Y biết với tổn thương như vậy của Lương Bàn, bị rơi xuống vực sâu là không
có khả năng sống sót, huống chi còn có thể khỏi nhanh như vậy, tất nhiên phải
có vấn đề.
Cẩn thận? Thân Vô Không nghe tiếng nhắc nhở thì vội vàng nhìn quanh bốn
phía, nhưng không phát hiện có gì bất thường, ánh mắt y quay trở lại trên người
Lương Bàn với bộ dạng đáng thương, lẽ nào là nhắc nhở cẩn thận với người này
sao?
Y quay đầu lại nhìn Ngụy Ước, vẻ mặt nghi hoặc, muốn biết Ngụy Ước nhắc
mình cẩn thận với cái gì.
Ngụy Ước chỉ về phía Lương Bàn, “Tên này đã bị tà hóa rồi.”
Có sao? Thân Vô Không dùng pháp nhãn quan sát kỹ càng Lương Bàn, không
nhìn thấy có tà khí gì đó, cho dù tà hóa thì thế nào? Không phải y coi thường
Lương Bàn, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người rất rõ ràng, dù y có nhắm
mắt lại, Lương Bàn cũng không dao động được y chút nào.
Mà khi nhìn thấy Ngụy Ước, Lương Bàn rõ ràng lộ ra vẻ nơm nớp lo sợ.
Thân Vô Không nghi hoặc, hỏi: “Ngụy huynh, ngươi làm sao biết rõ Lương
công tử đã bị tà hóa?”
Y ít nhiều có phần ngạc nhiên, Lương Bàn không có ở trong đám những kẻ bị
bắt đi tà hóa.
Nghe câu hỏi này, Ngụy Ước có phần lúng túng, không biết nên trả lời như thế
nào, lỡ như về sau rời khỏi được nơi quỷ quái này, mà một khi việc mình mưu
hại con cháu Lương gia Ảo Vọng bị lộ ra, vậy thì phiền phức rất lớn, việc này
không có liên quan gì đến việc bộc lộ tình hình chi tiết của Lương Bàn.
Y chỉ có thể cưỡng từ đoạt lý: “Hắn ở một mình tại nơi này, rời mọi người lâu
như vậy, làm sao có khả năng tránh được đám tà ma, nhất định đã bị tà hóa rồi.”
Lí do này không phải hoàn toàn không có lý, Thân Vô Không cũng có tâm lý
cẩn thận đề phòng, lập tức hỏi Lương Bàn, “Lương công tử, một mình ngươi
làm sao tránh thoát được tà ma?”
Lương Bàn cẩn thận từng li từng tí nói: “Vì để giết ta diệt khẩu, Ngụy bang chủ
đánh ta rớt xuống lòng chảo, ta may mắn không chết…”
Cái gì? Thân Vô Không cả kinh, quay đầu nhìn Ngụy Ước, rõ ràng muốn hỏi,
ngươi đã hạ đòn sát thủ với hắn sao?
“Nói xằng nói bậy!” Có phần chột dạ, Ngụy Ước gầm lên một tiếng, không cho
Lương Bàn nói hết lời, thân hình lóe lên, kiếm đâm tới ngực Lương Bàn, y
không muốn Lương Bàn nói ra việc mình lợi dụng sức ảnh hưởng của Lương
gia để làm việc, nên muốn diệt khẩu một lần nữa.
Keng! Nhưng Thân Vô Không đã vung kiếm chặn lại, đứng trước Lương Bàn,
ngăn cản Ngụy Ước, “Ngụy huynh, để cho hắn nói hết lời đã cũng không
muộn.”
Khi nói lời này thì nét mặt cười cười, y rất hứng thú với việc nắm giữ được
nhược điểm của người khác.
Ngụy Ước thẹn quá hóa giận, chợt thấy Lương Bàn đứng ở phía sau Thân Vô
Không nở nụ cười quỷ dị, trong mắt còn mơ hồ toát ra hồng quang, y kinh hãi,
chỉ kiếm tới, hét to: “Cẩn thận.”
Nhưng khi Thân Vô Không quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lương Bàn đã khôi phục
bình thường, vẻ mặt vô tội và có phần sợ hãi, tức thì không kiên nhẫn nói:
“Ngụy huynh, cho dù hắn đã tà hóa thì như thế nào?”
Nghe nói như vậy, Ngụy Ước cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ thấy cũng đúng, nếu
phải thì thế nào, chênh lệch thực lực rất rõ ràng.
Nhưng điều quỷ dị chính là, Lương Bàn đứng phía sau Thân Vô Không lại lần
nữa nở nụ cười âm u quỷ dị, hơn nữa còn đột nhiên mọc ra ba cái đầu, rồi phân
hóa thành ba người giống hệt nhau.
Ngụy Ước nhìn thấy vậy thì trong lòng trào dâng hàn ý, lời tốt không cứu được
người đáng chết, y không để ý đến Thân Vô Không nữa, lập tức quay đầu lắc
mình bỏ chạy.
Thân Vô Không sửng sốt nhìn cảnh này, vừa định quay đầu lại, ánh mắt chợt
ngẩn ra, y nhìn thấy phía trước thung lũng lóe lên một bóng người, đúng lúc rơi
xuống chặn phía trước Ngụy Ước, chính là Lương Bàn.
Thân Vô Không theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, suýt chút nữa đã cho
rằng mình bị hoa mắt, bởi vì Lương Bàn với bộ dạng thương cảm vẫn còn đứng
ở sau lưng mình, y lại quay nhìn về phía Ngụy Ước, Lương Bàn vừa mới xuất
hiện vẫn còn ở đó.
Ngụy Ước cũng là như thế, y quay đầu lại nhìn thấy Lương Bàn vẫn còn ở phía
sau lưng Thân Vô Không, không phải ba người, chỉ có một người, mà Lương
Bàn ở trước mắt cũng sống sờ sờ ra đó, giống như ảo giác.
Thân Vô Không tự nhiên cũng giật nảy mình, y quyết đoán vung kiếm chém về
phía Lương Bàn ở phía sau.
Bùm! Chỉ một kiếm liền chém nổ Lương Bàn, nổ tung ra thành tà khí nồng
đậm, ngay lập tức phản công về phía Thân Vô Không.
Thân Vô Không không kịp né tránh, chợt thấy trong tà khí bao phủ có trăm
nghìn cánh tay chụp tới mình, y kinh hoảng dốc sức chém loạn xạ, nhưng là
song quyền khó địch bốn tay, y có cảm giác trong nháy mắt thân thể mình đã bị
điểm vô số chỉ, y cảm thấy tuyệt vọng, thầm than đời ta thế là hết rồi.
Tà khí đang bao phủ chợt tách ra, ngưng tụ trở lại thành Lương Bàn, mà Thân
Vô Không thì ngã mạnh xuống phía sau, gần như chỉ vừa mới đối mặt liền đã
kết thúc.
Lương Bàn giơ hai tay lên tại trước mắt, ánh mắt tham lam nhìn hai bàn tay liên
tục nắm mở, dường như cảm thấy vô cùng phấn khích đối lực lượng iện tại của
mình.
Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Ước rợn tóc gáy, thực lực của y vốn đã kém hơn
Thân Vô Không, huống chi bây giờ đã mất đi một cánh tay, y làm sao dám đối
mặt, liền không quan tâm Lương Bàn ở trước mặt này là thật hay giả, trực tiếp
nhảy lên lao sang một bên.
Một chuyện kinh khủng lại xuất hiện, phía bên này lại bay ra một Lương Bàn
khác.
Bùm! Không cần phải mô tả nhiều, chỉ vừa mới đối mặt, Ngụy Ước liền phun
máu bay ngược ra sau, ầm ầm nện xuống mặt đất, đã bị trọng thương, chật vật
sợ hãi nhìn xung quanh.
Ba Lương Bàn từ ba phương hướng đi về phía y, đứng tại trước mắt y, rồi ba
người lại giống như nước dung hợp nhành một thể, thể tích không có tăng thêm,
vẫn chỉ là một Lương Bàn, chỉ là không thiếu đi một cánh tay, cánh tay bị Dữu
Khánh chặt đứt đã khôi phục hoàn toàn.
Lương Bàn nhấc một chân đạp lên đầu gối của Ngụy Ước, từ trên cao nhìn
xuống, mỉm cười dùng lực nhấn xuống, răng rắc, đầu gối trực tiếp bị đạp vỡ.
“A…” Ngụy Ước cất tiếng hét thảm, đau đớn run rẩy, giãy giụa nhưng không
thoát được, càng giãy giụa càng đau đớn, y đành phải cất lời cầu xin: “Lương
công tử, tất cả tội lỗi đều là do ta, mọi việc đều có thể thương lượng, chỉ cần có
thể làm được, ta tuyệt đối không từ chối.”
“Ngụy bang chủ thực sự là một người sảng khoái, ta cũng không lề mề.” Trong
giọng nói của Lương Bàn ẩn chứa sự lạnh lùng và hận ý, gã quả thực không có
lề mề, bàn chân trực tiếp chuyển đến đầu gối bên kia của Ngụy Ước, răng rắc,
lại đạp xuống một cước, đầu gối còn lại cũng vỡ tan, máu bắn tung tóe ra ngoài.
“A… Lương công tử, Ngụy mỗ thật sự không có chút tác dụng nào sao?” Ngụy
Ước đau đớn gào to.
Lương Bàn di chuyển hai bước, lại nhấc chân đạp nát hai khuỷu cánh tay của y.
“Lương công tử tha mạng, Lương công tử tha mạng…” Ngoại trừ cất tiếng liên
tục cầu xin ra, Ngụy Ước không còn cách nào khác.
Lương Bàn đi tới bên cạnh đầu của y, ngồi xổm xuống, “Ngươi thật sự cho rằng
là ngươi thuyết phục được ta dùng thân phận Lương gia để trợ giúp ngươi hay
sao? Ai, ta cũng là không còn cách nào khác, bị người ta nắm giữ khuyết điểm,
bị người ta ép phải trợ giúp ngươi một tay. Cho tới bây giờ ta cũng rất tò mò
muốn biết kẻ đeo mặt nạ uy hiếp ta đó là ai, chỉ là loại mặt hàng như ngươi, cần
gì phải bắt ta giúp ngươi giành thắng lợi trong sự kiện Đồng Tước võ chứ, thực
sự là nghĩ không ra loại người như người có thể có giá trị lợi dụng gì.”
Nghe được lời này, Ngụy Ước ngẩn người, tựa như quên cả cơn đau, cất tiếng
rên rỉ, “Cố Nhân Sơn, ngươi thật là tàn nhẫn!”
Lương Bàn nghe vậy thì giật mình, hỏi: “Cố Nhân Sơn? Có ý gì?”
Ngụy Ước đau buồn nói: “Ngoại trừ Cố Nhân Sơn ra sẽ không còn ai khác. Lúc
đầu, sau khi Sơn Hải bang ổn định quản lý Đồng Tước hồ, đối diện với lợi ích
to lớn, có không ít người cảm thấy mình được chia quá ít, thường xuyên phàn
nàn oán hận. Sau khi tu vi của ta đột phá đến cảnh giới Thượng Huyền, ta cũng
cảm thấy mình nên được nhiều hơn một chút, vì vậy ta đã đi đầu đưa ra yêu cầu.
Cố Nhân Sơn hứa hẹn chờ lần sau nắm giữ được Đồng Tước hồ có thể phân
chia lại. Sau đó ngươi liền xuất hiện, khiến ta cảm thấy mình có cơ hội tranh
đoạt Đồng Tước hồ, cần gì phải đi cầu xin Cố Nhân Sơn bố thí, vì vậy ta liền
thuyết phục những người bất mãn thoát ly Sơn Hải bang, thành lập Trấn Sơn
bang.
Bây giờ xem ra, sự xuất hiện của ngươi nhất định không phải sự trùng hợp, hắn
biết rõ chuyện giữa ta và ngươi, nắm bắt được nhược điểm, mà ngươi lại bị hắn
điều khiển, ta không có khả năng thu nhận Đồng Tước hồ, chỉ có thể lợi dụng
ngươi giúp hắn dọn dẹp chướng ngại, làm được nhiều đến đâu cũng chỉ là may
áo cưới cho hắn, tại thời điểm mấu chốt hắn chỉ cần đưa tay ra lấy là được.
Trọng điểm là không ai biết hắn ở phía sau thao túng, nếu không có gì bất ngờ
xảy ra, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị diệt khẩu, có ta làm tấm mộc chắn phía
trước, Lương gia Ảo Vọng sẽ không nghi ngờ đến hắn.
Hắn lợi dụng ta lôi kéo những người trong lòng có bất mãn ra khỏi Sơn Hải
bang, quét sạch nội bộ bang phái, người trong bang ít đi, sau khi nắm giữ Đồng
Tước hồ, hắn liền có thể nhận được càng nhiều lợi ích. Cố Nhân Sơn, ngươi tính
kế thật là hay a! Ha hả…” Y cười to không ngừng, cười chảy cả nước mắt.
“Cố Nhân Sơn…” Lương Bàn nghiêng đầu suy nghĩ, cất mấy tiếng lẩm bẩm rồi
khẽ gật đầu, “Trách không được hắn không theo vào, hóa ra là nắm chắc thắng
lợi.” Trên mặt gã lóe lên vẻ âm độc tàn nhẫn, bàn tay sờ đến trên mặt Ngụy
Ước.
Ngụy Ước lập tức không cười nổi nữa, run rẩy hoảng sợ, “Lương công tử, a…”
Một tiếng hét thảm vang lên, hai mắt y nổ tung, văng máu.
Hai ngón tay của Lương Bàn mạnh mẽ chọc thẳng vào trong hai mắt y, “Yên
tâm, nhờ ngươi ban tặng, nếu trực tiếp giết chết ngươi không khỏi quá lợi cho
ngươi. Chúng ta còn nhiều thời gian, một ngày không nghe được tiếng ngươi
kêu rên, lòng ta một ngày không được an tâm!”
Nói xong, gã điểm mấy chỉ lên người Ngụy Ước, rồi chậm rãi đứng lên, ngẩng
đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn những con tiên hạc mắt toát hồng quang bay
lượn xoay quanh trên đỉnh đầu, cất tiếng cười vang nói: “Đoạn bang chủ, còn
chưa có nhìn đủ sao?”
Một nơi trong khu rừng không xa không gần, Đoạn Vân Du khiêng người trên
vai rình coi, nghe tiếng hỏi thì trong lòng run lên, cùng ngước nhìn lên bầu trời
theo bản năng, nhìn thấy đám tiên hạc bay lượn trên không, gã ta hiểu rằng
mình đã bị theo dõi.
Trên đường đi gã ta nhận ra rằng có khả năng mình đang bị tiên hạc theo dõi,
nhưng gã ta cũng không quan tâm, chỉ cần mình có Nhiếp Nhật Phục trong tay,
sẽ không sợ Cửu vĩ hồ làm bậy.
Vừa rồi, bởi vì nghe được tiếng đánh nhau, nên gã ta mới đến gần nhìn trộm,
không ngờ lại thấy được cảnh tượng này, gã ta lập tức kinh hãi run rẩy, không
ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Cửu vĩ hồ lại có thể biến Lương
Bàn thành một cao thủ kinh khủng như thế.
Thực lực đến cùng như thế nào, gã ta thấp thỏm lo âu.
Trong khi gã ta còn đang suy nghĩ, giọng nói của Lương Bàn lại tiếp tục vang
lên, “Đoạn bang chủ, ta phụng lệnh của Tiên tôn đến đây giao dịch, ngươi
không muốn Thiên Dực lệnh nữa sao?”
Đoạn Vân Du cho rằng Cửu vĩ hồ không dễ dàng tạo ra một cao thủ cấp bậc tiên
nhân khác, nên đứng dậy đi ra, khiêng Nhiếp Nhật Phục nhảy ra khỏi rừng cây,
chỉ là một bàn tay vẫn một mực nắm giữ nửa đoạn Định Hồn trâm cắm ở trên
mắt cá chân của Nhiếp Nhật Phục, sẵn sàng rút ra bất cứ khi nào.
Gã ta đã thử trên người thủ hạ, chỉ cần Định Hồn trâm vừa được rút ra, Nhiếp
Nhật Phục liền có thể lập tức tỉnh lại, gã ta tin tưởng Cửu vĩ hồ cũng hiểu rõ
điều này.
Lương Bàn cười hì hì nhìn gã ta, tặc tặc lưỡi, “Thật sự nhìn không ra, chúng ta
tiến vào đây đông người như vậy, thì ra Đoạn bang chủ mới là cao thủ chân
chính tay cầm Càn Khôn.”
Đoạn Vân Du: “Đừng có nói những lời vô ích nữa, Thiên Dực lệnh đâu chứ?”
Lương Bàn hất hất cằm, “Đưa người cho ta.”
Đoạn Vân Du mặt trầm xuống, “Trước tiên đưa Thiên Dực lệnh, cầm lệnh bài
vào tay rồi ta tự nhiên sẽ thả người.”
Lương Bàn cười vui, “Tiên tôn để cho ta tới giải quyết Nhiếp Nhật Phục, nhưng
không có đưa cho ta lệnh bài gì cả. Ngươi suy nghĩ chuyện gì đẹp quá vậy?”