Bán Tiên

Chương 965: Việc này bởi vì ta mà ra (2)




Sau thoáng chốc suy nghĩ, hắn quay đầu lại mắng: “Nói nhảm gì chứ, đi mau!”

Bị tát tai thành đầu heo, Nam Trúc vung tay gạt cánh tay lôi kéo của hắn ra, trực

tiếp rút kiếm ra hét vào mặt Lương Bàn, “Dám đánh gia gia của ngươi hả, bây

giờ có hối hận cũng muộn rồi!”

Gã vung kiếm chém lung tung một trận, Lương Bàn không thể nhúc nhích bị gã

trực tiếp chặt thành mười mấy mảnh, thân thể bị chặt ra vẫn không rơi xuống,

tách ra nổi lơ lửng trong không trung, máu cũng lơ lửng trong không trung, mặt

cắt toát ra tà khí.

Thấy đầu của Lương Bàn cũng đã bị chém ra, Dữu Khánh trực tiếp kéo Nam

Trúc bay xuống đàn tế, lôi gã chạy mau.

Đám người quỳ gối đã rối tung cả lên, chạy đi hơn nửa rồi, bên ngoài truyền

vào tiếng đánh nhau, theo động tĩnh là đang chém giết cùng Ngân Bối viên.

Thân Vô Không và Ngụy Ước bị khống chế nằm lăn trên mặt đất, không ai

quan tâm tới, ngay cả một người đến kiểm tra tình trạng bị thương như thế nào

hoặc đến cùng đã xảy ra chuyện gì cũng không có, không một ai sẵn sàng vì

bọn họ mà lãng phí thời gian chạy trốn, dù chỉ một chút xíu, kể cả người của

Thiên Hồng bang và Trấn Sơn bang.

Thực sự là bởi vì hai người bỏ mặc bang chúng để chạy thoát một mình quá

nhiều lần, không biết lúc này, trong khi ào ạt chạy trốn, thành viên của hai nhóm

người có còn nhớ đến bọn họ hay không.

Kết quả của Đoạn Vân Du tốt hơn chút, tại thời khắc cuối cùng, Đồng Tại Thiên

vác di thể của gã ta cùng đi, dù sao đã kết giao hồi lâu, không muốn di thể của

gã ta nằm lại đây để bị giày xéo.

Dù sao, Dữu Khánh và Nam Trúc là sẽ không nghĩ tới Thân Vô Không và Ngụy

Ước lăn lóc trên mặt đất, bọn hắn chỉ lo vội vã bỏ chạy. Bọn hắn đụng phải Mục

Ngạo Thiết cõng Hổ Nữ và Bách Lý Tâm.

Thấy hai người đứng yên bất động, bọn hắn cho rằng là đang đợi mình, Nam

Trúc cất tiếng gọi, “Chạy nhanh nào.”

Chợt nhận ra hai người đang nhìn cái gì đó, Dữu Khánh quay đầu lại thuận thế

nhìn theo, thấy Liên Ngư giải thoát cho Nhiếp Nhật Phục khỏi cảnh bị treo

trong đám tà khí bao trùm, nâng y phi thân rơi xuống tại trước mặt mọi người.

Nhiếp Nhật Phục lắc lắc đầu, trục xuất một đám tà khí xua đuổi tản ra, rồi có vẻ

đã khôi phục lại sự tỉnh táo.

Liên Ngư nâng đỡ y lập tức hỏi: “Còn có thể chịu được không?”

Nhiếp Nhật Phục: “Không có chuyện gì.”

Mấy người Dữu Khánh nhìn nhìn lỗ thủng to đùng giữa ngực bụng y, như vậy

mà gọi là không có việc gì ư? Bọn hắn có phần không nói nên lời, nhưng lúc

này không phải là thời điểm để nói về việc này, chỉ có thể kêu gọi mọi người

trước tiên rời đi.

Trong thông đạo ra ngoài, động tĩnh đánh nhau không dứt, có thể ngăn chặn lại

như vậy, có thể thấy số lượng tà ma ngăn cản chắc chắn không ít.

Nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục cũng được mang ra khỏi không gian hang động này,

Cửu vĩ hồ cất tiếng hét lên the thé sắc nhọn, “Để Nhiếp Nhật Phục lại, về sau ta

còn có thể tha mạng cho các ngươi, nếu không ta tất nhiên sẽ khiến các ngươi

muốn sống không được muốn chết không xong. Thiên Dực lệnh nằm trong tay

ta, ta nắm giữ thông đạo trở về Nhân gian, các ngươi chỉ là cá trong chậu, không

chạy thoát được, sớm muộn gì vẫn sẽ rơi vào trong tay ta!”

Tiếng hét to thề sẽ đuổi tận giết tuyệt ù ù vang vọng trong thông đạo đi ra ngoài.

Dữu Khánh lấy Huỳnh thạch ra nhanh chóng nhảy lên đi tại phía trước mở

đường. Hắn vốn không có đặt nặng mấy lời đe dọa của Cửu vĩ hồ, nhưng khi

câu nói “Ta nắm giữ thông đạo trở về Nhân gian” vang vọng bên tai thì hắn như

được nhắc nhở điều gì đó, thần sắc hắn biến đổi, đột nhiên ngừng lại.

Mấy người chạy tại phía sau suýt chút nữa đã húc vào trên người hắn, tất cả đều

ngừng lại, Nam Trúc hét lên thúc giục: “Làm gì vậy, chạy mau a!”

Dữu Khánh xoay người lại đối diện với gã, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lão Thất,

nó nói không sai, nó nắm giữ thông đạo trở về Nhân gian, nếu như nó muốn

nhúng tay vào Nhân gian, đó sẽ là thảm họa khủng khiếp cho Nhân gian.”

Điều hắn muốn nói chính là, bên ngoài còn có tiểu sư thúc, có Cao lão Nhị, có

lão Thập Lục, và cả Văn Hinh, có rất nhiều người hắn quan tâm, đến lúc đó bọn

họ phải làm sao mới ổn, tất cả đều phải trả giá cho hành vi sai lầm của hắn sao?

Nam Trúc kéo cánh tay hắn, “Bây giờ còn quan tâm được chuyện này sao?

Trước tiên chạy thoát đã mới quan trọng!”

Liên Ngư đang cõng Nhiếp Nhật Phục cũng nói: “Trước tiên thoát thân quan

trọng hơn.”

Dữu Khánh không để ý tới nàng ta, bàn tay cầm Huỳnh thạch nắm lại đặt tại

trên ngực Nam Trúc, “Việc này bởi vì ta mà ra, là do ta tạo thành, nếu như

Thiên Dực lệnh nằm trong tay Thanh Ô bộ tộc, sẽ không xảy ra việc gì, là do ta

lừa gạt Thanh Ô bộ tộc nên mới rơi vào tay nó. Ta là đầu sỏ gây nên chuyện

này!”

Ánh sáng xuyên qua khe hở ngón tay chiếu lên khuôn mặt Nam Trúc, Nam Trúc

thở vắn than dài: “Ngươi sao có thể tính được là đầu sỏ chuyện này, là ta, ta

thừa nhận là vì cứu ta mới dẫn tới sai lầm này, nhưng hiện tại chúng ta có thể

làm gì bây giờ? Chúng ta không có cách nào a, không thể cứu vãn được chuyện

đã rồi. Chỉ khi núi còn xanh, chúng ta mới có cơ hội đốn củi a.”

Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, ánh

mắt bình tĩnh và trầm ổn nói: “Các ngươi đi đi, Đại thanh nữ xuất thủ là một cơ

hội, để ta đi thử xem.”

Mấy người nghe vậy đều kinh ngạc, kể cả Nhiếp Nhật Phục ở trong đó.

Nam Trúc trợn tròn mắt, “Ngươi thử như thế nào? Thử cái quỷ gì chứ?”

Dữu Khánh nhấc tay, đưa tay nắm áo ngực, nắm chặt hạt châu.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức nghẹn họng không nói nên lời, người

khác có lẽ không hiểu, hai người bọn họ biết rõ tác dụng của hạt châu đeo trên

ngực hắn, trong nháy mắt liều hiểu được Thập Ngũ tên định làm gì.

Dữu Khánh ngoắc tay ra hiệu cho hai người ghé sát lỗ tai tới, Mục Ngạo Thiết

đặt Hổ Nữ xuống, áp sát vào, nhưng không ngờ Dữu Khánh lại đột nhiên xuất

thủ đánh lén, y và Nam Trúc ngay tại chỗ bị khống chế.

“Nhiều người vô dụng, các ngươi đi đi, không cần lo cho ta. Lão bản nương,

giúp ta đưa bọn hắn chạy đi.”

Nói xong lời đó, Dữu Khánh xoay người lại lướt trở vào trong, Liên Ngư sửng

sốt.

Hai người bị khống chế lập tức hốt hoảng, Mục Ngạo Thiết hét lớn: “Ngươi

không đến gần được Cửu vĩ, tới gần sẽ chết, vô dụng. Lão bản nương nhanh cởi

bỏ cấm chế trên người chúng ta đi, nhanh ngăn cản hắn lại.”

“Mẹ nó, lão Thập Ngũ, quay trở về!” Nam Trúc gấp gáp, khẩn trương bật khóc

tại chỗ, bởi vì gã biết rõ không thể gọi lại được nữa, khuôn mặt bị tát sưng vù

như mặt heo khóc lóc trông rất khó coi, gã vô cùng hối hận, gào lớn, “Đi qua

Kim Khư có tác dụng gì, đi qua Bách Hoa tiên phủ thì làm được gì, chẳng hề

lấy được món pháp bảo nào hữu dụng…”

Đang ra sức cầu xin Liên Ngư, khiến cho Liên Ngư rất khó xử, Mục Ngạo Thiết

chợt giật mình, ánh mắt lấp lóe, gấp gáp gào to như nổi điên: “Lão Thập Ngũ,

hồ lô, hồ lô, hồ lô mà Độ Nương muốn. Có khả năng hữu dụng với Nhiếp Nhật

Phục…”