Bán Tiên

Chương 946: Núi sụp (1)




Những người chạy trốn trước không dám ở quá gần chiến trường, cho nên vẫn

chưa biết được người thần bí khoác áo choàng là ai, khi được biết đó là Nhiếp

Nhật Phục đi theo mọi người cùng tiến vào đây thì bọn họ đều giật mình kinh

ngạc.

Đúng lúc này, trong không trung lại có một bóng người bay đến, hạ xuống bên

cạnh đám người, không phải ai khác, chính là Tiểu Thanh, cô ta không tản đi

giống như các tộc nhân khác, mà lại một mình lén lút quay trở lại…

Sau một phen truy đuổi và bám chặt lấy, nhưng vẫn không có kết quả gì, cuối

cùng Nhiếp Nhật Phục lại lóe lên bay trở lại trên mái nhà, một lần nữa tử bỏ

việc truy sát.

Phướng hướng y dõi mắt nhìn ra xa chính là phương hướng đám người Liên

Ngư biến mất, tính toán thời gian, khoảng thời gian truy đuổi vừa rồi đã đủ để

cho đám người Liên Ngư trốn đi xa.

Hai người Trầm, Cô cũng dừng lại trong không trung, một lần nữa lơ lửng xa xa

nhìn chằm chằm vào vị Nhiếp thành chủ này. Hai người đại khái đã đoán được

ý đồ của vị Nhiếp thành chủ này, hẳn là muốn yểm hộ cho những người kia

chạy trốn, nhưng hai người vẫn không bỏ lại Nhiếp Nhật Phục để đuổi theo

những người khác.

Họ cũng chẳng muốn đuổi theo, điều họ lo lắng nhất chính là Nhiếp Nhật Phục

cũng sẽ bỏ chạy sau khi đám người kia đã chạy thoát.

Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo khiến bọn họ dần dần cảm thấy ngạc nhiên

và có phần kinh nghi bất định, chỉ còn lại một mình, Nhiếp Nhật Phục rõ ràng

có thể chạy thoát, nhưng y không hề có ý định rời đi, chỉ đứng yên lặng trên mái

nhà như một bức tượng, chỉ có tà áo và mái tóc tím khẽ tung bay khi có gió nhẹ

thỉnh thoảng thổi qua.

Tuy rằng thỉnh thoảng có gió nhẹ, nhưng mây đen dày đặc trên bầu trời vẫn tan

đi rất chậm, tuy vậy, nó vẫn đang chậm rãi tiêu tan, đã có thể mơ hồ nhìn thấy

sắc trời qua màn mây đen, sắc trời đang dần dần tối đi.

Thỉnh thoảng nhìn xem bầu trời, hai người Trầm, Cô không hiểu, vị này không

thừa dịp thời điểm còn có ánh nắng để thoát khỏi bọn họ, vậy định lúc nào mới

chịu chạy đi?

Hai người tin tưởng Nhiếp Nhật Phục đã lĩnh giáo được tốc độ của Thiên Dực

lệnh, chắc chắn hiểu rằng, đến lúc trời tối, một khi bị quấn lấy, y sẽ không trốn

được, sẽ một mực bị theo dõi sát sao.

Hai người không đoán ra được Nhiếp Nhật Phục đến cùng là có ý gì, càng

không thể tưởng tượng nổi chính là, vị Nhiếp thành chủ này cuối cùng còn

nhắm hai mắt lại, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Phía cuối mây đen đầy trời là đường chân trời huy hoàng, những đốm mây đen

loang lổ viền vàng làm tôn lên sự xán lạn và huyễn lệ của bầu trời.

Sắc trời dần dần trở tối, mùi máu tươi tại chiến trường đã tan hết, đống thi thể

hỗn độn vẫn còn la liệt đầy đất, xung quanh bắt đầu xuất hiện những bóng

người lờ mờ, đám thành viên bang phái bị tà hóa lúc trước chạy đi bây giờ lặng

lẽ quay trở lại phụ cận, lén lút quan sát, không dám tới gần.

Hai người Trầm, Cô chủ động đi đến gặp mặt bọn chúng, chủ yếu là muốn nghe

ngóng thông tin từ phía Cửu vĩ hồ.

Thời gian từng chút trôi qua, một vầng trăng sáng xuất hiện trên bầu trời đêm,

sau đó có một đám mây đen bồng bềnh trôi đến ngăn cản ánh trăng.

Đang đứng lặng yên trên mái nhà, Nhiếp Nhật Phục chợt mở mắt ra, chậm rãi

ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen trên bầu trời, ánh mắt đột nhiên trở nên

sắc bén.

Hai người Trầm, Cô lơ lửng trong không trung đã nhận ra sự khác thường của y,

bọn họ cũng dồn dập ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen đó.

Một lúc sau, Cô Dương cất tiếng lẩm bẩm, “Quái lạ, đám mây đó hình như cố

định một chỗ, không trôi đi.”

Trong lòng Trầm Kim Thiền chợt có ý nghĩ, lập tức khống chế quang dực bay

lên trời, trực tiếp bay thẳng lên trên đám mây đen kia, liền nhìn thấy được có

một nam nhân tráng kiện ở trần đang đứng trên đám mây đen được ánh trăng rọi

sáng, ngoại trừ quanh eo quấn một tấm da thú, cả người không còn một miếng

vải nào, giống như Nhiếp Nhật Phục, người này cũng có một mái tóc dài buông

xõa sau lưng, chỉ là tóc màu trắng.

Nam nhân đột nhiên ngước mắt, con mắt hơi lấp lóe hồng quang nhìn chằm

chằm đến hai người bọn họ, lạnh lùng vô cảm.

Cô Dương hét lớn, “Người tới có phải là Bạch hổ tôn giả?”

Người tới hỏi ngược lại: “Là tên ở trên mái nhà đó hả?”

Thấy gã không có phủ nhận, hai người Trầm, Cô liền biết đó chính là cao thủ

Bạch hổ mà Cửu vĩ hồ đề cập trong tin nhắn, đối phương chắc hẳn cũng biết tin

nhắn bên này gửi cho Cửu vĩ hồ.

Cô Dương nói: “Đúng vậy, chính là hắn.”

Nghe câu trả lời này, nam nhân tóc dài kích động, mây đen lơ lửng trong không

trung trong nháy mắt dao động, một mảng lớn mây đen nhanh chóng tụ lại, ào

ào ạt ạt tan thành mây khói, tất cả trong nháy mắt tụ tập lại, được nam nhân thu

nạp vào trong cơ thể.

Không còn mây đen che chắn, kể cả nam nhân và Nhiếp Nhật Phục ngước nhìn

lên, ánh mắt hai bên tựa như va chạm vào nhau.

Ngay sau đó, hai người Trầm, Cô thấy hoa mắt, nam nhân lơ lửng trong không

trung biến mất giống như thuấn di, bên tai bọn họ cùng vang lên một tiếng

“ong” thô kệch, ánh mắt chuyển động, nhìn thấy dưới ánh trăng mơ hồ có một

bóng người lóe lên lướt đi như lưu tinh, lao về phía mái nhà.

Đang đứng trên mái nhà ngước nhìn lên, ánh mắt Nhiếp Nhật Phục đột nhiên trở

nên nghiêm túc, bộc phát ra chiến ý mạnh mẽ, không tránh không né, tại trong

nháy mắt mái tóc dài của y tung bay, một vùng lớn cung điện ở phía dưới giống

như chỉ trong khoảnh khắc liền phủ đầy vết nứt như mái tóc dài của y, cung điện

sụp đổ ngay lập tức, rồi theo hai tay y mở ra đống sụp đổ lại tụ thành một cục,

ngay cả một chút bụi bặm tung bay cũng không có.

Toàn bộ đống đổ nát trong nháy mắt tụ hợp lại, cả tòa cung điện tụ tập cố định

trên tay y, rồi theo tay y vung lên trời cao, nó giống như một ngọn núi bay vọt

vào không trung, “Đi ngược lại” cùng với “Lưu tinh” từ trên trời giáng xuống

tạo ra một cú va chạm chấn động thiên địa.

Lực lượng bộc phát ra trong nháy mắt đó khiến cho đám người ẩn nấp theo dõi

ở xung quanh khó thể tin nổi, đây là thực lực của cao thủ cảnh giới Cao Huyền

sao?

Trên thế gian này, đại đa số mọi người đều không có cơ hội nhìn thấy trận chiến

thực sự giữa những nhân vật ở cấp bậc cảnh giới Cao Huyền.

Cảnh tượng này cũng khiến hai người Trầm, Cô lơ lửng trên không kinh ngạc

và chấn động, tu vi của bọn họ dù sao cũng cao hơn đa số những người khác

một bậc, ánh mắt tự nhiên cũng nhìn được sâu hơn.

Bọn họ biết, có lẽ có không ít tu sĩ Cao Huyền có thể làm được trong nháy mắt

chấn động vỡ vụn cung điện lớn như vậy, nhưng để có thể tụ tập một đống

mảnh vỡ lớn như vậy lại thành một cục trong nháy mắt thì không phải việc dễ

dàng, vấn đề mấu chốt nằm tại mấy chữ “Trong nháy mắt”, khả năng kiểm soát

lực lượng khi làm điều đó chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, sợ rằng

không phải tu sĩ Cao Huyền tầng cấp dưới có thể làm được