Bán Tiên

Chương 944: Yểm hộ (1)




Cái gì? Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết có phải y đang nói mê hay

không, muốn ở lại đây chờ đánh một trận với Bạch hổ ư?

Mọi người đều nghi ngờ tự hỏi, chẳng lẽ y không nghe rõ lời Dữu Khánh nói, tu

vi của Bạch hổ có thể đã đạt đến cảnh giới Bán Tiên, ngươi chỉ là một tu sĩ cảnh

giới Cao Huyền, lấy cái gì để giao tranh với thân thể Bán Tiên?

Những người khác khó thể nói gì, dù sao thực lực của vị này rõ ràng tại đó, và

cũng không biết tính tình của y, nhưng Liên Ngư thì không thể thờ ơ ngồi xem,

nàng ta nhắc nhở: “Bồng Lai sơn lớn như vậy, dựa vào thực lực của ngươi, một

khi so đấu với nó, Cửu vĩ hồ rất khó bắt giữ được ngươi, ngươi sẽ có cơ hội

chậm rãi tính kế.”

Nhiếp Nhật Phục dường như hoàn toàn không nghe được lời nàng ta nói, mắt

dõi ra xa, thần sắc không có chút nào dao động.

“Ngươi…” Liên Ngư có phần tức muốn bể phổi, nhưng không biết nên nói gì

mới được, đã quen biết nhiều năm, nàng ta biết rõ khi nam nhân này đã đưa ra

quyết định, nàng ta không có khả năng can thiệp được, tức thì khoanh tay trước

ngực, hờn giận hừ hừ nói, “Được a, vậy ta ở đây nhìn xem ngươi chết như thế

nào.”

Nhiếp Nhật Phục: “Ta chết đi, ngươi cũng không sống được, nói chút lời dễ

nghe đi.”

Liên Ngư dường như nổi cơn ương bướng, “Không nhất định nha.”

Mục Ngạo Thiết quay đầu nhìn sang một bên, đây là một mặt y chưa từng nhìn

thấy trên người Liên Ngư.

Ánh mắt Nhiếp Nhật Phục nhìn về phía xa xăm, “Ngươi không nên đến đây,

trên đường đi ta đã ngăn cản ngươi một lần, ngươi quá tùy hứng đi.”

Nói đến việc này, Liên Ngư nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi: “Ngươi quyết định

tổ chức sự kiện Đồng Tước võ tại Vạn Hác trì không phải là ngẫu nhiên, có phải

là sắp xếp nhắm vào bọn hắn hay không?” Nàng ta giơ tay chỉ đến mấy người

Dữu Khánh.

Nhiếp Nhật Phục quay đầu quan sát mấy người Dữu Khánh một chút, rồi nói:

“Ngươi phái người điều tra lí lịch, bối cảnh của đệ nhất nhân Triêu Dương đại

hội, cho rằng có thể giấu giếm được ta sao? Ta cũng rất hiếu kỳ không biết bốn

người bọn hắn chạy đến Thiên Tích sơn trà trộn vào đám bang phái để làm gì.

Về sau, ngươi lại giúp bọn hắn tra tìm thông tin về Tam Túc ô, ta muốn biết

mục đích của bọn hắn, nên thuận tay sắp xếp việc này.”

Nghe đến mấy chữ đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội, mấy người Dữu Khánh

không nói nên lời, quả nhiên là đã biết thân phận của bọn hắn từ lâu, và không

phải trùng hợp mà sự kiện Đồng Tước võ được tổ chức tại Vạn Hác trì, chuyện

này có liên quan đến bọn hắn, bọn hắn còn có thể nói gì bây giờ?

“Là như vậy a…” Liên Ngư cất tiếng lẩm bẩm, liếc nhìn mấy sư huynh đệ, hỏi:

“Nếu ngươi cũng tham gia điều tra lai lịch của bọn hắn, ngươi có tra ra được lai

lịch, bối cảnh của bọn hắn không?”

Nghe câu hỏi này, sư huynh đệ mấy người đều cảm thấy không được tự nhiên,

Dữu Khánh rất muốn hỏi, bây giờ là lúc nào mà các ngươi còn có tâm trí nói

chuyện về việc này?

Nhiếp Nhật Phục: “Thân phận của bốn người bọn hắn, ngoại trừ vị nữ tiễn sư

này ra, căn cứ vào thông tin công khai của ba người còn lại, không thể xác minh

được lai lịch của bọn hắn. Không biết làm thế nào vượt qua được sự xét duyệt

của Triêu Dương đại hội, rõ ràng là ngay từ đầu Triêu Dương đại hội đã che đậy

giúp bọn hắn.

Vì vậy ta muốn thông qua thành viên Côn Linh sơn nắm giữ tình hình đại hội để

xác minh, kết quả tra đến Côn Linh sơn liền không điều tra được gì nữa.

Sau Triêu Dương đại hội, Côn Linh sơn giống như xảy ra đại biến cố gì đó,

dường như có rất nhiều người biến mất, mấy thế lực lớn nhất hình như đều phái

người đến trường trú nơi đó, không biết đang làm chuyện gì, biến hóa khó

lường. Người ta phái đi ám tra chỉ một lần truyền về tin tức, lần sau chỉ gửi về

một tờ giấy trắng, không có thông tin gì, rồi từ đó về sau hoàn toàn bặt tin,

không biết đã bị người nào chặt đứt, rõ ràng là đang cảnh báo ta.

Tình huống không thích hợp, ta cũng không dám tiếp tục đụng đến phía bên

Côn Linh sơn nữa, lai lịch, bối cảnh thực sự của bọn hắn vẫn còn là một điều bí

ẩn.

Nhưng có một điều rất rõ ràng, có thể khiến cho Triêu Dương đại hội bỏ qua, có

thể khiến cho Côn Linh sơn cũng phải giúp đỡ che giấu, bối cảnh chắc chắn

không thể nhỏ được.

Tuy nhiên, có một số việc lại khiến người ta không thể hiểu nổi, bất kể các

ngươi là đến từ thế lực lớn nào, có thể giả mạo Thiêu Sơn Lang, còn có thể

mang theo chí bảo như Thiên Dực lệnh, những thế lực lớn đó làm sao có thể

không nhúng tay vào, hoàn toàn có thể âm thầm hành động, vì sao còn để cho

Khối Lũy thành ta chú ý, làm sao sẽ để cho mấy người chỉ có chút thực lực như

các ngươi tùy ý xông vào Bồng Lai sơn?

Sau khi biết được nơi mình tiến vào chính là Bồng Lai sơn tiên cảnh, ta càng

thêm không thể hiểu nổi, ta càng quan sát càng hồ đồ, ta cũng muốn biết rõ rốt

cuộc các ngươi là người nào?”

Một câu nói cuối cùng ẩn chứa ý tứ cực kỳ sâu xa, y quay đầu lại lạnh lùng nhìn

chằm chằm vào mấy người Dữu Khánh.

Liên Ngư cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới phía sau mấy người này lại thâm

trầm phức tạp như vậy, ngay cả điều tra cũng không tra được gì.

Nghe câu hỏi này, mấy người Dữu Khánh không biết nên giải thích như thế nào,

cuối cùng Dữu Khánh cười khổ nói: “Tại Thiên Tích sơn có mấy người dùng

tên thật. Nhiếp thành chủ, bối cảnh của ta không có phức tạp như như ngươi

nghĩ vậy đâu. Ngay từ đầu ta thật sự cũng không biết tấm lệnh bài đó gọi là

Thiên Dực lệnh hay là gì, chỉ là trong lúc vô tình, chúng ta đụng tới một con

Tam Túc ô sắp chết, trước khi tắt thở nó chợt cất một tiếng ‘A’, khiến cho tấm

lệnh bài này chấn động, vì vậy chúng ta mới nhận ra được tấm lệnh bài này là

vật bất phàm. Lúc này chúng ta mới theo manh mối Tam Túc ô, một đường điều

tra tới đây. Quỷ mới biết được, lại có thể xâm nhập vào trong Bồng Lai sơn

này.”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh cô nương, vì

sao có thể đi đến nơi đây, e rằng ngươi là rõ ràng nhất. Lai lịch của chiếc lệnh

bài này là do ngươi nói cho chúng ta biết, có thể đến đây cũng là vì ngươi dụ dỗ

chúng ta.”

Tiểu Thanh đáp: “Ai biết ngươi có phải cố ý giả bộ hồ đồ để cố ý mê hoặc ta tới

dụ dỗ các ngươi hay không.”

Nói xong, cô ta còn quay nhìn Nhiếp Nhật Phục, ngẫm nghĩ lại, cô ta có phần

nghi ngờ mình có thể có cơ hội đối diện với mấy người này, phải chăng là do

người khoác áo choàng đen này cố ý sắp đặt hay không.

Dữu Khánh ngẩn người, rồi lập tức dở khóc dở cười, “Nếu ngươi cứ muốn nói

như vậy, ta còn giải thích rõ được sao?”

Liên Ngư tiếp lời: “Vậy các ngươi rốt cuộc là ai mà ngay cả thư pháp lưu niệm

của Thám Hoa lang cũng có thể nói được là lấy được?” Nói xong câu này, ánh

mắt nàng ta vô thức liếc nhìn đến Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm