Bán Tiên

Chương 948: Nộ tuyệt thiên địa (1)




Những lời vừa được nói ra, hàm ý khinh thường bộc lộ rất rõ ràng, làm cho đám

người Liên Ngư đang nơm nớp lo sợ phải kinh ngạc sửng sốt, bọn họ hoài nghi

không biết lời đó có phải là do Nhiếp Nhật Phục nói ra hay không, bọn họ có

nghe lầm không, cư nhiên lại dám xem thường thân thể Bán Tiên?

Lời này cũng đã chọc giận vị Bạch hổ tôn giả kia, gã đáp lại bằng tiếng gầm

chấn động thiên địa, “Mạnh miệng!”

Lại có một cái hư ảnh hổ trảo xẹt qua bầu trời đêm, lần này có vẻ vô cùng rõ

ràng, một lần nữa dễ như trở bàn tay đánh bay bóng người rơi vào trong đống

bụi bặm, nện nát mặt đất.

Lần này, Bạch hổ tôn giả không có tùy tiện cho qua, chính mình cũng xông theo

vào, cả hai cùng biến mất trong lòng đất.

Oanh! Mặt đất nổ vang một tiếng, cả hai cùng nhau lao lên khỏi mặt đất, có lẽ

càng giống như là Bạch hổ tôn giả túm Nhiếp Nhật Phục kéo ra khỏi lòng đất.

Cuối cùng hai người dừng lại lơ lửng giữa không trung, rơi vào trạng thái giằng

co nào đó, khí lưu hỗn loạn xoay quanh hai người, mái tóc dài phủ vai của hai

người đều tung bay tự do tùy ý.

Nhiếp Nhật Phục giang rộng tay ra, hai tay rung động, giống như đang vùng

vẫy, nhưng khó thể nhúc nhích.

Hai cổ tay của y nằm trong bàn tay Bạch hổ, bị kiềm chế gắt gao.

Bạch hổ cười lạnh: “Để ta xem miệng ngươi cứng, hay là xương cốt thân thể

ngươi cứng hơn.” Trong mắt gã toát ra hồng quang quỷ dị, hai tay rõ ràng đang

dùng sức, dường như muốn chạm rãi xé toạc thân thể Nhiếp Nhật Phục ra.

Mà Nhiếp Nhật Phục thực sự rất cứng cỏi, có thể thấy rõ điều đó từ trên khuôn

mặt dần dần vặn vẹo của y, hiển nhiên y cũng cảm nhận được cơn đau đớn vì bị

kéo xé ra, nhưng y không có bộc lộ ra sự sợ hãi hay hối hận gì. Y nhìn chằm

chằm vào đối phương, ánh mắt trở nên càng thêm kiên định, nhấn mạnh từng

chữ một: “Ta trả lại lời nói đó cho ngươi!”

Bạch hổ hơi sửng sốt, không hiểu có ý gì, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi,

trong mắt tràn đầy kinh nghi, gã nắm giữ hai tay của đối phương, có thể cảm

nhận được rõ ràng sự biến hóa của lực kháng cự trong cơ thể đối phương, cũng

cảm nhận được một sự biến đổi kịch liệt rất cường đại, đối phương vốn đã sử

dụng hết lực lượng tu vi, đột nhiên lại có bước đột phá.

Bỗng nhiên, hai mắt của gã dừng lại trên cổ tay mình, đối phương đã có sức

chống cự, bất chợt biến đổi thế tay, chụp lấy cổ tay của gã, có vẻ cũng không

muốn bỏ qua gã.

Nhưng gã không thèm để ý, cho dù đối phương đã đột phá tu vi, vẫn có một

khoảng chênh lệch so với gã, gã cười lạnh nói: “Tu vi đã được đột phá tại thời

điểm mấu chốt này, ngươi có nên cảm tạ ta hay không chứ? Bây giờ có chết

cũng không còn gì hối tiếc a?”

Nhiếp Nhật Phục: “Đột phá sao? Việc tu luyện của ta không có những khuôn

khổ, hệ thống như vậy, ta chưa bao giờ tu thuật pháp gì do con người tạo ra,

cũng không tu luyện yêu pháp như của ngươi. Ta chỉ tại trong thiên địa này lấy

thân vấn tâm!”

Vừa nói ra một chữ “Tâm” cuối cùng, hai mắt Bạch hổ đột nhiên thấy hoa lên,

một cái khuôn mặt thú to lớn và dữ tợn xuất hiện tại trước mắt gã.

Trong không trung bùng nổ ra một loại khí thế kiểu khác, ầm ầm quét sạch mặt

đất, đống bụi mù tung bay lên do va đập vào mặt đất lúc trước trong nháy mắt

liền được quét sạch, đám người Dữu Khánh vốn đang bị bụi bặm mù mịt che lấp

không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chợt thấy trước mắt trở nên rộng rãi trong sáng,

gió thổi vù vù, bọn hắn mặc dù không thấy rõ ràng tình hình trong không trung,

nhưng đều nhìn sững sờ.

Dưới ánh trăng, huyễn ảnh một con cự thú được phóng đại lên từng tầng từng

lớp, trong nháy mắt đã khổng lồ như một ngọn núi.

Chiếc đuôi rồng đung đưa, tứ chi cường tráng, bốn trảo hung dữ, những lớp vảy

lấp loáng sáng tím dưới ánh trăng, vô cùng oai vệ, trong không khí cũng có một

mùi thơm mát thoang thoảng lan tràn ra. Đám người Dữu Khánh trợn mắt há

mồm kinh ngạc, bọn hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, đây chẳng phải là

con Kỳ lân bọn hắn từng nhìn thấy trên đỉnh núi gần bên Vạn Hác trì sao?

Lúc này, tại trước mặt con thần thú này, thân hình Bạch hổ tôn giả đột nhiên trở

nên nhỏ bé như một con kiến, vẻ kinh hãi tràn ngập trên khuôn mặt gã, không

biết có phải vì sự áp chế tự nhiên bởi trật tự tôn ti trong loài thú hay không.

Huyễn ảnh Kỳ lân to lớn như núi bỗng nhiên thu nhỏ lại với tốc độ khiến người

hoa mắt, trong tích tắc liền ngưng tụ thành bản thể to lớn hơn một trượng.

Bạch hổ tôn giả bị nắm chặt hai cổ tay nhìn thấy đối phương chỉ trong tích tắc

liền ngưng tụ toàn bộ năng lượng, sắc mặt lập tức đại biến, dường như dự cảm

thấy có chuyện kinh khủng sắp xảy ra, thân hình gã cũng trong chớp mắt liền

biến thành một con mãnh hổ dữ tợn màu trắng lớn khoảng một trượng. Con

Bạch hổ há to miệng, một đoàn tà khi đen đỏ đan xen biến hóa quỷ dị bao trùm

về phía đối phương, dường như muốn giành động thủ trước.

Kỳ lân dõi mắt nhìn chằm Bạch hổ, vào lúc này cũng giương nanh há to miệng,

đối diện với khuôn mặt của Bạch hổ, đối với đám tà khí bắn đến, gầm lên một

tiếng nộ tuyệt thiên địa, “Ngao…”

Sóng âm tựa như cương khí hữu hình trút ngược về phía đám tà khí đang cuộn

trào mãnh liệt, trong nháy mắt liền xua tan tà khí, sóng âm dữ dội quét qua

khuôn mặt của Bạch hổ, mãnh hổ màu trắng tức thì tựa như rối loạn tinh thần,

dốc hết toàn lực giãy giụa thân thể theo bản năng gốc.

Tiếp theo đó, một màn khiến mọi người kinh hãi xuất hiện, tiếng gầm giận dữ

của Kỳ lân dường như kéo dài vô cùng vô tận, bộ lông trên khuôn mặt con hổ

màu trắng bị thổi tan rã thành bụi bặm như khói xanh, tiếp đó là hai tròng mắt

bùng nổ ra tơ máu, da thịt nhanh chóng nứt nẻ tan ra như khói, xương sọ lộ ra

cũng rất nhanh biến mất như tro xám bay đi.

Vẫn luôn ỷ vào ưu thế tốc độ lơ lửng trên không trung gần bên quan sát, có lẽ là

bởi vì khoảng cách quá gần, hai người Trầm, Cô đều thấy khí huyết cuồn cuộn,

lần lượt phun ra một ngụm máu, vội vàng lóe lên chạy trốn, lưu quang lóe lên

rồi biến mất, bọn họ phát huy ra tốc độ cực cao.

Dưới tiếng gầm cường đại, mặt đất rung chuyển như cái sàng, rung lên một tầng

bụi bặm, ảnh hưởng đến một phạm vi cực rộng.

Sóng âm tràn tới giống như gió mạnh, quần áo của người ở trên mặt đất tung

bay phần phật, kiếm trong tay đám người Dữu Khánh không kịp tra vào vỏ, liền

trực tiếp cắm xuống đất, dùng hai tay bịt lỗ tai, trước tiên thi pháp phong kín

thính giác của mình, nhắm chặt mắt lại, đồng thời thi pháp hộ thể chống lại sóng

âm. Mặc dù bọn hắn không ở phương hướng tác động chính của sóng âm, và

cũng cách nơi phát ra âm thanh khá xa, nhưng ngũ tạng lục phủ vẫn bị quay

cuồng, đầu óc vang vọng ong ong, thất khiếu chậm rãi rỉ máu, vẻ mặt đầy đau

đớn, bị giày vò trong thống khổ.