Bán Tiên

Chương 951: Định Hồn trâm




Dần dần, toàn bộ tiếng kêu rên, gào thét thảm thiết đều biến mất. Đám người

ngã gục xuống vẫn đang không ngừng tiêu tan, biến mất như làn khói, không

ngừng bị tà khí lôi cuốn trôi đi, da thịt và xương cốt không ngừng tan rã, ngay

cả máu huyết trong cơ thể cũng không thấy chảy ra, lũ lượt bị tà khí mang đi.

Hai người ở trên đàn tế cũng như vậy. Tạ Nhi quỳ gối tại đó vô cùng kinh sợ,

mắt mở trừng trừng nhìn đám người ở xung quanh cứ thế biến mất, mắt mở

trừng trừng nhìn Cô Dương mà mình tận hiến nhiều năm tan thành mây khói.

Trong cuộc đời này, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng

như thế.

Trong làn khói bụi bay đi, ngoại trừ bụi do nhục thân tan rã ra còn có một số

đốm sáng nhỏ cũng từ trong nhục thân mọi người bay ra, không biết là thứ gì.

Nói chung, tất cả những thứ bị cuốn đi đều hội tụ lại tại vật thể treo trên đàn tế,

bao bọc lấy nó, chậm rãi xoay tròn xung quanh, cảnh tượng giống như dải ngân

hà trong khoảng không vũ trụ, biến hóa rất kỳ lạ và âm trầm.

Khi một làn bụi mù bay khỏi mặt đất, hàng trăm người đã không còn lại chút gì,

ngay cả một sợi tóc cũng không có, trên mặt đất chỉ còn lại những đống quần

áo, các loại vũ khí và vật phẩm tùy thân. Cặp mắt xanh lam loang loáng trong

không trung cũng biến mất.

Tạ Nhi chỉ còn lại lẻ loi một mình, quỳ tại đó run rẩy sợ hãi, nhìn xem tình hình

quỷ dị trên không trung, lại nhìn nhìn những đống quần áo ở xung quanh, cô ta

phát hiện thấy không người nào chú ý tới mình, nhưng cô ta đã bị khống chế,

không thể chạy trốn, cô ta không biết kết quả của mình sẽ như thế nào.

Đợi một lúc sau, cô ta nghe thấy một tràng tiếng bước chân từ phía sau truyền

đến.

Một thành viên Kim Thiền bang xông vào, nhìn thấy từng đống quần áo và vũ

khí nằm đầy khắp nơi, gã rất kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi đi

ngang qua bên cạnh Tạ Nhi, gã chỉ hơi liếc mắt nhìn một chút, sau đó đi đến

trước đàn tế, quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Bẩm Tiên tôn, tại trên đường, nhỏ gặp

phải một người, người đó có chuyện nhờ nhỏ chuyển tới cho Tiên tôn, nói là

nguyện làm nội ứng cho Tiên tôn tại phía bên nhóm người Nhiếp Nhật Phục,

nguyện vì Tiên tôn giải quyết đám người đó.”

Người nào? Tạ Nhi giật mình, vểnh tai lên nghe.

Trong không trung vang lên giọng nói kiều mị của nữ nhân, “Ồ, còn có chuyện

tốt như vậy sao? Người đâu? Bảo hắn tới đây đi.”

Nam tử đó đáp: “Tiên tôn, không biết người đó là ai, hắn che đậy mình rất kín

đáo. Ta cũng có nói hắn đến đây trình bày trực tiếp cho Tiên tôn, nhưng hắn nói

không dám tới gặp Tiên tôn, chỉ phục vụ cho Tiên tôn, và mong nhận được một

ít chỗ tốt là được.”

“Chỗ tốt?” Đôi mắt xanh lam như ẩn như hiện trong không trung, “Hắn muốn

chỗ tốt gì?”

Nam tử đáp: “Muốn Thiên Dực lệnh. Hắn nói nguyện vì Tiên tôn mà chạy tới

chạy lui giữa Bồng Lai sơn và Nhân gian, nhằm được Tiên tôn ban thưởng.”

Giọng nói quyến rũ của nữ nhân, “Nói nghe thật là hay, nếu hắn không chịu đến

đây tà hóa, ta làm sao có thể tin tưởng được hắn?”

Nam tử trả lời: “Nhỏ cũng có hỏi vấn đề như vậy, hắn giải thích rằng, hắn sở dĩ

không đến tiếp nhận tà hóa, chính là vì dễ dàng được những người đó tín nhiệm,

cũng là để về sau lui tới Nhân gian thì thuận tiện đi lại vào ban ngày. Hắn nói

nếu Tiên tôn đồng ý, hắn có thể cùng Tiên tôn trao đổi một chút, có thể nghĩ

cách lừa gạt đám người đó tiến vào Trấn Linh chung, khi đám người đó đã rơi

vào trong tay Tiên tôn, Tiên tôn tự nhiên có thể tùy ý xử lý.”

Giọng nữ kiều mị cười ha hả, nói: “Được, ta đồng ý với hắn, chỉ cần hắn có thể

lừa gạt đám người đó tới đây, ta sẽ đưa Thiên Dực lệnh cho hắn.”

Nam tử lúng túng nói: “Ý của hắn là, đưa Thiên Dực lệnh cho hắn trước, hắn sẽ

lừa gạt người vào đây. Hắn nói nếu Tiên tôn lo lắng hắn cầm đồ vật bỏ chạy,

vậy thì muốn thỉnh giáo Tiên tôn một việc, nói rằng Tiên tôn kiến thức rộng rãi,

có thể dạy cho hắn biện pháp nào để khống chế Nhiếp Nhật Phục hay không.”



Giọng nữ kiều mị hỏi, “Là có ý gì?”

Nam tử đáp: “Hắn nói Tiên tôn đã mất đi Bạch hổ, dưới trướng không có đại

tướng, bản thân lại bị trấn áp, kiêng kỵ nhất chẳng qua là Nhiếp Nhật Phục, nếu

như Nhiếp Nhật Phục bị kiềm chế, tất cả sẽ trở nên dễ dàng. Hắn nói hắn có thể

nghĩ biện pháp trước tiên lừa gạt những người khác đi vào để bày tỏ thành ý, kể

cả nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục. Chỉ cần hắn có được Thiên Dực lệnh, hắn tự

nhiên sẽ giúp Tiên tôn loại bỏ hoàn toàn Nhiếp Nhật Phục.”

Đôi con mắt xanh lam như ẩn như hiện chợt dần dần trở nên rõ ràng, hàn quang

lập lòe không ngừng, không biết đang suy nghĩ điều gì, một hồi lâu sau mới cất

lên một tràng cười lạnh “Ha hả” kéo dài.

Mãi mới dừng được cười, sau đó giọng nữ yếu ớt cảm thán: “Đúng là một kẻ

cẩn trọng suy nghĩ thật là đẹp nha, xem ra ta không thành toàn cho hắn cũng

không được rồi. Hắn có hẹn với ngươi lần tới gặp mặt ở đâu không?”

Nam tử đáp: “Tại địa điểm ngăn chặn ta trước đây.”

Trong hang động phía trước đàn tế chui ra một cái đuôi to màu trắng lông lá

rậm rạp, nơi đầu mút đuôi cuốn một cây trâm cài tóc màu xanh ngọc, vừa ra

khỏi cửa động liền buông lỏng ra, trâm cài tóc xanh ngọc lơ lửng trôi đến đàn

tế, chậm rãi hạ xuống trước mặt nam nhân, giọng nói nữ nhân cất lên: “Ta đúng

là có một thứ hắn dùng được, cầm đi đưa cho hắn.”

Người đàn ông dùng hai tay nhận lấy, cầm vào tay có cảm xúc lạnh lẽo, tương

đối nặng, nhưng gã không hiểu đưa cây trâm cài tóc là có ý gì, nghi hoặc nói:

“Đưa thứ này cho hắn, nói với hắn như thế nào? Còn xin Tiên tôn nói rõ.”

Giọng nữ nhân nói: “Vật này là năm đó ta nghĩ biện pháp cầu được từ một vị

thượng tiên, tên là ‘Định Hồn trâm. Chỉ cần đâm nó lên thân thể sinh vật sống,

có thể lập tức khiến nó ngây dại bất động, tùy ý thao túng. Nếu không rút ra, nó

sẽ không thể tỉnh táo lại. Ngươi nói cho hắn biết, trên thế gian này không có

nhiều vật không bị cây ‘Định Hồn trâm’ này ảnh hưởng tới, mà Thanh Ô bộ tộc

chính là một trong số đó, nghìn vạn lần không thể làm thử trên người Thanh Ô

bộ tộc, để tránh khỏi bị lộ.”

Thì ra là một kiện bảo vật, nam tử vâng vâng dạ dạ đáp lời, sau đó vô thức nhìn

nhìn xung quanh, cảm thấy trọng trách có phần nặng nề, thử hỏi: “Do nhỏ đưa

đi sao?”

Giọng nói của nữ nhân, “Những người khác có chuyện quan trọng khác, đã nằm

trong tay của ngươi, ngươi đi làm đi.”

Thấy mình được trọng dụng, nam tử tức thì xốc lại tinh thần, lấy hết dũng khí

đưa ra ý kiến: “Tiên tôn, trọng bảo như thế này, có cần ta dẫn thêm mấy người

cùng đi hay không, cũng dễ âm thầm theo dõi tìm hiểu tình hình của người đó,

để xem hắn rốt cuộc là ai, từ đó cũng dễ đưa ra được nhiều dự định.”

Giọng nói nữ nhân, “Chỉ với mấy tên đó, ta cần phải quan tâm chúng là ai sao?

Là ai không quan trọng, thật cũng tốt, giả cũng được, cuối cùng đều sẽ có kết

quả. Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần phải suy tính, cho thì cứ cho đi.

Thiên Dực lệnh nằm trong tay ta, hắn không mang đồ vật đi đâu được.”

Đôi mắt xanh làm nhìn thứ xoay vòng vòng giống như đám tinh vân hỗn độn

treo trên không trung, “Không cần quá vội vàng, hôm nay đừng đi gặp, để qua

hôm nay, chờ đến đêm mai rồi đi.”

Nam tử cúi người nhận lệnh, “Vâng.”

Đợi cho gã ta lui ra, đôi mắt xanh lam long lanh trong không trung cũng biến

mất, chỉ còn lại có một mình Tạ Nhi lẻ loi ở đó. Cô ta thấp thỏm lo âu không

hiểu đây là ý gì, giống như cô ta đã bị bỏ quên tại nơi đây.

Trong lúc buồn chán, ánh mắt cô ta dừng lại đám tinh vân hỗn độn xoay tròn

trên không trung, phát hiện thấy kích thước dường như co nhỏ lại không ít.

Đột nhiên, xung quanh vang lên một trận động tĩnh, ánh mắt cô ta liếc nhìn sang

hai bên, nhìn thấy đám Ngân Bối viên đó không biết từ lúc nào đang chậm rãi

vây quanh tiến gần đến mình.

Một con đưa tay đẩy cô ta một cái, đẩy cô ta ngã ra đất…

Một con này xoa xoa đầu của cô ta, con khác thì lôi léo tay chân, chỉ chốc lát

sau quần áo trên người cô ta đã bị một đống tay chân xé sạch rồi. Trong lúc cô

ta đang kinh hãi lo lắng, bất chợt có một con Ngân Bối viên há miệng cắn một

cái lên trên bắp đùi trắng trẻo của cô ta, cô ta đau đớn trợn tròn mắt, nhưng

không thể phát ra âm thanh.

Vừa có máu đổ thịt rách, một đám Ngân Bối viên lập tức chen lấn xông lên,

trong nháy mắt đã xé nát một người sống sờ sờ, mỗi con cầm một miếng thịt

tươi chạy đi cắn xé, chỉ để lại trên mặt đất một bãi máu tươi.

Mặt trăng lặn xuống, mặt trời mọc lên, xung quanh khu vực đất nứt núi sụp lại

vang lên từng tràng tiếng kêu “quạ quạ”, những điểm đen nối tiếp nhau xuất

hiện từ bốn phương tám hướng, rất nhiều Tam Túc ô lại xuất hiện, sau khi bay

đến trên không đống phế tích thì bay lượn xoay quanh thật lâu, không hạ xuống.

Đám người ở trên mặt đất ngước nhìn lên, đám người Thân Vô Không và Ngụy

Ước cũng dẫn theo tàn quân quay trở lại. Bọn họ bỏ chạy đi trước xem như có

được chỗ tốt, lỗ tai không bị điếc.

Cởi trần khoác áo choàng, Nam Trúc ngồi dưới đất cởi giày ra liên tục khều

khều ngón chân, ngẩng đầu nhìn lên trời mấy lần, sau đó hỏi, “Tiểu Thanh cô

nương, đồng tộc của ngươi bay lượn mãi trên không là có ý gì?”

Tiểu Thanh thở dài: “Chắc là do nhìn thấy hành cung bị phá hủy.”

Nam Trúc ô một tiếng, rồi không để ý đến nữa, đưa tay vuốt vuốt ngón chân,

cảm khái vô cùng, thật sự không biết ngâm qua Địa tuyền là chuyện tốt hay là

chuyện xấu, không cẩn thận đá gãy ngón chân bây giờ đã khỏi, tai thủng cũng

đã khôi phục thính giác.

Tiểu Thanh bay lên không trung, giải thích với các đồng tộc.

Sau khi đeo giày vào, Nam Trúc nhìn Nhiếp Nhật Phục đứng ở trên đỉnh núi

phía xa xa, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chạy đến.

Mục Ngạo Thiết nhìn thấy, nghi hoặc hỏi: “Lão Thất làm gì vậy?”

Dữu Khánh liếc mắt nhìn, sau đó hất hất cằm về phía Hổ Nữ, rồi lại chỉ chỉ tới

Bách Lý Tâm, tiếp đó chỉ chỉ vào lỗ tai mình, “Ngươi nói thừ xem, còn có thể đi

làm gì?”

Mục Ngạo Thiết tức thì bừng tỉnh hiểu ra, đã hiểu rồi, đêm qua Nhiếp Nhật

Phục xuất thủ chữa trị khỏi lỗ tai cho Hổ Nữ, nhưng không quan tâm đến sự

chết sống của người khác, Nam béo tám chín phần mười là đi cầu cứu Nhiếp

Nhật Phục.

Chỉ là, tối hôm qua Đoạn Vân Du đã có dùng lời ngon ngọt cầu xin Nhiếp Nhật

Phục, nhưng bị y dùng ánh mắt lạnh lùng đuổi lui, những người khác liền không

dám lỗ mãng nữa, Nam béo nhất định phải đụng tường mới chịu quay đầu lại

sao?

Tiểu Thanh bay trở lại trên mặt đất, Thanh Ô bộ tộc trong không trung vẫn

không dám hạ xuống hết, lũ lượt phân tán và bay ra xa, rải rác ở khắp khu vực

xung quanh.

Nam Trúc kích động chạy trở lại, kéo Bách Lý Tâm lên, trực tiếp lôi kéo chạy

đến chỗ Nhiếp Nhật Phục.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau, đại khái đã đoán được là

có chuyện gì xảy ra, hai người ngạc nhiên không hiểu tại sao Nam Trúc làm

được?

Sau khi đợi một hồi, Nam Trúc và Bách Lý Tâm vẻ mặt tươi cười vui vẻ quay

trở lại, hai vị sư đệ lập tức tiến đến nghênh đón, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nam Trúc mừng rỡ nói: “Vị Nhiếp thành chủ này y thuật quả thực bất phàm,

chữa khỏi rất dễ dàng.”

Dữu, Mục nhìn sang Bách Lý Tâm, vẻ mặt nàng tươi cười vui mừng gật gật

đầu, xác nhận quả thực đã chữa trị khỏi.

Dữu Khánh lập tức lôi kéo Nam Trúc lẩm bẩm hỏi, “Ngươi thuyết phục Nhiếp

Nhật Phục như thế nào?”

Không nói tới hắn, ngay cả Bách Lý Tâm cũng cảm thấy tò mò.

Nam Trúc cười hắc hắc nói: “Cũng không có gì, hắn ở tại đó bày ra sĩ diện, nói

giữa ta và Bách Lý, hắn chỉ cứu một người, nói ta tự mình lựa chọn, lúc đó ta

rất kinh ngạc, lại còn có chuyện tốt như vậy sao? Không nghĩ tới dễ nói chuyện

như vậy, ta đương nhiên là lập tức đồng ý.”

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều nghẹn họng không nói nên lời, chỉ đơn giản

như vậy sao?

Bách Lý Tâm có chút lo lắng hỏi: “Lão Thất nói các ngươi đều không bị chấn

động làm cho điếc, thật sao?”

Vừa nghe hỏi như vậy liền biết nàng vẫn chưa biết chân tướng sự thật, bọn hắn

còn có thể làm gì bây giờ, tự nhiên là phải tiếp tục nói dối.

Không bao lâu sau, tộc trưởng của Thanh Ô bộ tộc cũng dẫn theo mấy người tới

đây hạ xuống, trực tiếp tìm đến Tiểu Thanh hỏi xem chuyện gì xảy ra, xem ra đã

đoán được đêm qua Tiểu Thanh không chạy đi trốn.

Tiểu Thanh không dám giấu giếm, kể lại hết toàn bộ sự việc xảy ra cho bọn họ

biết.