Vì sao lại xuất hiện tại Nhân gian? Câu hỏi này tức thì khiến Nhiếp Nhật Phục
thất thần, trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt dường như cũng có phần nghi hoặc.
Thấy y chậm chạp không có trả lời, con mắt xanh lam lại đảo qua đám người
quỳ ở phía dưới, giọng nói mê người vang lên: “Tên mập khoác tấm vải rách
kia, ngươi hẳn đã đi qua Kim Khư của Huyền Kim thượng tiên, còn đến Kính
Hoa uyển của Bách Hoa tiên tử, bây giờ lại tới Bồng Lai sơn, chỉ với chút năng
lực đó của ngươi là không thể một mình làm được, nói đi, còn có ai là đồng bạn
của ngươi.”
Kim Khư? Kim Khư trong truyền thuyết? Kính Hoa uyển? Tiên phủ của Bách
Hoa tiên tử?
Một đám người đang quỳ vốn đang nôn nóng bất an, nghe nói vậy thì đều giật
mình quay đầu, lũ lượt nhìn về phía Nam Trúc, tên mập khoác tấm vải rách,
cách gọi đó chắc chắn là để nói tới tên này đi, ngoài gã ra thì không còn người
nào khác phù hợp nữa?
Tên mập này đã từng tới Kim Khư và Bách Hoa tiên phủ trong truyền thuyết
sao? Mọi người đều nhìn chằm chằm vào gã với ánh mắt khó thể tin nổi.
Tiểu Thanh cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nam Trúc, trong đầu hiện lên
hình ảnh Nam Trúc cầm Thiên Dực lệnh trong tay, trong nháy mắt liền chợt
hiểu ra, cô ta đã có phần tin tưởng với lời nói của Cửu vĩ hồ.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Nhiếp Nhật Phục cũng quay đầu lại nhìn Nam Trúc
chăm chú, dù sao cũng là nhân vật chấp chưởng một phương, y cảm thấy Cửu vĩ
hồ sẽ không nói mò.
Mà mấy người Dữu Khánh thì giật mình kinh ngạc, tự hỏi không biết Cửu vĩ hồ
này làm sao biết được điều đó?
Ánh mắt Liên Ngư nhìn lướt qua mấy người, không nghĩ tới mấy người này ẩn
giấu sâu như vậy, lại từng đi qua những nơi đó, bọn rốt cuộc có lai lịch như thế
nào?
Nam Trúc sửng sốt một hồi, sau đó không thể không hạ quyết tâm, không có
khả năng bán đứng mấy người Dữu Khánh, gã ngẩng cao đầu giả ngây giả dại
nói: “Tiên tôn là đang nói tới nhỏ sao? Nhỏ làm sao có khả năng đến được tiên
phủ trong truyền thuyết.”
Giọng nói quyến rũ cười khanh khách: “Mập mạp, gạt ta một lần còn chưa đủ,
còn muốn lừa gạt lần thứ hai sao? Mở to mắt nói dối không phải là chuyện tốt,
xương cốt trong cơ thể ngươi vì sao lúc trước bị tê liệt, không thể động đậy,
trong lòng ngươi không phải đã biết câu trả lời rồi sao? Ngươi đã từng ngâm
mình trong Địa tuyền tại Kim Khư đúng không? Ngươi có biết tấm Thiên Dực
lệnh mà ngươi mang đến đây là của ai hay không?
Ha ha ha ha, nó vốn là của ta, là ta đưa nó cho tên “Phong tử’ trong Kính Hoa
uyển, ta có thể không nhận ra đồ vật của ta sao? Nhưng bây giờ ngươi đã đem
nó trở về. Ngươi nói xem, ngươi giả ngu ở trước mặt ta có ý nghĩa gì sao?”
Địa tuyền Kim Khư? Đám người Dữu Khánh bị làm cho kinh hãi, Cửu vĩ hồ
này cư nhiên có thể nhận ra được Nam Trúc từng ngâm nước Địa tuyền trong
Kim Khư, cái tên “Phong tử” kia nữa, chẳng lẽ là để chỉ con Ong chúa kia sao?
Mấy người xem như đã hiểu được vì sao lúc trước Cửu vĩ hồ lại thả Nam Trúc
đi ra ngoài làm bố cục, thì ra ngay từ đầu đã nhìn ra được chi tiết về Nam Trúc.
Nam Trúc nghe nói mà da đầu tê rần, nhưng gã vẫn mạnh miệng, “Tiên tôn, nhỏ
thật sự nghe không hiểu ngài đang nói gì.”
“Ha hả ha hả…” Tiếng cười quyến rũ vang lên một hồi, tâm tình hôm nay có vẻ
rất tốt, nó không chút nào tức giận, “Không gấp gáp, đã rất lâu chưa từng náo
nhiệt như thế này. Ngươi đã muốn chơi đùa, vậy thì chúng ta chậm rãi chơi đùa
đi. Nếu tất cả đều đã đến nơi này, đừng ai mong chạy thoát. Về sau, khi từng
người đã bị tà hóa, tự nhiên liền có thể phân biệt rõ ai là đồng bạn của ngươi,
như thế nào tiến vào được Kim Khư và Kính Hoa uyển, không giải thích rõ ràng
cho ta là không thể được.”
Đám người nghe nói mình sắp bị tà hóa, đều sẽ biến thành loại người không ra
người quỷ không ra quỷ thì tất cả đều vô cùng khiếp sợ, nhưng không dám biểu
hiện ra chút phản kháng nào, vẫn phải thành thành thật thật quỳ tại đó không
dám động, ít nhất nó không nói sẽ lập tức giết chết bọn họ.
Con mắt xanh lam quay lại nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhật Phục ở trên đàn tế,
hỏi:
“Là không nhớ ra, hay là không muốn trả lời, hay là cần có bản tôn giúp ngươi
nhớ lại?”
Nhiếp Nhật Phục lớn tiếng quở trách, “Tiên cảnh huy hoàng, làm sao lại có loại
sa ngã không thể gặp ánh sáng như ngươi chứ! Loại âm tà như ngươi, ắt bị trời
phạt!”
Không hùa theo, không thỏa hiệp, thậm chí còn phẫn nộ, hơi có phần hiên
ngang lẫm liệt.
“Tiên cảnh huy hoàng? Ta sa ngã? Ha hả” Âm thanh quyến rũ chợt cất tiếng
cười to, tiếng cười làm cho người ta có cảm giác cười đến không thở nổi, cười
một hồi lâu mới ngừng lại, lấy lại hơi sức rồi nói với giọng giễu cợt:
“Ta sa ngã thế nào chứ? Âm tà thì không tốt ư? Chỉ có mặt trời độc tôn mới tốt
sao? Soi sáng vạn vật, nghe nói thì êm tai nhưng rất ác độc. Ngươi nói người ta
một mực đứng dưới ánh mặt trời thử xem, để xem nếu không có bóng mát thì có
thể sống sót hay không. Bọn họ sẽ không quan tâm đến tính mạng của chúng
sinh.
Ngươi cho rằng ai đã gây ra tình cảnh tà khí hoành hành nơi này chứ? Chính là
người trong tiên cảnh huy hoàng mà ngươi nói. Bọn họ vì sự ích kỷ, vì lợi ích
bản thân mà gây ra việc này. Nơi này đã bị dơ bẩn, bọn họ liền không thèm ở lại
nữa, bởi vì bọn họ còn có nơi khác để đi, vì vậy, bọn họ liền phủi mông bỏ đi.
Trước lúc tà hóa, ta vẫn luôn suy nghĩ, là ta đã làm sai điều gì sao? Ta đã suy
nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra.
Vì sao lại dùng một cái lồng nhốt ta tại nơi này rồi chẳng hề để ý tới, tại sao
phải bắt ta lãng phí cả cuộc đời tại đây? Về sau ta mới suy nghĩ rõ ràng, chỉ vì
bọn họ cảm thấy mình cao cao tại thượng, cảm thấy ta phủ phục dưới chân bọn
họ là điều đương nhiên.
Ta sa ngã thế nào? Bọn họ không để cho ta đi ra ngoài, vì vậy ta không thể đi ra
sao? Bọn họ khiến ta sống uổng cuộc đời này, ta liền phải phí phạm cuộc đời
mình sao? Ta không phải là Thanh Ô bộ tộc, không có ngu trung như bọn họ.
Nếu bọn họ đã không cho ta đường đi, vậy thì tự ta mở ra một con đường để đi.
Như vậy có gì sai sao? Con chim ngốc đó không để ý đến tính mạng của tộc
nhân, cứ muốn quyết đấu đến cùng với ta, thực sự đáng ghét!
Không âm không dương, không dương không âm, đó mới là chí lý. Loại chuyện
này không có đúng, sai. Tiên giới mà ngươi cho rằng huy hoàng không có tốt
đẹp như ngươi tưởng, cũng là nơi thực lực người nào mạnh, người đó quyết
định. Ta muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn là sai sao? Con đường khác
nhau mà thôi.”
Nó nói một mạch nhiều như vậy, tất cả mọi người đều đã nhận ra, tâm trạng của
Cửu vĩ hồ đột nhiên trở nên có phần kích động.