồ lô trống không này vẫn là thứ tốt, vậy

chắc hẳn sẽ không có sai, hắn giao lại cho Bách Lý Tâm tiếp tục cất giữ.

Sau khi đã có tâm trạng để quan tâm tới những việc khác, mấy người lập tức

nhận thấy tình hình không thích hợp, tại sao cảm thấy động tĩnh chém giết xông

ra ngoài không chỉ không giảm đi, mà càng ngày càng có xu hướng nghiêm

trọng hơn, đã lâu như vậy mà vẫn chưa thể lao ra ngoài sao?

Làm sao có thể dễ dàng xông ra ngoài như vậy, nếu không có người dẫn đường,

thông đạo bên trong Trấn Linh chung là giống như mê cung, lúc trước không có

tà ma ngăn chặn đám người tiến vào, đó là cố ý để mọi người tiến vào, phải biết

rằng, nơi này là sào huyệt của Ngân Bối viên, cho nên lúc này chúng dốc sức

ngăn cản.

Mà ở bên ngoài Trấn Linh chung, càng là có vô số tà ma đủ loại đủ kiểu chen

chúc ùa vào, tràn đầy khắp núi đồi, tà khí cuồn cuộn dâng trào, có cảm giác như

bọn chúng không tiếc trả giá, bằng bất cứ giá nào cũng phải xông vào bên trong

lòng chảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ toàn bộ lòng chảo đều sẽ bị tà ma lấp

đầy.

Tình cảnh này khiến cho đám người xông ra ngoài gặp phải phiền toái thật lớn.

Đám tà ma còn sống không tiếc tính mạng lũ lượt vọt tới, chặn kín tất cả còn

đường, tà ma bị giết chết cũng nằm lại chặn kín đường. Bên trong không gian

kim loại này, sau khi tà ma chết đi, tà khí toát ra không có tán đi, đám người có

thể thi pháp chống đỡ trong ngắn hạn nhưng không thể một mực ở trong màn tà

khí.

Thông đạo quanh co khúc khuỷu, thi pháp cũng đánh không thông được con

đường bị chặn kín.

Dùng số lượng để bịt đường, lấy thi thể đề chặn kín, tất cả thông đạo ra ngoài

đều bị phong tỏa, dựa vào tu vi của bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không ra

được.

Có người cả hai đầu đều bị ngăn chặn, có người vừa đánh vừa lui, dòng máu đỏ

sậm bốc lên tà khí hội tụ thành dòng chảy róc rách như suối, theo địa thế một

đường chảy xuống dưới thấp.

Một trận tiếng bước chân vội vã truyền đến, mấy người Dữu Khánh đương

nhiên phải hộ pháp cho Nhiếp Nhật Phục, bọn hắn vội vàng tiến tới, nhìn thấy là

Đồng Tại Thiên cả người bê bết máu và những người khác của Hạt Tử bang, lúc

này, bọn họ cũng chỉ còn lại năm, sáu người, những kẻ khác chạy đi trước

không biết đã đến đâu rồi.

Đồng Tại Thiên vẫn còn khiêng theo thi thể Đoạn Vân Du nhìn thấy bọn hắn,

vội vàng gọi to, “Bang chủ.”

Song phương gặp mặt, Dữu Khánh kinh ngạc hỏi:

“Các ngươi tại sao lại quay về đây?”

“Bị phong tỏa rồi, quá nhiều tà ma, ra không được…”

Tứ đương gia Phạm Cửu vội vàng kề lại tình hình đại khái, bọn họ may mà trên

đường phát hiện thấy mấy người Dữu Khánh vẫn chưa theo ra, sau một hồi do

dự, quyết định dừng lại chờ đợi một chút, nếu không e rằng trước sau đều sẽ bị

chặn, có muốn rút về đây cũng chưa chắc có thể rút được.

Nghe nói các khắp thông đạo đều bị tà ma chen chúc tấn công vào, Dữu Khánh

có phần ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nhìn đầu bên kia, tại sao phía bên đó im

ắng không có động tĩnh gì, tiếp đó hắn bừng tỉnh hiểu ra, trong không gian dưới

đất phía đó có hào quang màu xanh áp chế đám tà ma kia, lập tức cất tiếng dặn

dò: “Rút, mau rút về trong không gian hang động.”