Bán Tiên

Chương 959: Tới đây quỳ xuống




Trên mặt Đoạn Vân Du lộ ra vẻ kinh ngạc, bàn tay cầm nửa đoạn Định Hồn

trâm rõ ràng làm động tác ra hiệu, cảnh cáo: ” Trò đùa này không vui chút nào.”

Lương Bàn: “Vậy ta liền nói rõ ràng, trực tiếp hơn một chút, ngoan ngoãn giao

người ra đây, như vậy ngươi có thể bớt phải chịu khổ.”

Quan sát sắc mặt và lời nói, thật sự không giống nói đùa, trong lòng Đoạn Vân

Du lập tức trở nên hỗn loạn, không thể tiếp tục bình tĩnh nữa, nhưng gã ta vẫn

không chịu tỏ ra yếu kém, đung đưa người đang khiêng trên vai, “Hiện tại hắn

nghe thấy tất cả, thực ra hắn vẫn đang tỉnh táo. Ngươi có biết hậu quả khi ta nhổ

Định Hồn trâm ra không?”

Lương Bàn: “Không cần ngươi phải quan tâm cho ta? Giao người đi!”

Đoạn Vân Du cắn răng hỏi: “Cửu vĩ hồ là muốn nuốt lời sao?”

“Ngươi tính là thứ gì, chỉ là một quân cờ mà còn không tự biết. Dám không

uống rượu mời muốn uống rượu phạt sao?” Lương Bàn cất tiếng cười nhạt,

người lao tới như tia chớp.

Đã chuẩn bị rút châm ra từ lâu, Đoạn Vân Du kinh hãi, tự nhiên liền cá chết lưới

rách, ngọc thạch câu phần, tay rút Định Hồn trâm ra, đồng thời vội vàng lăn trên

mặt đất thoát đi.

Ngay khi Định Hồn trâm rời khỏi cơ thể, mí mắt Nhiếp Nhật Phục run lên, mở

ra, hai mắt đột nhiên sáng lên, trực tiếp đánh ra một chưởng, thanh thế như sấm

sét.

Giống như Đoạn Vân Du nói, kỳ thực y vẫn một mực tỉnh táo, đều nghe được rõ

ràng những gì ở xung quanh, chỉ là không thể kiểm soát được cơ thể và tu vi của

mình, ý thức giống như bị vây khốn tại trong một vùng không gian độc lập,

những gì xảy ra xung quanh tựa như cách y một lớp giấy cửa sổ, nhưng y không

có cách nào phá vỡ được lớp giấy cửa sổ đó.

Định Hồn trâm vừa được rút ra, trong nháy mắt ta lại là ta, tất cả vỡ tan như một

giấc mơ.

Bùm! Lương Bàn lao đến, gương mặt bị va chạm xé toạc, thân thể vặn vẹo nổ

tung ra, đã bị một chưởng đánh bùng nổ, nhưng thế lao tới chưa dứt, thân thể bị

bùng nổ thành tà khí trong nháy mắt liền bao trùm lấy Nhiếp Nhật Phục.

Nhiếp Nhật Phục phóng thích cương khí ra toàn thân, chống lại bị tà khí tập

kích, đồng thời, dường như cảm giác được gì đó, y lại tung ra một chưởng đánh

ngược về phía sau.

Lương Bàn do tà khí phía sau y ngưng tụ ra, đúng lúc này đánh lén đến một

quyền. Nhưng khi sắp đến gần thì bị một đòn của Nhiếp Nhật Phục đánh sau mà

đến trước đón lấy. Một chưởng này cũng đánh bay Lương Bàn.

Rầm!

Chấn động như trời rung đất lở khiến cho đám người Nam Trúc ở bên ngoài

lòng chảo vụt quay lại nhìn về phía tiếng nổ, kinh nghi bất định, không biết đã

xảy ra chuyện gì.

Cơ thể Lương Bàn lại lần nữa nổ tung ra như khói, nhưng lần này không có tiếp

tục tấn công Nhiếp Nhật Phục, mà kích động rút lui.

Khi tà khí cuồn cuộn rút lui thì cuốn theo một người khác ở bên cạnh Đoạn Vân

Du, đó là một Lương Bàn khác. Trong khi được tà khí cuồn cuộn cuốn đi,

Lương Bàn này cũng hóa thành tà khí và dung nhập vào chung với nhau.

Đoạn Vân Du trợn trừng hai mắt, khóe miệng giật giật, trên mặt hiện lên nét tự

giễu bi ai, dường như đang cười nhạo chính mình thông minh bị thông minh

hại, một cánh tay bị đứt một đoạn, cánh tay cầm cây trâm đã bị cắt đứt từ chỗ cổ

tay, và đã biến mất cùng với cây Định Hồn trâm.

Gã ta ném Nhiếp Nhật Phục xuống liền lập tức bỏ chạy, nào ngờ Lương Bàn đã

chia tách tà khí chui qua lòng đất đi đến phía sau gã ta hóa thành một phân thân

chờ đợi sẵn, vì vậy gã ta đã tự lao đầu vào, cho dù đó chỉ là phân thân, nhưng

thực lực cũng cách xa một trời một vực, đối đầu trực diện, gã ta không hề có

sức phản kháng.

Cương phong ập đến, Đoạn Vân Du quay cuồng lăn ra đất, mắt nhắm lại, máu

tươi bắt đầu ồ ồ trào ra miệng, không còn động tĩnh.

Nhiếp Nhật Phục rơi xuống đất, nằm im bất động như đã hóa đá, cây Định Hồn

trâm cắm sâu nơi lòng bàn tay vừa đánh ra một chưởng, chỉ có phần đầu cây

trâm lộ ra ngoài, y cũng đã đổ gục xuống như không còn biết được gì.

Tà khí cuồn cuộn rút về phía sau lại lần nữa hội tụ thành hình, hóa thành Lương

Bàn ôm ngực ho khan liên tục, sặc ra hai ngụm máu đen, há miệng thở hổn hển,

ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhật Phục ngã gục ra đất. Gã xốc lên tinh thần, lấy can

đảm tiến tới, ngồi xổm xuống đẩy thân thể Nhiếp Nhật Phục mấy cái, rồi nhấc

bàn tay y lên nhìn nhìn Định Hồn trâm trong lòng bàn tay, sau đó thở ra một

hơi, “Không hổ là pháp bảo tiên gia, quả nhiên bất phàm.”

Vừa mới giao đấu, gã liền biết, nếu không có tiên bảo hỗ trợ, gã rất khó là đối

thủ của Nhiếp Nhật Phục, chứ đừng nói đến việc khống chế Nhiếp Nhật Phục.

Gã đứng dậy nhìn nhìn xung quanh, vỗ tay bộp bộp hai cái, từ xa xa lập tức xuất

hiện mấy con Ngân Bối viên chạy nhanh đến.

Lương Bàn chỉ đến mấy người nằm trên mặt đất, Ngân Bối viên khẹt khẹt tuân

lệnh, trực tiếp túm lên kéo đi.

Chẳng mấy chốc, đám người bên cạnh lòng chảo đang nghi hoặc không biết đã

xảy ra chuyện gì ở nơi vụ nổ, phân vân không biết có nên cử người đến đó dò

xét hay không, có nhóm người thì đang đùn đẩy nhau đi kiểm tra, chợt phát hiện

thấy bên ngoài thung lũng có một đám bóng đen đang chạy đến rất nhanh.

Là một đám Ngân Bối viên, kéo vô cùng thê thảm đích Ngụy Ước, kéo Thân Vô

Không, kéo Đoạn Vân Du, tối nhượng đại gia kinh ngạc chính là, còn kéo

Nhiếp Nhật Phục.

Chuyện gì vậy? Mọi người mở to mắt nhìn, không ai dám vọng động, mắt mở

trừng trừng nhìn đám Ngân Bối viên đó kéo người vào trong lòng chảo, mắt mở

trừng trừng nhìn Lương Bàn khí định thần nhàn tiến tới ngạo nghễ đứng ở trước

mặt bọn họ.

Ánh mắt mọi người rất nhanh tập trung tại trên cánh tay của gã, bọn họ nhớ rõ

Dữu Khánh đã vung kiếm chém đứt mọt cánh tay của Lương Bàn, nhưng lúc

này Lương Bàn lại đầy đủ cả hai tay.

“Lương công tử?” Nam Trúc thử hỏi.

Lương Bàn nói: “Người đi vào không ra được nữa, kẻ chạy trốn bên ngoài cũng

đã bị ta bắt về. Vốn định không lưu lại tên nào, nhưng mà Tiên tôn muốn giữ lại

người sống để tra hỏi. Các ngươi tự mình thành thành thật thật đi vào bái kiến

Tiên tôn, hay là đợi ta đánh cho sống dở chết dở rồi kéo đi vào? Tự mình lựa

chọn đi.”

Mọi người yên tĩnh vô thanh.

Lương Bàn lạnh lùng liếc mắt đảo qua, “Các ngươi đang thăm dò sự kiên nhẫn

của ta sao?”

Một đám người có chút kinh nghi, không biết Lương Bàn dựa vào đâu mà giọng

điệu lớn lối như vậy, ở nơi này có ai mà không thể đánh cho ngươi bò lết ra đất

chứ? Điều bọn họ sợ chính là không biết còn có cao thủ nào đó giấu trong chỗ

tối hay không, bởi vì ngay cả Nhiếp Nhật Phục cũng đã bị như vậy.

Trong bầu không khí trầm mặc, Lương Bàn quay đầu nhìn chằm chằm vào một

người, khiến cho gã có cảm giác áp bức mãnh liệt.

Người đó ngập ngập ngừng ngừng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối

cùng tại dưới ánh mắt chìm chằm chằm của mọi người, gã xoay người phi thân

nhảy vào trong lòng chảo.

Sau đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư…, kể cả Nam Trúc và Bách Lý Tâm, hơn

mười người của các bang phái, không một ai dám phản kháng, tất cả đều ngoan

ngoãn tuân theo.

Không còn cách nào khác, việc Nhiếp Nhật Phục bị bắt gây ra áp lực quá lớn,

không phải bọn họ sợ Lương Bàn, mà vì sợ kẻ đã đánh gục Nhiếp Nhật Phục.

Có lẽ chỉ còn duy nhất một mình Đầu To là có một chút cốt khí, nó lặng lẽ từ

trên người Nam Trúc bò xuống dưới, trốn vào trong một lỗ nhỏ trên mặt đất, bất

động. Chờ đến khi toàn bộ đám người đã tiến vào trong Trấn Linh chung, nó

mới vù vù bay ra ngoài, đáp xuống đỉnh tảng đá cao nhất quanh đây, ở dưới ánh

trăng, khi thì nó xoay xoay sang trái, khi thì dời dời sang phải, nhìn trời trời

không đáp, trông đất đất không thưa, hầu hết thời gian nó chỉ có thể ngây ra

nhìn chằm chằm Trấn Linh chung phía dưới.

Bên trong hang động chập chờn ngọn lửa ánh sáng xanh lam, quỳ lâu trên mặt

đất cứng rắn không phải là chuyện dễ chịu, một đám người không biết phải quỳ

đến khi nào, cũng không biết sắp đối diện với hình phạt gì, áp lực đó khiến cho

mọi người đều lo lắng bất an.

Dữu Khánh thỉnh thoảng lại nhấc tay sờ sờ hạt châu trong lớp y phục trước

ngực, hắn đang do dự, do dự không biết có nên thử thi triển ra thứ này hay

không, biết đâu sẽ có tác dụng?

Nhưng hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn dám sử dụng thứ này với Cửu vĩ hồ, hắn

nhất định sẽ chết, thứ gì đó kia chỉ tùy ý lướt qua liền có thể đánh nát tu sĩ

Huyền cấp thày mảnh vụn, thực lực như vậy hắn thật sự không thể mạo phạm,

cho dù hạt châu hữu dụng, khi đã bị trúng chiêu Cửu vĩ hồ vẫn có thể dễ dàng

giết chết hắn.

Trong lúc hắn còn đang thỉnh thoảng thở dài, bên người chợt vang lên một tràng

kinh hô khe khẽ…

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn đến, nhìn thấy một đám Ngân Bối viên

kéo vào mấy người, đều là những khuôn mặt mọi người quen mặt, khiến mọi

người giật mình kinh ngạc nhất chính là Nhiếp Nhật Phục cũng ở trong đó.

“Nhiếp thành chủ?”

“Sao có thể như vậy?”

Những âm thanh rên rỉ thở dài rộ lên, nhìn thấy Nhiếp Nhật Phục trong tình

trạng bị người tùy ý thao túng, một tia hi vọng cuối cùng của mọi người ngay

lập tức tan thành mây khói.

“Nhiếp…” Liên Ngư thất thanh kêu lên định đứng dậy, nhưng lại bị người ở bên

cạnh một mực quan tâm đưa tay kéo lại.

Là Mục Ngạo Thiết đã giữ lại nữ nhân trong cơn hoảng sợ cực kỳ này. Y lắc

đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ nàng ta, “Kích động không cứu được hắn. Ngươi

chết đi, người nào cứu hắn? Trước tiên để xem tình hình rồi tính tiếp.”

Lời nói có lý, Liên Ngư cực kỳ khẩn trương nhưng cố kìm nén lại nỗi lòng kích

động của mình. Nàng ta kiễng chân nhìn Nhiếp Nhật Phục bị kéo đi.

“Ai, lão tử rốt cuộc đã hiểu rồi, chủ động tìm đến không gọi là bẫy, trong lúc vô

ý rơi vào mới thật sự gọi là bẫy. Kết thúc rồi, lúc này là hoàn toàn ngã tại nơi

này rồi.”

Dữu Khánh lầm bầm tan thở, điều hắn muốn nói chính là, lần này bọn hắn thật

sự không muốn đến Bồng Lai sơn này, hoàn toàn là sẩy chân mà đạp bước vào

đây.

Đột nhiên, một trận tiếng bước chân lại thu hút hắn ngước mắt nhìn đến, nhìn

thấy hơn mười thành viên các bang phái ngoan ngoãn tiến vào, hắn phát hiện

thấy trong đó có cả Nam Trúc và Bách Lý Tâm, nỗi lòng lập tức lại lạnh đi hơn

nửa, không biết có nên vui mừng cho Linh Lung quan hay không, bởi vì vẫn

còn may mắn có một tiểu sư thúc còn tại, không đến mức tuyệt chủng.

Nhìn thấy đám người Nam Trúc đi tới, Dữu Khánh nhanh chóng vừa quỳ vừa di

chuyển sang một bên, tạo ra một vị trí trống, nhỏ giọng chỉ vào bên cạnh gọi,

“Mập mạp, quỳ ở đây này, đến đây quỳ.”

Nam Trúc nhìn đến, rồi lôi Bách Lý Tâm ra hiệu, vừa đi đến bên cạnh Dữu

Khánh liền cất lời phàn nàn, “Dưới đầu gối nam nhân có hoàng kim, sao có thể

dễ dàng quỳ xuống như vậy?”

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng gã vẫn không dám ngang bướng, vẫn thuận

thế quỳ xuống.

Bách Lý Tâm nâng nâng chiếc hộp dài cõng trên lưng, rồi cũng cùng quỳ xuống

theo.

Một đám người phía sau đang lúng túng không biết nên làm gì bây giờ, nhìn

thấy hai người bọn họ quỳ xuống, cũng không tiện đứng, đều lần lượt quỳ

xuống, đều rất tự giác.

Lương Bàn đi ở phía sau áp giải ung dung đi tới, chú ý thấy Dữu Khánh liền

mỉm cười đầy ẩn ý.

Nhìn thấy Lương Bàn vẫn còn hai tay nguyên vẹn, lại còn nghênh ngang đi về

phía đàn tế, Dữu Khánh trong lòng ớn lạnh, vội thúc khuỷu tay vào Nam Trúc,

“Tên Lương Bàn đó là sao vậy?”

Nam Trúc thở dài, “Ta làm sao biết được, còn mơ hồ chưa rõ thì đã bị hắn đẩy

vào, ấm ức mà không còn cách nào khác.”

Dữu Khánh kỳ quái hỏi tiếp: “Đoạn Vân Du là chuyện gì xảy ra, tại sao hắn

cũng bị lôi vào đây, chẳng lẽ không phải hắn bán đứng chúng ta?”

Nam Trúc: “Ta thật sự không biết…” Gã hạ giọng nhỏ đi một chút, kể lại những

chuyện đã xảy ra trước khi vào đây.

Lương Bàn đến dưới đàn tế, xách Nhiếp Nhật Phục lên, đi lên đàn tế bỏ xuống,

quỳ một gối xuống đất bẩm báo: “Bẩm Tiên tôn, may mắn không làm nhục

mệnh, đã bắt được tên đứng đầu đám tặc, Nhiếp Nhật Phục.”

Nhìn tình hình này, Dữu Khánh thấy đau răng, với ân oán giữa hắn và Lương

Bàn lúc trước, về sau Lương Bàn để cho hắn sống thoải mái mới là lạ.

Trong không trung, cặp mắt xanh lam với vẻ cao cao tại thượng lại xuất hiện,

một chiếc đuôi lông nhung màu trắng từ trong hang động chui ra đung đưa hai

cái, vuốt ve qua khuôn mặt Lương Bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán gã, Lương

Bàn lập tức đứng dậy lui xuống đàn tế.

Trên đàn tế, chiếc đuôi nhung trắng đẩy đẩy Nhiếp Nhật Phục đang hôn mê mấy

cái, trong không trung vang lên mấy tiếng cười khẽ quyến rũ, chóp đuôi chạm

đến lòng bàn tay Nhiếp Nhật Phục, quấn lấy Định Hồn trâm, rút ra, thu kiện tiên

bảo này về.

Nhiếp Nhật Phục bỗng nhiên mở mắt, nhanh chóng lật người đứng lên, quét mắt

nhìn xung quanh, rồi nhìn chằm chằm chiếc đuôi lông nhung trắng mềm mại to

lớn xinh đẹp đang nhẹ nhàng đung đưa nơi cửa động, sau đó lại nhìn tới đôi mắt

xanh lam trên không trung, giọng nói trầm bổng du dương: “Ngươi chính là

Cửu vĩ hồ dưới Trấn Linh chung?”

Âm thanh quyến rũ cười nói, “Ngươi cũng không phải tầm thường, gọi ngươi

tới đây là muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao lại xuất hiện tại Nhân gian?”