Thấy bộ dạng những người này như vậy, tất cả mọi người đều ý thức được đã
gặp phải phiền phức, có người phản ứng rất nhanh, vội vàng lắc mình lướt đi,
lao thẳng về phía cửa động vừa đi tới.
Ngay khi gã ta vọt đến cửa động, một bóng trắng lóe qua cửa động, vỗ trúng
ngay kẻ đó.
Bùm! Thân thể của người đó nổ tung ra, quần áo tan tác, máu thịt văng khắp
nơi.
Một viên Huỳnh thạch lóc cóc rơi xuống lăn tròn, cuối cùng rơi vào trong một
cái hố sâu trên mặt đất.
Nửa đoạn cẳng chân đầy máu bùm bụp nện xuống tại dưới chân mọi người.
Đồng loạt quay đầu lại nhìn, mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, một
người sống sờ sờ chỉ bị một kích liền biến thành mảnh vụn sao? Dù sao cũng là
một tu sĩ Huyền cấp a, từ đó có thể biết được thực lực của kẻ xuất thủ.
Bọn họ còn chưa nhìn thấy được bóng trắng lóe qua đó là cái gì, trong nháy mắt
liền biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện tại cửa động, lại quay nhìn
khung cảnh âm trầm và kinh khủng nơi đây, mọi người rợn cả tóc gáy.
Có người run rẩy cất lên tiếng rên rỉ sợ hãi, “Vì sao Đoạn Vân Du lại lừa gạt
chúng ta?”
Dữu Khánh nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Không có
khả năng mỗi một cửa động đều có cao thủ lợi hại như vậy. Nơi này có rất nhiều
cửa động, mọi người phân tán ra bỏ chạy, chắc chắn có thể chạy thoát ra ngoài.”
Mọi người cũng quay nhìn xung quanh, Liên Ngư biểu lộ nghiêm trọng cất
tiếng phụ họa: “Đúng vậy, đây là cơ hội duy nhất của mọi người.”
“Được, mọi người nhờ số mệnh đi.”
“Có thể chạy thoát được người nào hay người đó, còn tốt hơn là tất cả đều gục
ngã tại đây.”
Mọi người dồn dập phụ họa, việc đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng thử một
lần.
Thấy tình trạng này, Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi, “Đi!”
Dù sao cũng phải có người dẫn đầu, nếu không mọi người đều sẽ do dự, không
thể tạo thành thế cục, hắn làm người đầu tiên xông ra ngoài, Mục Ngạo Thiết
không chút do dự đuổi sát theo sau.
Nhưng mới vừa vọt đến một cái cửa động, Dữu Khánh liền khẩn cấp dừng lại,
và cũng nhanh chóng đưa tay cản Mục Ngạo Thiết lại, ra hiệu ánh mắt cho Mục
Ngạo Thiết khiến y kinh ngạc.
Mục Ngạo Thiết đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ra, đây là làm gương
xông pha phía trước để cổ động mọi người xông ra, nhưng không có nghĩa là
muốn làm người đầu tiên xông ra cửa động, đây là để cho mọi người lao ra các
cửa động khác trước nhằm thu hút nguy hiểm đi nơi khác ở mức độ lớn nhất,
sau đó bọn hắn chạy trốn cũng không muộn.
Đây gọi là làm người chạy trước, thoát tại sau cùng!
Với động tác này, thực sự làm cho Mục Ngạo Thiết âm thầm thổn thức, y đã
biết rõ vì sao mỗi lần đối diện với nguy hiểm, lão Thập Ngũ đều có thể dẫn mấy
người tránh thoát một kiếp, phản ứng nhanh và mưu trí như vậy, thực sự không
cách nào mô tả nổi.
Tuy nhiên, hai người rất nhanh liền sửng sốt đứng ngây tại chỗ, tại sao không
thấy phía sau có bất kỳ động tĩnh gì?
Hai người đầu tiên là quay mặt nhìn nhau, sau đó song song quay đầu lại nhìn
về phía sau, nhìn thấy ánh mắt mọi người đang chìm chằm chằm vào bọn hắn,
không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ hành động.
Hai người lại quay đầu nhìn cửa động tối đen như mực trước mắt, không biết
nới đó giấu giếm cái gì, ừng ực nuốt mấy ngụm nước bọt, không dám tiếp tục
mạo hiểm nữa rồi.
“Làm sao bây giờ?” Mục Ngạo Thiết nhỏ giọng hỏi một câu.
Dữu Khánh bỗng nhiên xoay người đi trở lại, thẹn quá hóa giận vung tay chỉ
vào đám người, chửi ầm lên, “Ta nói nha, các ngươi tại sao lại nhàm chán như
vậy, sức lực đâu hết rồi, đã nói cùng lúc bỏ chạy, cuối cùng lại muốn nhìn chúng
ta đi chết, may mà chúng ta phản ứng nhanh, được, vậy mọi người cùng nhau
chờ chết…”
Tiếng nói của hắn chợt ngừng bặt, hắn đột nhiên dừng lại tại chỗ.
Mục Ngạo Thiết đang cùng đi trở lại đã nhận ra khác thường, đi đến bên cạnh
hắn, phát hiện thấy hắn đang híp mắt nhìn chằm chằm vào đám người, y thuận
thế nhìn tới, lập tức cũng nhận ra khác thường.
Biểu hiện của đám người đối diện rõ ràng không thích hợp, dường như đều đang
giãy giụa đấu tranh, thậm chí có người sắc mặt còn đỏ lên.
“Bọn họ…” Mục Ngạo Thiết vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra, chợt phát hiện
ánh mắt của Dữu Khánh đang nhìn chếch lên phía trên, y liền nhìn theo, chỉ
thấy giữa không trung có một đôi mắt hư huyễn hẹp dài màu xanh trong bóng
như thủy tinh, đang từ trên cao hờ hững nhìn xuống bọn hắn, giống như nhìn
một bầy kiến.
“Đi.” Dữu Khánh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, cẩn thận chậm rãi dịch bước lui
về phía sau.
Nhưng hai người chỉ vừa mới chuyển dịch bước chân, còn chưa kịp xoay người
thì đã cứng đờ tại chỗ, bọn hắn chỉ cảm thấy có một lực lượng vô hình thật lớn
đột nhiên đè nặng lên người, ngay cả ngón tay cũng khó thể nhúc nhích, áp lực
này khiến cho bọn hắn hít thở khó khăn, bọn hắn không thể không dốc sức
chống cự.
Phù phù! Đám người ở đối diện bỗng nhiên lũ lượt quỳ xuống.
Liên Ngư là người kiên cường nhất, hai chân run rẩy kháng cự, đột nhiên
“Phốc”, nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, rồi cũng quỳ rạp xuống.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng không ngoại lệ, cuối cùng cũng phập phập
quỳ xuống, sau khi quỳ xuống mới cảm thấy rất dễ chịu, giống như là toàn bộ
áp lực đều biến mất, vì vậy từng người liền không phản kháng nữa, dứt khoát
thành thật quỳ tại đó, bất động.
Tiểu Thanh cũng ở trong đó.
“Ha hả…” Một tiếng cười quyến rũ của nữ nhân vang lên quanh quẩn trong
không trung.
Muốn ngẩng đầu lên nhưng không chịu nổi áp lực đè xuống, Dữu Khánh nhịn
không được cất tiếng hỏi, “Dám hỏi tôn giá là ai, vì sao đối xử với bọn ta như
thế?”
Tiếng cười quyến rũ: “Ý đồ vào đây mưu hại ta, ngươi nói xem ta là ai?”
Cửu vĩ hồ? Mọi người vô cùng lo sợ.
Tiểu Thanh chợt cất lên giọng nói đầy xúc động: “Đừng vào, là cạm bẫy, đừng
có vào, là cạm bẫy…”
Cô ta liên tục hét lên, giọng nói vang vọng khắp không gian này, mọi người đã
có kinh nghiệm vừa nghe liền biết cô ta đang thi triển ra phương pháp truyền
âm của Tam Túc ô.
Tiếng nói quyến rũ, “Ui, còn có một con tiểu Thanh ô cùng vào đây nữa a. Tiểu
Thanh ô, tiết kiệm chút sức lực đi, Linh âm này của ngươi là không truyền ra
được Trấn Linh chung. Sao không thấy tên mập mạp kia, mọi người đừng nóng
vội, đợi tập hợp đủ hết rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện. Trước hết cứ quỳ ở đây
cho bổn tôn, kẻ nào tự ý đứng lên, chết!”
Dứt lời, áp lực bao phủ trên thân mọi người đột nhiên biến mất.
Mọi người thử xem, phát hiện ra đã có thể động đậy, nhưng không ai dám đứng
lên, vẫn thành thật quỳ tại đó như cũ, cùng lắm chỉ là ngẩng đầu lên nhìn mà
thôi.
Ngay cả Dữu Khánh cũng không ngừng lắc đầu với Mục Ngạo Thiết, nhắc y
nghìn vạn lần không nên đứng dậy, lo lắng y lại trở chứng, chơi đùa trò kiên
cường gì đó.
Chỉ là bóng dáng hai người có vẻ tương đối cô độc, một đống người quỳ ở phía
bên kia, chỉ có hai người bọn hắn quỳ tại nơi này, điều này làm cho bọn hắn
cảm thấy rất không an toàn.
Trong tình huống bình thường, một khi xảy ra chuyện, ai xui xẻo đều sẽ bộc lộ
ra, đó gọi là cây cao hơn rừng ắt bị gió to thổi trước, người nổi bật dễ gây chú ý,
đố kỵ, lúc trước kẻ chạy trốn trước tiên không phải là như vậy sao.
Dữu Khánh thử hét to vào không trung, “Tiên tôn, chúng ta quỳ riêng tại đây có
vẻ quá mạo phạm ngài, chúng ta đến quỳ chung với bọn họ được chứ?”
Mục Ngạo Thiết quay đầu nhìn hắn, không nói nên lời, cảm thấy lão Thập Ngũ
có phần làm tổn hại tôn nghiêm của một vị chưởng môn Linh Lung quan.
Đợi một hồi, không thấy có âm thanh nào đáp lại, cặp mắt xanh lam trong
không trung cũng đã biến mất.
Như vậy phải làm sao? Không được cho phép, Dữu Khánh không dám đứng
dậy, hắn thử xê dịch đầu gối, đầu gối chấm đất di chuyển hai bước, dừng lại
nhìn nhìn xung quanh, chờ đợi, nhận thấy không có phản ứng gì, hắn liền yên
tâm, nhanh chóng ngoắc tay với Mục Ngạo Thiết, ra hiệu cho y di chuyển theo
mình.
Vừa quỳ vừa đi? Mục Ngạo Thiết lắc đầu, y rất khó làm ra chuyện không có cốt
khí như thế, hơn nữa còn ngay trước mặt Liên Ngư.
Dữu Khánh lập tức thay đổi phương thức khuyên giải, hắn hạ thấp giọng nói:
“Lão bản nương đã thổ huyết, e là tổn thương không nhẹ, chúng ta đến hỏi thăm
xem sao.”
Mục Ngạo Thiết rất bất đắc dĩ, nhưng không chịu nổi sự thúc giục liên tục của
Dữu Khánh, cuối cùng y sử dụng cả tay lẫn chân, đi theo Dữu Khánh cùng vòng
tránh những cái lỗ, vừa quỳ vừa bò di chuyển đến.
Vẫn không dám quỳ gối tại phía trước mọi người, sợ quá nổi bật, Dữu Khánh
dẫn Mục Ngạo Thiết di chuyển vào giữa đám người, thuận tiện tiến đến bên
cạnh Liên Ngư, thấp giọng hỏi thăm, “Lão bản nương, ngài không có việc gì
chứ?”
Liên Ngư nghiêm túc lắc đầu, khóe miệng vẫn còn vết máu.
Dữu Khánh thì thầm: “Không biết Nhiếp thành chủ đã đi đâu rồi.”
Đối với hắn mà nói, hoặc nói đúng hơn là đối với mọi người, Nhiếp Nhật Phục
là hi vọng sống sót cuối cùng của bọn hắn.
Bên ngoài lòng chảo, đứng ở trên đỉnh núi cũng có thể nhìn thấy mặt trời xuống
núi, sắc trời lại chìm vào trong bóng tối, chỉ có phía cuối núi là vẫn còn một
màu cam.
Thanh Ô bộ tộc bay lượn xoay quanh trên không trung không có ở lại trong đêm
nay, có lẽ là cảm thấy đêm nay không an toàn, bọn họ đã phân tán rời đi từ lâu.
Những người chờ đợi bên ngoài lòng chảo cũng cảm thấy không thích hợp, đã
lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả một người đi ra báo tin cũng
không có, điều này rất không bình thường.
Nhất là Thân Vô Không và Ngụy Ước, hai người đã đặc biệt dặn dò những thủ
hạ đi vào trong đó, bất kể tình hình tốt xấu như thế nào, phát hiện được chuyện
gì thì lập tức phải ra ngoài báo tin.
Theo lý thuyết, con đường dù có sâu đến đâu, đám tu sĩ cũng không thể đi lâu
như vậy.
Nhìn phía chân trời ửng lên màu cam đỏ, trời đã sắp tối hẳn, Thân Vô Không
cảm thấy mãnh liệt bất an, cuối cùng y lên tiếng: “Các ngươi chờ ở nơi này.
Ngụy huynh, chúng ta đi kiểm tra xung quanh một chút đi.”
Ngụy Ước hiểu ý, cũng đang có ý như vậy, lập tức cùng theo y rời đi.
Vừa mới nhìn hai người cùng nhau rời đi biến mất trong mắt, đột nhiên một con
côn trùng bay tới rơi trên đầu vai Nam Trúc, chính là Đầu To.
Nam Trúc và Bách Lý Tâm thấy nó thì rất vui mừng, Nam Trúc lập tức quay
đầu sang bờ vai, nhỏ giọng hỏi, “Đầu To, tình hình bên trong thế nào?”
Đầu To nằm trên bờ vai gã, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nam Trúc tức thì thấy kỳ quái, không có chuyện gì gấp gáp, vậy ngươi chạy ra
đầy làm gì? Gã nhìn nhìn xung quanh, rồi đi đến trước một vũng bùn đất, thi
pháp san bằng mặt đất, bắt Đầu To thả xuống, hỏi lại: “Lão Thất và lão Thập
Ngũ sao rồi?”
Lúc này Đầu To mới có vẻ không tình nguyện bắt đầu di động, ở trên mặt đất bò
ra hai chữ: Không biết.
Nam Trúc sửng sốt, hỏi lại: “Không biết? Vậy sao ngươi lại chạy ra đây làm
gì?”
Đầu To bò ra ở bên cạnh một chữ: Sợ!
Nam Trúc há hốc mồm, tiểu gia hỏa này không phải là không sợ trời không sợ
đất sao? Cũng có lúc sợ hãi sao? Chẳng lẽ sau khi biết chữ, đã biết thời biết thế
nên trở nên nhát gan hay sao?
Vì vậy gã lại xóa phẳng mặt đất, tiếp tục hỏi rõ ràng chi tiết, hỏi nó có gặp phải
nguy hiểm gì hay không, kết quả Đầu To trả lời không gặp nguy hiểm, còn tình
hình sau đó thì Đầu To không biết.
Đối với đáp án này, Nam Trúc và Bách Lý Tâm có phần bối rối, bọn họ hoàn
toàn mù tịt đối với tình hình bên trong Trấn Linh chung, như vậy phải làm sao
bây giờ?
Trong ngọn núi gần lòng chảo, Thân Vô Không và Ngụy Ước tìm một vị trí
thích hợp để ẩn nấp, lặng lẽ quan sát tình hình phía bên lòng chảo, một khi có
biến cố thì có thể lợi dụng địa hình nơi này lặng lẽ trốn đi.
Hai người vừa mới ổn định, chợt nhận thấy có tiếng động lạ vang lên, lần lượt
quay đầu lại, Thân Vô Không phản ứng trước trầm giọng quát hỏi, “Ai?”
Phía tiếng động lập tức trở nên yên tĩnh.
Thân Vô Không lắc mình lướt đến, kiếm đã ra khỏi vỏ, cẩn thận gạt một đám
bụi gai ra, nương nhờ ánh sáng mờ ảo từ phía chân trời, y nhìn thấy một người
tóc tai rối bù, y phục rách rưới đang co rúm ở phía sau.
Người đó nơm nớp lo sợ nói: “Thân bang chủ, là ta, xin hãy hạ thủ lưu tình.”
Nghe giọng nói quen tai, Thân Vô Không duỗi kiếm tới vén tóc của đối phương
lên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt bẩn thỉu của đối phương thì có phần kinh ngạc,
y bỏ kiếm xuống, “Lương công tử, tại sao ngươi lại ở nơi này?”
Đúng vậy, người đứng lên ở phía sau bụi gai chính là Lương Bàn với một cánh
tay bị thiếu.
Đứng ở phía sau, Ngụy Ước nghe được xưng hô thì lập tức lóe lên, lướt đến,
nhìn thấy quả thật là Lương Bàn liền vô thức nghĩ đến hình ảnh Lương Bàn bị
mình đánh một chưởng xuyên xương sườn bay ra rơi xuống lòng chảo, gã vậy
mà không chết sao? Y tức thì thất kinh, “Thân huynh, cẩn thận.”