Trời đã hừng đông, khắp nơi xung quanh lại liên tục truyền đến tiếng Tam Túc ô
kêu vang, đám Tam Túc ô phân tán ra ẩn nấp qua đêm lại một lần nữa tập trung
đoàn tụ với nhau. Đối với Thanh Ô bộ tộc, một đêm này rất có ý nghĩa, lúc này
bọn họ quây quần bên nhau, rộn ràng líu ríu, có vẻ rất vui sướng.
Lúc ban đầu, không có ai phát hiện ra Nhiếp Nhật Phục mất tích, mãi cho đến
trưa, khi Thân Vô Không và Ngụy Ước mang theo ý đồ nịnh nọt đi lên ngọn núi
đó, nhưng không tìm thấy người, lúc đó bọn họ mới phát hiện Nhiếp Nhật Phục
không còn ở đây nữa. Khi quay lại, bọn họ chỉ nói với mọi người rằng họ không
biết Nhiếp Nhật Phục đã đi đâu.
Đám người Dữu Khánh cũng chạy lên núi tìm xem, nhận ra rằng đúng là không
thấy bóng dáng Nhiếp Nhật Phục đâu nữa.
Nhưng mọi người đều không đặt nặng, chỉ cho rằng Nhiếp Nhật Phục đi đâu đó
để kiểm tra hoàn cảnh, hoặc tương tự, đều không cho rằng Nhiếp Nhật Phục có
thể xảy ra chuyện gì, bởi vì ngay cả Bạch hổ cũng không phải là đối thủ của
Nhiếp Nhật Phục, trừ khi Cửu vĩ hồ thoát khỏi trấn áp, một lần nữa xuất thế mới
được.
Hơn nữa, với tu vi và thực lực của Nhiếp Nhật Phục, nếu thật sự gặp phải nguy
hiểm, mọi người không có khả năng không nghe thấy một chút động tĩnh giao
tranh nào.
Về tình huống y có thể xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không hề nghĩ đến,
ngược lại đều lo lắng Nhiếp Nhật Phục xem thường ở chung với bọn họ, sợ
Nhiếp Nhật Phục bỏ mặc bọn họ lại, không quan tâm tới.
Việc này ít nhiều gây ra một trận thảo luận.
“Không phải là Nhiếp thành chủ chướng mắt chúng ta, từ bây giờ bắt đầu độc
lai độc vãng chứ?”
“Muốn độc lai độc vãng cũng phải nhìn xem đang ở đâu nha, với hoàn cảnh nơi
này, có chút nhân thủ để canh gác làm chân chạy không tốt hơn sao?”
“Ừm, có lẽ là đã đi kiểm tra hoàn cảnh Bồng Lai sơn rồi.”
Mọi chủ đề nói chuyện đều cố ý né tránh Liên Ngư, không ai nói mấy lời kiểu
như có Liên Ngư tại đây, Nhiếp Nhật Phục sẽ không bỏ mặc nơi này mà không
quản, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại quay nhìn về phía bên Hổ Nữ.
Nghe được đủ các loại nghị luận, Thân Vô Không cũng lôi kéo Ngụy Ước ra
nơi khác nói chuyện.
Sau khi đi ra nơi khác, Ngụy Ước hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thân Vô Không: “Tà khí đã thấm vào từng cây từng cỏ nơi này, đối với chúng
ta mà nói, ăn không được, uống cũng không được, tiên gia phúc địa cái rắm,
không phải là nơi để người bình thường chúng ta có thể ở lâu.”
Ngụy Ước không tin y mời mình ra đây nói chuyện riêng chỉ là để bày tỏ cảm
xúc, trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Thân Vô Không nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy chúng
ta còn có thể sống sót rời khỏi nơi này không?”
Ngụy Ước than thở: “Nhìn tình hình hiện nay, chỉ có thể trông cậy vào Nhiếp
thành chủ mà thôi.”
Thân Vô Không áp sát vào y, hạ thấp giọng nói: “Vấn đề nằm ở nơi này, bản thể
của Nhiếp thành chủ chính là sâm Kỳ Lân, nếu chúng ta không nhìn thấy thì
không sao, bây giờ đã biết rõ nền tảng của hắn, cho dù có cách để đi ra ngoài,
ngươi cảm thấy hắn có thể để cho chúng ta sống sót rời khi hay không?”
Khi nghe được những lời này, Ngụy Ước thay đổi vẻ mặt, cau mày, chìm vào
trầm tư.
Trong lúc mọi người khô khan giết thời gian thì Đoạn Vân Du lại khó xóa bỏ lo
lắng, gã ta chủ động đứng ra nói với mọi người, nói là sợ Nhiếp Nhật Phục xảy
ra chuyện, kêu gọi mọi người đi tìm kiếm xung quanh thử xem.
Người khác không nghĩ như vậy, ngay cả mấy sư huynh đệ Dữu Khánh cũng
cảm thấy chẳng qua là làm điều thừa, lúc này là ban ngày ban mặt, bọn họ
không nghĩ rằng Nhiếp Nhật Phục có thể xảy ra chuyện gì.
Đoạn Vân Du làm ra vẻ lòng hảo tâm của mình bị mọi người coi là lòng lang dạ
thú, bộ dạng khá bất đắc dĩ, vì vạy, chính gã ta kêu những thành viên may mắn
còn sống sót của Phi Ưng bang cùng đi tìm kiếm.
Đối với việc này, những người khác không có ngăn cản, ngươi thích giày vò bản
thân thì cứ việc đi mà giày vò, không liên quan gì với chúng ta, không ít người
nhìn theo, âm thầm cười nhạt.
Đến nửa buổi chiều thì chợt có mấy thành viên Phi Ưng bang vội vã quay trở lại
nơi mọi người ập trung, tiếp đó gọi to, “Đã tìm thấy Nhiếp thành chủ rồi. Nhiếp
thành chủ đang đụng độ với Cửu vĩ hồ. Thỉnh mọi người nhanh chóng đến
thung lũng tiếp viện!”
Với kiểu kêu gào liên tục như vậy, bất kể là người có lỗ tai bình thường hay
không bình thường đều nhận biết được, mọi người dồn dập chạy ra, ngay cả
Liên Ngư cũng không ngoại lệ, tất cả lắc mình lướt ra, vây quanh mấy người đó
hỏi xem chuyện gì xảy ra.
“Mọi người đừng có ồn ào.” Liên Ngư hét to lên, đợi mọi người yên tĩnh lại,
nàng ta mới hỏi mấy người kia, “Xảy ra chuyện gì?”
Mấy người gọi to giải thích: “Chúng ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Chúng ta đang phân tán ra tìm kiếm thì gặp được người do bang chủ chúng ta
phái tới, nói chúng ta trở về truyền tin, nói là Nhiếp thành chủ đang giao đấu
với Cửu vĩ hồ, nói rằng tình huống khẩn cấp, xin mọi người nhanh đến thung
lũng tiếp viện.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Thân Vô Không nghi hoặc, “Nhiếp thành chủ
có thực lực giao tranh với Cửu vĩ hồ sao?”
“Ban ngày ban mặt có cái gì phải sợ.” Liên Ngư ném lại một câu rồi lập tức là
người đầu tiên lóe lên, lướt đi.
Mọi người suy nghĩ lại thấy cũng đúng, ban ngày ban mặt ánh nắng chói chang,
không sợ bất kỳ tà ma nào mai phục. Đám người Dữu Khánh lập tức đi theo.
Sau đó mọi người lũ lượt hành động, có thể nói là dốc hết toàn bộ lực lượng, kết
nhóm kết đội ào ào xông về phía thung lũng, trong lòng có phần nôn nóng và
kinh nghi.
Quãng đường không ngắn, khi đám người vội vã chạy đến nơi thì đã có rất đông
thành viên Thanh Ô bộ tộc bay lượn đầy trên trời, bọn họ chỉ một mực xoay
quanh không dám dễ dàng hạ xuống.
Liên Ngư xem như là người đầu tiên đến nơi, nàng ta hạ xuống trên cạnh lòng
chảo, từ trên cao nhìn Trấn Linh chung thủng lỗ chỗ phía dưới. Nàng ta ngập
ngừng do dự, không dám lỗ mãng vội vàng xâm nhập.
Thân Vô Không và Ngụy Ước cũng chạy tới ngay sau đó, tu vi cao, tốc độ
chính là khác với đám người.
Mấy thành viên Phi Ưng bang đang trông chừng xung quanh lòng chảo rất
nhanh liền tụ tập đến đây. Liên Ngư lập tức hỏi: “Bang chủ các ngươi đâu?”
Một thành viên Phi Ưng bang kinh nghi bất định đáp: “Hình như bang chủ đã
dẫn theo một ít huynh đệ tiến vào trong Trấn Linh chung.”
Thân Vô Không truy hỏi: “Tình hình bên trong Trấn Linh như tế nào, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy tên thành viên Phi Ưng bang dồn dập lắc đầu, một người trả lời: “Chúng ta
chạy đến sau, cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người báo tin nói
lại, nói là Nhiếp thành chủ và Cửu vĩ hồ đã đánh nhau, muốn đi tìm viện binh.”
Một đám người lập tức do dự, làm sao dám dễ dàng xâm nhập vào trong Trấn
Linh chung.
Ngụy Ước nghiêng tai lăng nghe một hồi, sau đó nghi ngờ nói: “Chuyện gì xảy
ra chứ? Nếu thật sự đánh nhau, tại sao lại không có chút động tĩnh nào?”
Đúng vậy, mọi người đều nghi hoặc không rõ về việc này