Dữu Khánh than thở: “Bây giờ có nói cái gì các ngươi đều sẽ không tin, các
ngươi cũng không thể xác minh. Hiện tại cũng không phải là thời điểm để nói
nhiều về chuyện này. Ta đảm bảo, nếu như còn có thể sống sót rời khỏi nơi này,
ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết danh tính chân thực của ta.”
Những lời này lập tức lại kéo tâm tình của mọi người trở về với hiện thực tàn
khốc, mọi người lại lục tục ngước nhìn hai người lơ lửng trên không trung, kẻ
giám thị bọn họ vẫn còn tại đây.
Nhiếp Nhật Phục: “Các ngươi đi trước tìm nơi ẩn nấp đi. Để ta giữ chân bọn họ
lại cho các ngươi.”
Liên Ngư: “Vậy còn ngươi?”
Nhiếp Nhật Phục: “Ngươi nói không sai, phải tạm thời giữ lại tấm thân hữu
dụng để đọ sức cùng Cửu vĩ hồ. Khi các ngươi đã đi xa, ta sẽ rời đi tạm tránh.”
Nói xong quay đầu nhìn lại, thấy Liên Ngư vẫn còn có vẻ do dự và hoài nghi, y
lãnh đạm nói: “Ngươi ở lại không giúp gì được cho ta, trái lại còn trở thành
gánh nặng. Đi nhanh đi, trời đã không còn sớm nữa.”
Nếu là như thế, những người khác không còn gì để nói, lập tức cảm tạ.
Hai bên vừa mới thống nhất xong địa điểm ngày mai gặp lại, đang định tạm biệt
thì Dữu Khánh chợt cất tiếng gọi to, “Nhiếp thành chủ.”
Mọi người quay lại nhìn hắn, không biết hắn định làm gì, chỉ thấy hắn nhấc tay
tháo chiếc dây chuyền trên cổ ra, đưa đến cho Nhiếp Nhật Phục.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thấy vậy thì khá ngạc nhiên, thứ này ít nhiều xem
như là bảo bối, cứ như vậy đưa cho người ta sao?
Nhiếp Nhật Phục không có đưa tay nhận lấy, hỏi: “Cái gì vậy?”
Dữu Khánh nói: “Nhiếp thành chủ pháp lực cao thâm, có thể điều tra giúp ta
xem hạt châu này là thứ gì hay không?”
Hiện tại hắn vẫn không thể tìm hiểu rõ được hạt châu này xảy ra chuyện gì,
trước đây, khi lão Thất và lão Cửu chạm đến đều sẽ rùng mình một cái, về sau
cảm thấy trong hạt châu hình như dựng dục ra thứ gì đó, không còn tự động hấp
thu tà khí nữa rồi, luồng tà khí khiến người rùng mình lúc trước dường như đã
thu liễm vào trong, không chỉ lão Thất và lão Cửu tiếp xúc vào không thể cảm
nhận được điều gì dị thường, những người khác ở trong Đào Hoa cư cũng như
thế, hắn có phần không hiểu tình hình như thế nào.
Cho nên, Bách Lý Tâm cũng cảm thấy quái lạ, tên này tại sao cứ nói người khác
đi sờ vòng cổ của hắn, nàng cũng từng được mời sờ qua.
Không biết nam nhân nghĩ như thế nào, dù sao nàng cảm thấy thứ gì đeo sát da
thịt mình mà để cho quá nhiều người sờ tới sờ lui khi đeo trên người sẽ cảm
thấy không được thoải mái.
Nhiếp Nhật Phục có phần không hiểu ra sao, nhưng vẫn đưa tay đến gần, nhìn
nhìn, cách không thi pháp cảm nhận một chút, khi đã cảm thấy chắc hẳn không
có vấn đề gì, y mới cầm lấy dây chuyền thi pháp điều tra, nhưng không phát
hiện ra có điều gì khác thường, y lại nhìn kỹ tay nghề chế tác, chế tác cũng rất
bình thường, y không rõ, nói: “Chắc chỉ là một viên đá hiếm thấy thôi?”
Thấy với tu vi của y vẫn không cảm nhận được sự quái lạ trong hạt châu, Dữu
Khánh ít nhiều có phần thất vọng.
Để đối phó với Cửu vĩ hồ, hắn cảm thấy hạt châu này của mình có thể có ích, dù
sao tại trên tay hắn nó đã phát huy tác dụng kỳ diệu.
Nếu như thật sự muốn dùng nó để đối phó Cửu vĩ hồ, hạt châu ở trong tay hắn
phát huy tác dụng sẽ rất hữu hạn, bởi vì hắn đã từng sử dụng qua, cho nên biết
rất rõ, đối phó với yêu ma quỷ quái dựa vào tà lực để tồn tại, hoặc tu vi không
cao, hắn còn có thể ứng đối một chút, đụng phải Cửu vĩ hồ, loại đối thủ cho dù
không dựa vào tà lực, tu vi bản thân cũng đã vô cùng đáng sợ, hắn chạy đến
trước mặt sử dụng nó chính là muốn chết. Chưa nói tới hắn không có tư cách
đến gần Cửu vĩ hồ, nếu thật sự đến gần, hắn cầm thứ này chạy đến trước mặt
cũng chẳng khác gì một đứa bé, Cửu vĩ hồ chỉ cần búng ngón tay lên là có thể
giết chết hắn.
Cho nên hắn đặt hi vọng vào Nhiếp Nhật Phục, chỉ cần có thể bảo vệ được tính
mạng của mấy sư huynh đệ bọn hắn, cho dù đó là bảo vật, hắn bỏ ra tặng người
cũng không sao, nhiều nhất chỉ là đau lòng mà thôi. Nào ngờ Nhiếp Nhật Phục
cũng không kiểm soát được nó, vì vậy hắn chỉ có thể im lặng nhận lại, gượng
cười nói: “Ta còn cho rằng nó rất đáng giá chứ.”
Liên Ngư ở bên cạnh xì một tiếng, “Bây giờ là thời buổi nào rồi mà còn chế tác
còn thô ráp, xấu xí như thế, ngươi vậy mà không biết xấu hổ lấy ra cho Nhiếp
thành chủ giám định.”
Quả thực là đang mỉa mai, nữ nhân như nàng ta, ánh mắt giám định châu bảo,
trang sức rất tốt.
Dữu Khánh cười gượng đeo lại lên cổ.
Lúc này Nhiếp Nhật Phục cũng không muốn so đo tính toán cái gì, y đột nhiên
giống như bóng ma phóng vọt về phía không trung.
Trước đòn tập kích bất ngờ, hai người trong không trung sợ hãi giật này mình,
may mà hai người vẫn một mực đề phòng, khẩn cấp tránh đi, Liên Ngư đi mấy
bước quay đầu lại một lần, không biết đang lo lắng điều gì.
Một cuộc truy đuổi chưa hoàn thành lại lần nữa tiếp tục diễn ra. Đám người
Dữu Khánh nhân cơ hội này nhanh chóng bỏ chạy.
Thấy bọn hắn đã bỏ chạy, những người sống sót của các bang phái có phần
hoảng sợ, không cần kêu gọi, bọn họ lập tức cùng chạy theo, cho dù mấy người
Dữu Khánh chạy đi hướng nào, bọn họ đều chạy theo đến đó, bất kể bọn hắn
chạy đến đâu.
Sau khi chạy ra một đoạn đường, trong núi non hỗn độn đột nhiên toát ra một
đám người cùng gia nhập vào.
Tiếng Đồng Tại Thiên kêu gọi vang lên, “Bang chủ!”
Mấy người Dữu Khánh nhìn tới, nhìn thấy mấy vị gia chủ dẫn theo các thành
viên Hạt Tử bang may mắn còn tồn tại đang đuổi theo.
Không chỉ có Hạt Tử bang, Đoạn Vân Du cũng dẫn theo tàn dư của Phi Ưng
bang gia nhập vào đội ngũ chạy trốn.
Về sau lại, nào là Thân Vô Không a, và cả Ngụy Ước bị chém đứt một cánh tay
đều đột nhiên xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần. Tất cả đều không ngại
cực khổ ào ạt đuổi theo tụ họp lại, đám người tan tác hội tụ lại được gần hai
trăm người, cùng nhau bôn ba giữa núi non.
Nhìn thấy thanh thế này, Nam Trúc không vui, “Làm gì vậy, các ngươi làm gì
vậy, tụ tập nhiều người như vậy còn có thể trốn được sao? Tản ra, mọi người tản
ra, hi vọng sống sót mới lớn được.”
Thân Vô Không vội ho một tiếng, “Mập mạp chết tiệt, ngươi nói nhảm thật là
nhiều, chúng ta đi theo lão bản nương, liên quan cái rắm gì đến ngươi. Còn lắm
miệng, ta xé nát miệng ngươi bây giờ.”
Nào ngờ vừa mới nói xong, y chợt sững sờ, đội ngũ đang chạy nhanh cũng đột
nhiên ào ạt dừng lại, chỉ vì Liên Ngư đã dừng lại quay đầu, nhìn về phía ngọn
núi cao nhất phía xa.
Dữu Khánh lướt đến khuyên nhủ, “Lão bản nương, đi nhanh đi, khi trời tối,
vùng này tất nhiên sẽ trở thành khu vực lục soát chủ yếu của đám tà vật, trước
lúc bầu trời tối đen, chúng ta phải nỗ lực chạy xa một chút.”
Liên Ngư quay đầu liếc nhìn mọi người, “Không cần phải xen vào ta, các ngươi
đi đi, ta nấp lại nơi này.”
Nghe được lời này, Thân Vô Không vừa mới nói muốn đi theo lão bản nương có
thể nói là trợn mắt há mồm, vội vàng nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Lão
bản nương, ria mép nói đúng đó, ở lại nơi này quá nguy hiểm, thật sự cần phải
cách càng xa càng tốt.”
Các thành viên Thiên Hồng bang may mắn sống ở bên cạnh y như đã hiểu ra
điều gì đó, đến cạnh thì thầm bên tai y mấy câu.
Thân Vô Không nghe xong kinh hãi, “Cái gì, là Nhiếp thành chủ?”