Bán Tiên

Chương 962: Diệu dụng




Liên Ngư không thể nhúc nhích, nhắm mắt rơi lệ.

Lương Bàn cũng không ngốc, gã biết rõ Cửu vĩ hồ không phải thật sự muốn cho

mình được hưởng thụ, mà là muốn dùng việc này để kích thích Nhiếp Nhật

Phục, vì vậy, hai tay gã không vội không vàng, ung dung vuốt tới vuốt lui trên

người Liên Ngư.

Trước cảnh tượng này, nhìn thấy Liên Ngư bị làm nhục như vậy, Mục Ngạo

Thiết trợn trừng hai mắt như muốn nứt ra, y làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa,

nhưng vùng vẫy không thoát được, trợn mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Dữu

Khánh, người đang giữ chặt mình không buông, ánh mắt đó không cần nói cũng

biết.

Y nhận ra lão Thập Ngũ đã thay đổi, sự nhiệt huyết gan dạ của tuổi trẻ đã đi đâu

rồi? Hồi đó, chỉ vì nhìn thấy hài cốt đầy đất, cho dù đối diện với Vân Hề, cho dù

biết rõ không địch lại, hắn cũng vì công lý cho Nhân gian mà giận dữ rút kiếm

chém cô ta. Lão Thập Ngũ đó đã đi đâu rồi?

Không nói tới y, bản thân Dữu Khánh cũng có phần không nhịn được nữa, nếu

như Lương Bàn bắt Liên Ngư mang đi đâu đó, rồi có làm ra chuyện gì có lẽ hắn

có thể làm như không biết, nhưng hành động cầm thú này lại diễn ra công khai

trắng trợn ngay trước mắt, hắn làm sao có thể giả mù được, nếu không phải vì

liên quan đến sinh tử của đồng môn, nếu như chuyện này chỉ liên quan đến mọt

mình hắn, có khả năng hắn đã công lên rồi.

Hắn nghiến răng nghiến lợi đến sắp cắn vỡ răng, nhưng thực lực hai bên chênh

lệch quá xa, ngay cả một chút xíu cơ hội để đầu cơ trục lợi cũng không có.

Về phần những người khác, bọn họ đều rất nghe lời, không ai dám hé răng,

không ai dám đứng ra, để mặc cho Liên Ngư chịu nhục, hành động có lương

tâm duy nhất chính là cúi thấp đầu xuống, không nhìn đến mà thôi.

Nhưng Nhiếp Nhật Phục thì không thể không nhìn, Cửu vĩ hồ ép y phải nhìn.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Nhiếp Nhật Phục ở trên đàn tế cùng với Mục Ngạo Thiết đang quỳ và vùng vẫy

trên mặt đất gần như cùng lúc hét lên. Giọng của Nhiếp Nhật Phục giống như bị

bóp cổ, âm thanh không bình thường, giọng của Mục Ngạo Thiết thì gần như là

gào lên.

Lương Bàn ôm Liên Ngư thoáng nhìn hai người, lộ ra nụ cười quái dị, sau đó

nhìn tới Cửu vĩ hồ, chờ đợi mệnh lệnh.

Liên Ngư đang rơi lệ cũng mở mắt ra, nhìn Mục Ngạo Thiết dám hét lên ngăn

cản vào lúc này, nhưng cuối ánh mắt vẫn dừng lại trên người Nhiếp Nhật Phục.

Đôi mắt xanh lam trong bóng như thủy tinh có phần kinh ngạc nhìn chăm chú

về phía Mục Ngạo Thiết đang thở hồng hộc, “Người đàn ông này là ai?”

Lương Bàn đáp: “Chính là kẻ đã ăn nằm với nữ nhân này trong khách sạn mà

nhỏ đã nói tới.”

“A, là một người có lòng.” Giọng nói quyến rũ chậc chậc nói: “Nếu người ta đã

nói dừng tay, chúng ta cũng không phải không nói lý, vậy trước hết dừng tay

nghe xem người ta muốn nói gì.”

“Vâng.” Lương Bàn nhận lệnh, tạm dừng lại.

Dữu Khánh không còn cách nào khác đành phải buông tay ra cho Mục Ngạo

Thiết đứng lên. Nhìn thấy tình hình trước mắt có thể tạm hòa hoãn, Dữu Khánh

nắm lấy mắt cá chân của Mục Ngạo Thiết, không để cho y hành động lỗ mãng.

Nam Trúc cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ, Cửu vĩ hồ đã từng nói, ai tự ý đứng

lên sẽ chết!

Chiếc đuôi lông nhung xù to thả lỏng mức độ siết Kỳ lân ra một chút, “Nói đi,

chỉ cần ngươi thành thật nói rõ cho ta biết, việc khác ta không dám hứa hẹn, ít

nhất có thể cam đoan không tiếp tục làm nhục cô ta.”

Giọng nói của Nhiếp Nhật Phục vang lên: “Ngươi đã có thể sử dụng tới loại thủ

đoạn bỉ ổi như vậy, lời cam đoan của ngươi đáng tin được sao?”

“Ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi còn có sự lựa chọn nào khác sao?” Giọng nói

quyến rũ đầy vẻ châm chọc, ngay sau đó lại nói tiếp: “Lương Bàn, đừng có ôm

mãi người ta như thế, tạm thời thả ra đi.”

Có thể nói nó tràn đầy tự tin, thả người ta ra trước cũng không sợ.

“Vâng.” Lương Bàn đương nhiên là tuân lệnh, thả Liên Ngư ra. Liên Ngư

không thể nhúc nhích trực tiếp ngã ra đất.

Mục Ngạo Thiết nhấc chân kia đá vào tay Dữu Khánh. Dữu Khánh không biết

lẩm bẩm oán trách điều gì đó, nhưng vẫn buông mắt cá chân của y ra.

Mục Ngạo Thiết lập tức lắc mình lướt đi, cởi bỏ cấm chế cho Liên Ngư ngay tại

trước mặt Lương Bàn, rồi nâng Liên Ngư dậy rời đi.

Nhìn thấy Mục Ngạo Thiết, Lương Bàn khịt mũi cười nhạt một tiếng, tạm thời

cũng không có làm gì.

Liên Ngư thì không quan tâm tới bộ dạng xộc xệch ngổn ngang của mình, trước

tiên chạy đi nâng Hổ Nữ dậy, khẩn trương thi pháp cứu chữa cho cô ta.

Trên đàn tế, giọng nói của Nhiếp Nhật Phục vang lên, “Ta cũng không biết ta

đến Nhân gian này như thế nào, khi ta có được tri giác, ta phát hiện mình sinh

trưởng tại trong một cái bát trên tay một pho thần tượng, ở trong một thần miếu

bỏ hoang bị chôn vùi dưới sa mạc. Thần miếu đó gọi là ‘Kỳ lân điện’.”

Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết quay đầu nhìn lại, chạm ánh mắt với Dữu

Khánh, hai người đều đã nhìn thấy pho thần tượng trong thần miếu, cũng nhìn

thấy chiếc bát trong tay thần tượng, còn từng leo lên nhìn xem, bọn hắn có nằm

mơ cũng không nghĩ tới sâm Kỳ Lân được sinh ra tại trong chiếc bát không có

gì thu hút đó.

Đám người sống sót của Hạt Tử bang và Phi Ưng bang từng tiến vào đào móc

trong thần miếu đều có vẻ đăm chiêu.

Những người khác không khỏi tò mò chăm chú lắng nghe, ngay cả Liên Ngư,

cho dù lệ chưa khô cũng lộ vẻ chăm chú lắng nghe.

“Kỳ lân điện?” Cửu vĩ hồ nghi hoặc hỏi: “Thần miếu này ở tại Nhân gian sao?

Ngươi làm sao tu luyện thành công?”

Nhiếp Nhật Phục: “Tại Nhân gian, hầu hết thời gian ta đều ở trong bóng tối,

phần lớn thời gian ta đều ở trong trạng thái khô cạn khát nước, dựa vào những

giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống để cầm cự duy trì sự sống, có khi cát trên nóc

thần miếu bị thổi bay đi, ta mới có thể nhìn thấy sắc trời. Thỉnh thoảng có sấm

sét đánh trúng thần miếu, bên trong thần miếu sẽ xuất hiện những hình ảnh hư

huyễn có liên quan đến Kỳ lân. Cứ một mực như vậy, ta cũng không biết chìm

trong yên lặng bao nhiêu năm, ta mới dần dần khai ngộ, dần dần bước lên con

đường tu hành.”

“Quả nhiên không phải phàm chủng, nếu không, làm sao có thể sống sót trong

hoàn cảnh không thấy ánh mặt trời.” Cửu vĩ hồ chậc chậc khen ngợi, rõ ràng là

muốn lấy được càng nhiều thông tin hơn để xác minh, hỏi tiếp: “Sau đó thì

sao?”

Việc đã đến nước này, Nhiếp Nhật Phục không có giấu giếm những chuyện về

sau nữa, thuận miệng đều đều kể lại, “Về sau, khi tu hành có chút thành công,

đã có thể rời khỏi thần miếu, ta liền rời khỏi thần miếu, tìm kiếm nơi càng thích

hợp hơn cho mình tu hành, nhưng lại bị người ta truy sát khắp nơi…”

Trong toàn bộ đám người, Đồng Tại Thiên là người ít chú tâm lắng nghe nhất,

gã bận rộn cứu chữa Đoạn Vân Du, giày vò mãi một hồi lâu mới thấy Đoạn Vân

Du mở đôi mắt suy yếu ra, miệng liên tục thì thào hai chữ, “Cứu ta, cứu ta.”

Khát vọng cầu sinh rất mạnh mẽ, điều này cũng có thể hiểu được, con kiến còn

ham sống, không có một người bình thường này sẵn sàng đi tìm chết.

Đồng Tại Thiên vẻ mặt khó xử, không thể không sát xuống, ghé sát bên tai gã

ta, nhỏ giọng nói cho gã ta biết điều kiện rất có hạn, “Bang chủ, chúng ta đều đã

bị Cửu vĩ hồ bắt rồi, e rằng khó tránh khỏi tai kiếp, ta chỉ có thể làm hết sức mà

thôi.”

Đoạn Vân Du hít thở dồn dập, thều thào yếu ớt: “Nói Cửu vĩ hồ cứu ta.”

Đồng Tại Thiên sắc mặt trở nên khó xử, nhỏ giọng thì thầm đáp lại, “Ta làm sao

có mặt mũi lớn như vậy.”

Đoạn Vân Du lẩm bẩm: “Chu Khánh, Chu Khánh Hạt Tử bang.”

Nhìn thấy bộ dạng cấp thiết của gã ta, Đồng Tại Thiên lập tức hiểu được ý của

gã ta, đây là cảm thấy bang chủ Hạt Tử bang có khả năng xử lý tình huống khẩn

cấp tốt hơn so với vị Tam đương gia là gã.

Gã cũng không chần chừ, à à hai tiếng, rồi lập tức vừa quỳ vừa bò kéo Đoạn

Vân Du đến trước mặt Dữu Khánh, “Bang chủ, tình hình Đoạn bang chủ nguy

cấp, muốn tìm ngài cầu viện, ngài có thể suy nghĩ biện pháp nào chứ?”

Đang nghe sâm Kỳ Lân kể lại câu chuyện tại Nhân gian, Dữu Khánh quay đầu

lại nhìn, thấy bộ dạng sắp chết của Đoạn Vân Du, hắn có phần bất ngờ, hắn

tưởng rằng gã ta chỉ hôn mê mà thôi, lập tức xuất thủ kiểm tình hình tổn thương,

đồng thời thấp giọng hỏi: “Đoạn huynh, tình hình của ngươi là sao vậy? Rốt

cuộc là ngươi bán đứng chúng ta, hay là chúng ta đã hiểu lầm ngươi chứ?”

Hắn có điểm không nghĩ ra, nếu gã ta bán đứng bên này, làm sao lại bị phía bên

Cửu vĩ hồ đánh cho thành như vậy, lẽ nào cũng trúng phải gian kế của Cửu vĩ

hồ?

Lúc này Đoạn Vân Du đâu còn sức lực để dông dài những chuyện này, gã chỉ

liên tục lẩm bẩm hai chữ, “Cứu ta, cứu ta…”

Dữu Khánh chậm rãi chuyển bàn tay đang khám và trị thương đến vị trí cổ áo

của gã, vạch ra nhìn trước ngực gã, quả nhiên nhìn thấy bên trong có mặc một

bộ nhuyễn giáp kim loại, vẻ mặt hắn có phần ngưng trọng, không biết nên đáp

lại lời cầu xin của Đoạn Vân Du như thế nào.

Trải qua dò xét, ở mức độ nào đó mà nói, vị Đoạn bang chủ này xem như đã rơi

vào cái chết, người xuất thủ không biết vì quá mức vội vàng không kiểm soát

được đúng mực hay là như thế nào, phát lực quá mạnh, đánh cho ngũ tạng lục

phủ của Đoạn Vân Du bị thương nặng, đều đã dập nát hết rồi, nếu như không có

tầng giáp này bảo vệ, chỉ sợ đã mất mạng ngay tại chỗ, hiện tại hoàn toàn bởi vì

là tu sĩ nên dựa vào một hơi chân nguyên để giữ cho khí tức không tiêu tan mà

thôi.

Hắn không biết phía bên Cửu vĩ hồ nhặt loại người đã chết này đem về làm gì.

Thấy hắn hồi lâu không có đáp lại, Đoạn Vân Du lại yếu ớt nói ra: “Tìm Cửu vĩ

hồ, tìm Cửu vĩ hồ…”

Dữu Khánh hiểu ý của gã ta, cười khổ than thở, “Ngươi cũng muốn biến thành

tà ma sao? Yêu cầu này của ngươi, ta thực sự…”

Hắn không thể đồng ý với yêu cầu này, cứu một địch nhân nghe lệnh của Cửu vĩ

hồ, chẳng phải là chuyện vô nghĩa sao, mối quan hệ giữa hai người cũng không

tốt đến mức độ không tiếc trả giá như vậy.

Đoạn Vân Du có chút kích động mấp máy môi, “Sách cổ, bút ký…”

Bút ký? Bút ký như thế nào? Dữu Khánh thoáng sửng sốt, vì để nghe rõ ràng,

hắn dán sát tai tại bên cạnh miệng gã ta.

“Bút ký ghi chép đến Kỳ Lân điện thì ngừng lại, trong đó có nội tình khác, hai

người cùng nhau khảo sát đều có tư tâm, chỉ ghi chép lại một phần cảnh tượng

trong huyễn ảnh lôi đình. Trong hình ảnh khác, người gieo trồng nhân sâm nói

cho Kỳ lân biết diệu dụng của cây sâm này sau khi thành công. Diệu dụng đó đủ

để ngươi ta không tiếc mọi giá. Cây sâm người đó trồng đã nảy mầm, nhưng

trong bút ký không có mô tả thêm nữa, bởi vì người ghi lại đã bị người đồng

hành, ‘Trác’, diệt khẩu. ‘Trác’ là tổ tiên của ta. Tổ tiên mai danh ẩn tích chờ đợi

nhưng không thể chờ được đến thời điểm mà người trồng sâm gọi là thành

công. Trước khi đại nạn sắp đến, tổ tiên truyền lại điều bí mật này lại cho hậu

nhân. Kể từ khi đó, gia cảnh thăng thăng trầm trầm, nhưng vẫn đời đời tương

truyền. Mãi đến đời cha ta mới nghe nói sâm Kỳ Lân xuất hiện, trên đường tìm

kiếm đã gặp nạn, táng thân tại Thiên Tích sơn. Rồi đến lượt ta. Cứu tính mạng

ta, ta cho ngươi biết diệu… Diệu dụng…”

Kỳ thực những gì nói ra từ đầu tới cuối đều không có chữ nào rõ ràng, người

không biết tình hình, không lắng nghe tỉ mỉ và liên tục thì căn bản sẽ không

nghe ra được trò trống gì, trái lại hai chữ cuối cùng lại khá nhấn mạnh, nói rất

rõ ràng.

Diệu dụng? Diệu dụng gì? Đang chú ý lắng nghe, Dữu Khánh phát hiện thấy

không còn âm thanh nào, chờ một chút hắn mới ý thức được không đúng, hắn

rời tai khỏi miệng gã ta, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đoạn Vân Du trợn mắt, há

miệng, không còn động tĩnh.

Hắn nhanh chóng thi pháp kiểm tra, không kiểm tra còn đỡ, vừa kiểm tra liền

phát hiện ra tên gia hỏa đang nói một hơi dài này đã tắt thở.

Dữu Khánh không nói nên lời, hơi có phần nôn nóng, hắn thi pháp rót vào trong

cơ thể gã ta, thử cố gắng cấp cứu một lần nữa, nhưng thực sự vô lực xoay

chuyển kết quả.

Sau khi không thể không buông tay ra, Dữu Khánh rầu rĩ không vui nhìn chằm

chằm Đoạn Vân Du, rất muốn nói với gã ta, ngươi thà rằng đừng có nói, tại

trong tình hình hung hiểm như thế này còn gợi lên lòng tò mò của lão tử, lời đã

nói đến nước này nhưng lại không nói cho lão tử biết diệu dụng là gì đã tắt thở.

Ngươi chơi trò quỷ gì vậy chứ?

Vấn đề là hiện tại hắn có muốn biết cũng không còn cách nào, làm sao có thể

hỏi một người chết chứ?

Hắn uất ức xoay đầu lại nhìn chằm chằm Đồng Tại Thiên, hai vai rũ xuống, lắc

lắc đầu.

Tại một bên phía sau hắn, Đồng Tại Thiên thấy vậy thì nghiêng người tới trước,

đều là người đã quen nhìn thấy người chết, nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt của

Đoạn Vân Du, gã liền biết chuyện gì xảy ra, gã rụt người trở về, than một tiếng

“Ai!” Ngoại trừ cất tiếng thở dài buồn bã ra, gã cũng không thể nói thêm lời gì,

bên tai vẫn còn vang lên tiếng hỏi đáp của Nhiếp Nhật Phục và Cửu vĩ hồ.