Nghĩ xa hơn về lúc trước, khi đó gã được Đoạn Vân Du phái đi làm gian tế tại
Hạt Tử bang, về sau lại tiếp tục được phái đến nằm vùng trong Tân Hạt Tử
bang, trong mắt gã, Đoạn bang chủ là người rất có năng lực, vì vậy gã mới cam
tâm tình nguyện đi theo, trông chờ vào tươg lai. Chuyện cũ vẫn rõ ràng như tại
trước mắt, không ngờ rằng mình còn sống, nhưng vị Đoạn bang chủ này lại chết
khi chưa thấy được chiến thắng.
Hiện tại Đồng Tại Thiên không biết chuyện nằm vùng của mình là như thế nào,
may mà trong tình trạng bây giờ, tâm trí của gã không dừng quá lâu trong
chuyện này, trước tiên phải lo lắng cho tính mạng của mình cái đã.
Liên Ngư có mang theo đan dược chữa thương cao cấp và đắt đỏ, nàng ta không
tiếc tốn hao để ổn định thương thế cho Hổ Nữ, sau đó lại chuyển sự chú ý trở lại
với câu trả lời của Nhiếp Nhật Phục.
Rời khỏi thần miếu, tìm nơi sơn thủy để tu hành, không biết được nhân tâm
hiểm ác, để lộ bản thể bảo tham, gặp phải nguy hiểm bất ngờ, về sau nhận ra
rằng tránh né không phải là giải pháp, y dứt khoát hóa thành hình người dung
nhập vào trong đó, cho đến cuối cùng y dùng phương thức người đứng đầu
Khối Lũy thành để tránh né bị người tầm bảo quấy rầy, vân vân. Nhiếp Nhật
Phục kể ra rất nhiều trải nghiệm mà Liên Ngư không biết.
Nhưng nàng ta biết rõ một điểm, với sự kiêu ngạo của Nhiếp Nhật Phục, y có
thể thành thật nói ra những điều này là bởi vì Cửu vĩ hồ đang lấy nàng ta để ép
bức.
Sau khi đã hỏi ra gần như mọi thứ, giọng nói quyến rũ bình thản nói: “Nhiếp
thành chủ, những gì ngươi nói, bản tôn không thể biết được là thật hay là giả
nha.”
Nhiếp Nhật Phục: “Ngươi muốn nuốt lời sao?”
Âm thanh quyến rũ: “Không đến mức như vậy, chỉ là muốn hỏi xem, ngươi có
dự định gì cho tương lai.”
Nhiếp Nhật Phục: “Ta có dự định thì có tác dụng được sao?”
Âm thanh quyến rũ: “Vậy cũng đúng, vậy thì để bản tôn quyết định giúp ngươi
đi.”
Lời còn chưa nói dứt, Kỳ lân bị cuốn trong chiếc đuôi nhung xù to chợt co rúm
lại, thân thể căng cứng, dường như rất đau đớn. Mọi người đều có thể nhìn thấy
chiếc đuôi của Cửu vĩ hồ đang từ từ siết chặt nó lại, hơn nữa càng ngày siết
càng chặt.
Liên Ngư thấy vậy, mặt đầy bi thương và phẫn nộ, chợt cúi đầu nói với Hổ Nữ
nằm trên mặt đất: “Hổ Nữ, ngươi hãy nỗ lực sống sót.”
Hổ Nữ muốn động đậy, nhưng bị nàng ta xuất thủ hạ cấm chế. Hổ Nữ lập tức
trào nước mắt, mặt đầy vẻ cầu xin.
Liên Ngư quay đầu lại đứng lên, muốn làm hết sức mình, nàng ta không thể
ngồi xem Nhiếp Nhật Phục bị giết mà không làm gì, ai bảo mọi hỉ nộ ái ố trong
nửa cuộc đời nàng ta đều gắn liền với yêu quái này, không phải nói buông bỏ là
có thể buông bỏ được.
Nhưng vừa mới đứng dậy, thân thể chợt trở nên mềm oặt, không ngờ tới Mục
Ngạo Thiết đang thủ tại bên cạnh đột nhiên đánh lén.
Mục Ngạo Thiết không còn cách nào khác, đã không thể khuyên được, thực lực
không đủ nên ngăn không được, chỉ có thể thừa dịp nàng ta không đề phòng để
đánh lén. Y thuận tay đỡ lấy thân thể nàng ta, cùng ngồi trên mặt đất, sau đó lại
thuận tay cởi bỏ cấm chế trên người Hổ Nữ.
Hổ Nữ thút thít khóc, lệ rơi đầy mặt, gật đầu thể hiện cảm tạ, không biểu đạt ra
được nhiều hơn.
Họ đều biết rõ, bị rơi vào tình cảnh như thế này, họ đều đã là cá thịt trên thớt, có
thể sống được đến đâu hay đến đó.
Dữu Khánh và Nam Trúc khi thì nhìn xem Nhiếp Nhật Phục trên đàn tế, lúc thì
quay nhìn phía bên Mục Ngạo Thiết. Nhìn cảnh này, hai người cảm khái vô
cùng, có khi thật sự không biết mối quan hệ tình yêu nam nữ là thứ gì, thực là
oanh oanh liệt liệt, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, vô lý không thể hiểu nổi.
“A…” Nhiếp Nhật Phục cất lên tiếng kêu đau đớn, tựa như sắp bị siết nổ tung,
thân thể đột nhiên nhoáng lên, bất chợt co rút lại, biến trở về hình dạng con
người với kích thước nhỏ bé, để hóa giải cơn đau đớn.
Nhưng Cửu vĩ hồ không có để cho y được thoải mái, cái đuôi to cuốn chặt theo,
tiếp tục siết chặt, khiến Nhiếp Nhật Phục mặt đầy đau đớn. Đột nhiên, Cửu vĩ
hồ cất tiếng ‘A’ ngạc nhiên, “Thân Kỳ lân và thân người vậy mà lại ở hai cảnh
giới khác nhau.”
Lách cách, tất cả mọi người dường như đều có thể nghe được tiếng xương của
Nhiếp Nhật Phục bị siết vỡ, đều kinh hãi bất an, nhưng không ai dám tiến tới
giữ gìn chính nghĩa.
Liên Ngư khóc ngất, nước mắt giàn giụa, Hổ Nữ khó khăn xoay người lại, ôm
lấy nàng ta, không dám tiếp tục nhìn bộ dạng đau đớn của Nhiếp Nhật Phục, hai
người khóc cùng nhau.
Không chỉ có âm thanh xương cốt nứt vỡ liên tiếp phát ra, thất khiếu của Nhiếp
Nhật Phục cũng đã chảy máu.
Tuy nhiên, trong không khí vẫn luôn tràn ngập một hương thơm khác lạ làm dịu
lòng người. Những người từng ngửi qua hương thơm đó đều biết rõ, đó là mùi
thơm cơ thể của Nhiếp Nhật Phục, lần này mùi hương đặc biệt nồng đậm.
Đầu mút chiếc đuôi đang quấn quanh Nhiếp Nhật Phục chợt từ từ nhô ra khỏi
đám lông nhung, rồi đột nhiên quay đầu lại đâm mạnh, xuyên qua khe hở của
phần đuôi siết chặt, hung dữ đâm vào trong cơ thể Nhiếp Nhật Phục.
“A…” Nhiếp Nhật Phục gầm lên một tiếng đau đớn.
Chiếc đuôi lông nhung trắng đột nhiên hất tung lên, thân thể Nhiếp Nhật Phục
bay ra ngoài, người tinh mắt đều có thể nhìn thấy, vị trí ngực bụng của y đã bị
xuyên thủng một cái lỗ lớn, có thể từ phía trước nhìn thấy khung cảnh ở phía
sau, quả thực kinh khủng.
Rơi nện xuống đất, Nhiếp Nhật Phục vừa mới xoay người lại, đã bị Lương Bàn
lướt đến vung tay bóp chặt cổ.
Âm thanh quyến rũ vang lên, “Đừng có giết chết hắn, đến ngày ta thoát khốn
còn cần dùng tới hắn.”
Lương Bàn quay đầu lại nhìn đôi mắt xanh lam, không biết nên xử lý như thế
nào.
Giọng nói quyến rũ nói tiếp: “Không cần cứ giữ mãi không buông, toàn bộ kinh
mạch trên người hắn đã bị cắt đứt, không thể vận lực phản kháng. Yên tâm đi,
hắn cũng sẽ không chết. Bản thân hắn chính là một trong những linh dược tốt
nhất thế gian, có được năng lực tự chữa trị cường đại, chỉ là để khôi phục lại
cũng cần tiêu tốn rất nhiều nguyên khí, trong thời gian ngắn là không thể khôi
phục được tu vi. Trong khoảng thời gian này hãy tập trung thuần hóa hắn. Treo
hắn lên đi.”
Bị thương đến mức độ như vậy mà vẫn không chết sao? Mọi người ngẩn ngơ
nhìn lỗ thủng to đùng trên người Nhiếp Nhật Phục.
Lương Bàn hiểu ý của cô ta, lập tức kéo Nhiếp Nhật Phục đang vẻ mặt uể oải và
suy yếu lướt lên không, lơ lửng trong không trung kéo dây trói hai chân Nhiếp
Nhật Phục lại, treo ngược y trong không trung.
Khi gã vừa mới nhẹ nhàng hạ xuống, từ trong những cây cột rỗng ruột ở xung
quanh lập tức có tà khí như mãng như long tràn ra, nhanh chóng bao phủ Nhiếp
Nhật Phục vào trong đó.
Trong lòng mọi người nguội lạnh, nhận thấy một cao thủ như y nhưng ở tại
trước mặt nhân vật cấp bậc tiên nhân, thực lực không còn gọi là chênh lệch nữa,
mà thực sự là mặc cho người ta xử lý, không hề có sức hoàn thủ.
“Mập mạp rách rưới, có thể bị bắt đến đây hai lần, ngươi coi như là người đầu
tiên đó. Đến lượt chúng ta nói chuyện với nhau rồi.” Âm thanh quyến rũ cất
tiếng cười cười khanh khách.
Mấy người Dữu Khánh sắc mặt đột biến, đúng là sợ cái gì tới cái đó, cái gì phải
tới dù có lề mề dây dưa đến đâu cũng không thoát được, không thể trông chờ
may mắn giải quyết được vấn đề.
Lương Bàn lóe lên lướt đến trước mặt Nam Trúc, chụp Nam Trúc kéo lên. Dữu
Khánh lập tức đứng lên, nhưng chợt thấy hoa mắt.
Bốp! Một cú tát dữ dội giáng vào mặt hắn.
Lương Bàn vung tát, đánh hắn ngã ra đất, rồi nhìn cũng không thèm nhìn, thuận
thế phất tay ra, lại cách không một chưởng, bùm! Đánh cho Mục Ngạo Thiết
vừa khẩn cấp nhào tới thổ huyết bay ngược ra sau, nện mạnh trở lại xuống bên
cạnh Liên Ngư và Hổ Nữ, sau khi đụng vào hai người mới dừng lại được, y sặc
máu gục trên mặt đất.
Bách Lý Tâm ngay lập tức xoay người lại chắn trước người Dữu Khánh, gương
mặt căng cứng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lương Bàn, giống như muốn
liều mạng đánh một trận vậy.
“Không phải chuyện của các ngươi.” Nam Trúc kịp phản ứng lại, thấy tình thế
cấp bách vội hô to một câu.
Lương Bàn từ trên cao trịnh thượng nhìn xuống sư huynh đệ ngã lăn trên đất,
“Không cần phải gấp gáp, từng người một, kiên nhẫn một chút, tất đều sẽ đến
lượt.”
Tiếp đó gã lắc người lướt đi, trực tiếp xách Nam Trúc lên trên đàn tế.
Lúc này, mấy sư huynh đệ mới thực sự ý thức được, Lương Bàn bây giờ đã hơn
xưa, tu vi của gã so với lúc trước đã khác nhau một trời một vực, thực lực của
bọn hắn hoàn toàn không thể đối mặt, không còn có thể tùy ý đánh người ta
giống như trước nữa.
Dữu Khánh ra sức lắc đầu, một cú tát tai đó khiến cho lỗ tai và đầu óc hắn đều
chấn động ong ong. Hắn nhắm chặt mắt lại, lắc lắc đầu, sau khi thi pháp lấy lại
sức lực, hắn vô thức nhấc tay lân chụp lấy hạt châu phía sau vạt áo trên ngực.
Đưa mắt nhìn Nam Trúc bị Lương Bàn đè xuống quỳ trên đàn tế, lại quay sang
nhìn Mục Ngạo Thiết sặc máu nằm trên đất, hắn hít sâu một hơi, biết rằng trong
tình hình hiện nay, nhất thời kích động sẽ không giải quyết được vấn đề, chưa
đến thời điểm hoàn toàn vô vọng hắn không thể làm như vậy. Hắn nỗ lực ổn
định lại cảm xúc của mình, giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhấc tay đẩy
Bách Lý Tâm đang che trước người mình ra, lăn lăn bò bò di chuyển đến bên
cạnh Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn, không biết hắn đến bên mình làm
gì.
Dữu Khánh trực tiếp đưa miệng áp sát bên tai cô ta, nhỏ giọng bức thiết nói:
“Nghĩ cách cứu người, bất kỳ cách nào đều được, chỉ cần là biện pháp mà
Thanh Ô bộ tộc của ngươi có, hoặc là Cửu vĩ hồ có nhược điểm gì, đều có thể
nói ra thử xem.”
Tiểu Thanh lắc đầu, thể hiện mình thật sự không có cách nào.
Dữu Khánh nhìn Nam Trúc đang bị Lương Bàn bôm bốp tát tai vì cứng miệng,
chụp lấy cổ tay cô ta, “Đại thanh nữ của tộc ngươi đâu? Cô ấy có thể trấn áp
Cửu vĩ hồ, vì sao không lộ diện ngăn cản Cửu vĩ, vì sao để cho Cửu vĩ có lực
lượng tung hoành bên ngoài?”
Tiểu Thanh than thở: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”
Dữu Khánh: “Ngươi thử triệu hoán cô ấy thử xem, xin cô ấy giúp đỡ a!”
Tiểu Thanh: “Nếu có thể giúp nhất định đã giúp đỡ từ sớm rồi. Hơn nữa, cho dù
ta gọi rách cổ họng cũng vô ích, ngươi không có nghe Cửu vĩ đã nói sao? Linh
âm của Thanh Ô bộ tộc ta không truyền ra được Trấn Linh chung, nếu không,
Đại thanh nữ đã liên hệ với chúng ta từ lâu rồi.”
Dữu Khánh:
“Lời nói của Cửu vĩ mà ngươi có thể tin sao? Cho dù không truyền ra ngoài
được cũng không sao nha, chúng ta không phải đang ở trong Trấn Linh chung
sao. Hơn nữa, âm thanh không truyền ra được, không có nghĩa là không truyền
vào được nha. Thời điểm xảy ra sấm chớp rung trời lúc trước, các ngươi đã
ngâm nga cái gì vậy? Một luồng hào quang màu xanh bay tới hóa giải sấm sét
đó có phải là do Đại thanh nữ nghe được kêu gọi nên xuất thủ hỗ trợ hay
không? Ngoài ra, lúc đầu khi đám đông người bị dụ dỗ tiến vào, không phải Đại
thanh nữ đã ra tay trấn áp Cửu vĩ sao? Sao lại nghe không được chứ? Cô ấy
khẳng định có thể nghe được. Ngươi nhanh nhanh kêu gọi thử xem.”
Tiểu Thanh ngẩn người, cảm thấy lời vị này nói dường như có lý, nhưng cô ta
vẫn khó xử nói: “Ta làm sao có tư cách kêu gọi Đại thanh nữ, hơn nữa ta cũng
không biết làm thế nào để kêu gọi.”
Dữu Khánh: “Đã đến thời điểm này rồi, ngươi còn bận tâm tới chuyện có tư
cách hay không làm gì? Cứ há miệng gọi to là được.”
Trên đàn tế, Nam Trúc bị tát miệng đầy máu tươi, lắc đầu, vẻ mặt dữ tợn, như
thể không thèm đếm xỉa gì nữa, hướng về phía đôi mắt xanh lam trong không
trung quát lên: “Đúng vậy, ta đã đi vào Kim Khư, cũng từng đi qua Bách Hoa
tiên phủ. Trong Kim Khư có Hoàng kim cự nhân, chém ra một kiếm là có thể
hủy thiên diệt địa. Ong chúa ở trong Bách Hoa tiên phủ chắc hẳn là Phong tử
mà ngươi nói đến phải không? Ngươi là đối thủ của hắn sao? Hắn đưa Thiên
Dực lệnh cho ta chính là để cho ta tới đây nhìn xem tình hình, hắn đang đợi tin
tức từ ta. Chỉ có mình ta biết rõ tình hình cụ thể. Các ngươi có gan thì giết ta thử
xem!”
Lời này làm cho đôi mắt xanh lam trong không trung rõ ràng lấp lóe sáng, rất
nhiều người đang quỳ cũng bị lời này làm cho chấn kinh, không nghĩ tới tên
mập mạp này lại có lai lịch lớn như vậy.
Nam Trúc quay đầu nhìn chằm chằm Lương Bàn ở một bên, “Ngươi cho rằng
mình đã ôm được bắp đùi rồi sao? Phì, còn rất nhiều người mạnh hơn Cửu vĩ
hồ. Ngươi đâu phải là ôm được bắp đùi a, ngươi rõ ràng đang ôm một cỗ quan
tài thật to. Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, hầu hạ để tâm tình ta
thấy tốt, nói không chừng lão tử còn có thể cho ngươi một tương lai tốt đẹp.”
Trong mắt gã lóe lên vẻ u ám, Lương Bàn lại phất tay cho Nam Trúc một bạt tai
dữ dội vào mặt.
Bốp! Lần này, tiếng vang dữ dội hơn trước rất nhiều, Nam Trúc trực tiếp bị tát
ngã xuống, khóe miệng tràn ra máu tươi và hai cái răng cấm, đã bị đánh bất tỉnh
rồi.
“Đừng đánh chết, ta còn muốn thử xem rốt cuộc hắn cứng miệng đến cỡ nào,
đem hắn…”
Giọng nói quyến rũ còn chưa nói xong, bên trong không gian chợt vang lên
khác giọng nữ khác, “Thánh mẫu thiên tâm, Thanh Ô cung kính van cầu. Thánh
mẫu thiên tâm, Thanh Ô cung kính van cầu…”