Câu nói này dẫn tới đám người Dữu Khánh cũng dõi mắt nhìn về phía chân trời
xa xa, nơi bầu trời còn sáng ngời chưa bị mây đen bao phủ, sau đó lại lần lượt
quay nhìn về phía hai bên đang truy truy đuổi đuổi.
Dữu Khánh nôn nóng lóe lên, lướt đến trước mặt Liên Ngư, hỏi: “Lão bản
nương, có nhìn thấy Thanh Ô tộc trưởng ở đâu không?”
Liên Ngư hơi sửng sốt, nhìn nhìn khắp nơi xung quanh, “Bọn họ không có sức
tham chiến, đã tránh đi, không có chú ý.” Dứt lời, nàng ta lại nhìn về phía hai
bên đang truy đuổi, hiện tại nàng ta rõ ràng không quan tâm đến Thanh Ô bộ
tộc, mà có vẻ quan tâm hơn đến vị cao thủ thần bí kia.
Dữu Khánh có phần thất vọng, cất tiếng lẩm bẩm, “Toàn bộ Thanh Ô bộ tộc đã
bỏ chạy rồi sao?”
Nam Trúc cùng theo tới đây nghe vậy liền hiểu rõ ý của hắn, là muốn xác nhận
tình hình, để có thể quyết định có nên nhắc nhở vị cao thủ thần bí này bỏ chạy
hay không. Ý nghĩ đó là tốt, nhưng gã không thể không đưa tay kéo cánh tay
Dữu Khánh, nhắc nhở, “Không thể để vị cao thủ thần bí này bỏ chạy. Nếu bây
giờ hắn bỏ chạy, những thành viên còn lại nơi đây của các bang phái e rằng sẽ
giải tán ngay lập tức, chỉ còn lại mấy người chúng ta sẽ tương đối chướng mắt,
nhất là đối với Trầm Kim Thiền và Cô Dương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho
chúng ta. Với tốc độ di chuyển hiện tại của bọn họ, chúng ta chắc chắn không
thể chạy thoát.”
Số lượng thành viên còn sót lại tại đây của các bang phái quả thực đã không còn
nhiều. Tất cả đều đang theo dõi sát sao tình hình truy đuổi của cao thủ thần bí
cùng hai người Trầm, Cô. Ngay cả đám người Thân Vô Không hay nhóm người
Đồng Tại Thiên đã chạy thoát ra khỏi vòng vây cũng đều dừng lại, nấp tại chỗ
tối để quan sát tình hình bên này.
Tại nơi lạ nước lạ cái, không đến lúc không còn cách nào nữa, bọn họ có thể
chạy đi đâu bây giờ.
Cuối cùng Liên Ngư cũng bị thu hút trở lại với vấn đề, nghi hoặc hỏi: “Ý của
ngươi là gì?”
Nam Trúc nói: “Hiện tại hắn đang nghi ngờ một loạt tình huống liên tục ngày
hôm nay là do Cửu vĩ hồ bố cục ra, mục đích chủ yếu nhất chính là dẫn dụ vị
cao thủ thần bí này xuất hiện để giải quyết. Hắn nghi ngờ bọn chúng đang muốn
dây dưa kéo dài đến lúc trời tối, chờ vị cao thủ mà Cửu vĩ hồ điều động chạy
đến đây. Hắn muốn tìm Thanh Ô bộ tộc để xác minh suy đoán của mình.”
Nghe nói như vậy, Liên Ngư lập tức nhìn về phía hai bên đang truy đuổi nhau,
nàng ta ngay từ đầu thực sự không có suy nghĩ tới phương diện này, hiện tại rất
nhanh liền ý thức được hình như đúng là như vậy, hai người Trầm, Cô có thể
chạy trốn nhưng không chịu trốn, quả thực giống như là đang dây dưa để kéo
dài thời gian, trong ánh mắt nàng ta nhìn về phía cao thủ thần bí tức thì toát ra
vẻ lo lắng.
Giống như mọi người, ánh mắt của Dữu Khánh cũng đang dõi theo vị cao thủ
thần bí đó, “Vấn đề lớn nhất hiện tại là Thiên Dực lệnh không ở trong tay chúng
ta, Cửu vĩ hồ dốc hết tâm tư để đối phó vị cao thủ thần bí này, tất nhiên là có
nguyên nhân khiến nó kiêng kỵ, nếu vị cao thủ này chạy không thoát, e rằng
chúng ta cũng không còn cơ hội để chạy ra khỏi Bồng Lai sơn.”
Nam Trúc lại kéo kéo cánh tay hắn, “Lão Thập Ngũ, đầu óc ngươi mê muội rồi
sao? Không lo cho mình trước lại đi quan tâm đến người khác. Người ta là cao
thủ, đến phiên đến chúng ta quan tâm suông sao? Nếu như hiện tại chúng ta trốn
không thoát, còn nói gì đến cơ hội về sau.”
Dữu Khánh hất tay gã ra, nhìn thẳng vào mắt gã, “Lão Thất, ngươi có biết hay
không, hiện tại ta thật sự có phần hoang mang, tự hỏi có phải chúng ta đã quá
ích kỷ hay không.”
Nam Trúc giang tay: “Có gì mà phải hoang mang? Việc đã đến nước này, hoang
mang cũng vô ích, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Con kiến còn tham
sống, chúng ta cầu sinh có gì sai? Bản năng ích kỷ này ai ai cũng có, không thẹn
với lương tâm.”
Dữu Khánh nghiến răng nói: “Có thể không thẹn với lương tâm thì tốt rồi. Lúc
trước, khi mượn Thiên Dực lệnh từ trong tay Thanh Ô bộ tộc thì ta nghĩ hết mọi
cách, bất chấp tất cả để lấy tới tay. Khi đó tộc trưởng đã từng nhắc nhở ta, nếu
như để cho Cửu vĩ hồ nắm giữ được thông đạo ra vào Nhân gian, hậu quả sẽ
không thể tưởng tượng nổi.
Ta tự cho rằng tại ban ngày ban mặt, đám tà vật này không thể chạy thoát, cho
dù chui vào trong lòng đất cũng có thể moi ra, nào ngờ đột nhiên xuất hiện mây
đen che chắn ánh nắng mặt trời trợ giúp bọn chúng. Tộc trưởng nói không sai,
không thể đoạt lại được Thiên Dực lệnh nữa rồi. Một khi lực lượng của Cửu vĩ
hồ có thể tùy ý ra vào Nhân gian, đó sẽ là một trận thảm họa với toàn bộ Nhân
gian. Sinh ra làm người, lại gây họa Nhân gian, ngươi ta thật sự có thể không
thẹn với lương tâm sao?”
Tất cả mọi người đều bị những lời nói này của hắn làm cho chấn động, khi suy
nghĩ kỹ về hậu quả đó, mọi người thực sự không dám nghĩ xa hơn.
Nam Trúc ngây người sửng sốt, lúc này mới biết vì để cứu mình đã gây ra phiền
toái lớn cỡ nào, hầu kết gã rung động, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Dữu Khánh vẻ mặt nghiêm trọng cắn răng nói: “Tìm đến Thanh Ô bộ tộc để xác
minh tình hình của cao thủ tà vật kia. Chỉ mong là ta đã lo lắng nhiều.”
Vấn đề là làm sao tìm được? Mọi người lại lần nữa đảo mắt tìm kiếm xung
quanh, không còn quan tâm đến cuộc truy đuổi trước mắt nữa.
Vào lúc này, bóng dáng vị cao thủ thần bí đang truy đuổi khắp nơi chợt lóe lên,
trở lại trên đỉnh mái cung điện, nhìn chằm chằm vào hai người Trầm, Cô cũng
đã dừng lại lơ lửng trong không trung. Y dường như đã nhận ra được hai người
đó có ý đồ gì đó, ít nhất, y đã thử ra được với tu vi của mình là không thể bắt
được hai người cố ý né tránh, tiếp tục truy đuổi chỉ uổng phí sức lực mà thôi.
Người lơ lửng trong không trung và thần bí nhân đứng trên đỉnh mái nhà rơi
vào tình trạng giằng co trong im lặng.
Dữu Khánh đang đảo mắt nhìn quét khắp nơi, nhận thấy việc bọn họ chuyển
sang tình trạng giằng co, không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa có lẽ
không phải là chuyện xấu trong tình hình hiện nay, hắn đột nhiên nói: “Xảy ra
chuyện lớn như vậy, ta không tin Thanh Ô bộ tộc có thể bỏ mặc tất cả, có khả
năng đang ở nơi nào đó quan sát nơi này. Nhiều người mắt tạp, chúng ta không
nhìn thấy, không có nghĩa là người khác cũng không nhìn thấy, tất cả tản ra hỏi
thăm một chút xem sao.”
Hiện tại hắn chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống, còn biện pháp nào thì thử
biện pháp đó.
Vì vậy một đám người lập tức phân tán ra đi hỏi những người còn sống sót khác
quanh đây.
Hành động của bọn hắn lập tức khiến cho hai người Trầm, Cô ở giữa không
trung chú ý, không biết đám người này đang làm gì, bọn họ có ý muốn tấn công
nhưng kiêng kỵ vị cao thủ thần bí trên mái nhà, sợ lộ ra kẽ hở bị y lợi dụng.
Bọn họ còn chưa quen với việc động thủ khi tốc độ quá nhanh, cũng là bởi vì
năng lực tu vi bản thân có hạn, động tác của mình không tương ứng với tốc độc
cực nhanh của Thiên Dực lệnh, nếu tốc độ quá nhanh sẽ khiến bọn họ hoa cả
mắt, còn nếu chậm đến phù hợp với năng lực động thủ của mình thì lại sợ vị cao
thủ thần bí đó tập kích.
Cô Dương nhịn không được cất lời bực tức, “Tên chết tiết này rốt cuộc là người
nào, lại có thể cùng theo vào Bồng Lai sơn mà không ai biết được.”
Trầm Kim Thiền: “Chỉ cần kéo dài đến trời tối, tự nhiên sẽ có người đến công
bố.”
“Nơi này!” Nam Trúc khập khiễng cất bước chợt cất tiếng gọi to thu hút sự chú
ý của những người khác, kể cả hai người trong không trung.
Nhìn thấy Nam Trúc đứng bên cạnh một người, đám người Dữu Khánh đoán
rằng đã có được kết quả, nhất là Dữu Khánh, trong lòng vô thức lóe lên một ý
nghĩ, phát hiện thấy tên mập này dường như có vận may để tìm kiếm thứ gì đó,
gã thật sự đã tìm được rồi hay sao? Hắn cũng chỉ nói mọi người hỏi thử mà thôi.
Nói chung, đám người lập tức tụ tập đến đó.
Là một tu sĩ Thiên Hồng bang máu me đầy mình, Nam Trúc chỉ vào gã, nói:
“Hắn nhìn thấy Thanh Ô tộc trưởng đã đi đâu rồi.” Rồi nhấc tay chỉ lên bầu trời.
Người đó cũng chỉ lên những đám mây trên bầu trời, “Trong lúc vô ý liếc mắt
nhìn qua, thấy bọn họ hình như chui vào nơi đó.”
Câu nói này có cảm giác như có nói cũng như không nói, bầu trời đầy mây đen,
không nhìn thấy được gì, cũng không thể bay lên đó, cho dù gào thật to, chưa
chắc phía trên đã có thể nghe được, mà có nghe được, trong tình hình này e rằng
chưa chắc đã xuống.
Liên Ngư chợt trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi: “Bọn họ còn trốn ở đó, hay là đã rời
khỏi rồi chứ?”
Dữu Khánh trả lời với giọng điệu khá chắc chắn: “Ta đã nói rồi, bọn họ không
có khả năng bỏ mặc, không quan tâm đến, chắc hẳn là đang trốn ở trong mây
nhìn trộm.”
Vì vậy, Liên Ngư nhìn thẳng vào hắn, hỏi ra một câu không hiểu ra sao, “Ngươi
thật sự cảm thấy đối tượng mà Cửu vĩ hồ muốn đối phó chính là cao thủ thần bí
đó sao? Tại sao Cửu vĩ hồ phải trịnh trọng đối phó hắn như vậy? Với thực lực
của hắn, chắc hẳn không dám tới gần Cửu vĩ hồ bị phong ấn.”
Dữu Khánh không biết vì sao nàng ta lại hỏi mình điều này vào thời điểm này,
hắn khẽ lắc đầu, “Ta chỉ suy đoán, cũng không biết rõ cụ thể, nhưng có một
điểm có thể tưởng tượng được, người này không giống với chúng ta, tốc độ rất
nhanh, trong bầu trời trên mặt đất, ngày hay đêm đều có thể đi lại khắp nơi, đám
tà ma dõi mắt tìm khắp nơi cũng không thể theo dõi được hắn, hơn nữa, bọn
chúng không qua được cửa ải ban ngày, rất khó bắt được hắn. Bởi vậy, hắn có
thể làm được rất nhiều chuyện, một khi đã thăm dò rõ ràng tình hình nơi đây, rất
có khả năng sẽ gây ra mối đe dọa cho Cửu vĩ hồ đang bị trấn áp.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, mọi người nhận thấy đây quả thực là một khả năng rất
lớn.
Liên Ngư hỏi tiếp: “Nếu tình huống quả thật giống như ngươi phỏng đoán,
ngươi thật sự sẵn lòng bỏ qua tính mạng mình để nhắc nhở vị cao thủ thần bí đó
chạy trước sao?”
Mọi người đều hiểu được ý tứ trong câu hỏi của nàng ta, nếu như phía bên Cửu
vĩ hồ thật sự có cao thủ nào đó, mà bọn họ không được vị cao thủ thần bí trước
mắt này hỗ trợ, vậy thì không hề nghi ngờ gì nữa, đêm nay bọn họ chắc hẳn
phải chết.
Ánh mắt những người khác đồng loạt nhìn chăm chú vào Dữu Khánh.
Dữu Khánh ít nhiều trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Ta không muốn từ bỏ
tính mạng mình, nhưng cho dù hắn không bỏ chạy, sợ rằng chúng ta cũng rất
khó sống sót qua đêm nay. Nếu hắn sống sót sẽ có nhiều cơ hội bù đắp sai lầm
của chúng ta hơn chính chúng ta. Trước sau gì cũng như thế, còn cần lựa chọn
sao?”
Thái độ khi nói lời này, có phần đã quyết định thay cho cả Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết, hai vị sư huynh trầm mặc không hé răng, còn Bách Lý Tâm vẫn giữ
thái độ tuân theo như mọi khi.
Mọi người không biết rằng, giờ này khắc này Dữu Khánh thật sự rất hối hận,
hối hận không nên dùng Thiên Dực lệnh để giao dịch, tại sao không suy nghĩ
cách khác chứ? Hắn nhận ra mình đã bị ánh nắng chói lọi trên trời cao đánh lừa.
Nếu đây thực sự là mưu kế của con Cửu vĩ hồ đó, trong lòng hắn không khỏi
trào dâng cảm giác ớn lạnh, dường như tận mắt nhìn thấy đôi con mắt xanh lam
bóng bẩy mà Nam Trúc nói tới kia.
Liên Ngư bỏ đi vẻ trêu đùa thường ngày trên khuôn mặt, trong ánh mắt nhìn
Dữu Khánh có một sự ngạc khó giải thích.
“Còn cần lựa chọn sao?” Nhìn như là kết quả sau khi cân nhắc lợi và hại, nhưng
nàng ta rất rõ ràng, hầu hết mọi người cân nhắc lợi hay hại đều là vì chính mình,
mà không phải vì người khác, khi rơi vào tuyệt cảnh bọn họ chắc chắn sẽ là đấu
tranh cho chính mình.
Lúc trước, khi nhìn thấy Mục Ngạo Thiết vì mình mà liều mạng quay lại đánh
giết, nàng ta còn có thể hiểu được, sau nhìn thấy đám người Dữu Khánh cũng
đánh giết ngược lại vì Mục Ngạo Thiết, nàng ta âm thầm cảm thấy rất kinh
ngạc. Chỉ nhìn người không nhìn sự việc, nàng ta vốn không coi trọng mấy
người này bao nhiêu, bây giờ nàng ta thật sự thầm sinh lòng tôn trọng, đám
người này là như thế nào?
Dữu Khánh bỗng nhiên bổ sung một câu: “Nếu có thể thương lượng được với
hắn, có thể nhờ hắn ngăn chặn Trầm Kim Thiền và Cô Dương lại, chờ chúng ta
chạy xong hắn mới chạy, vậy thì càng tốt hơn. Theo lý thuyết, chúng ta báo tin
trợ giúp hắn trước, hắn chắc hẳn sẽ không từ chốt chút này việc nhỏ này a. Việc
còn lại, có thể sống qua đêm nay hay không thì phải xem vận mệnh của chính
chúng ta.”
Liên Ngư hít một hơi thật sâu, giống như đã đưa ra quyết định nào đó, nàng ta
chậm rãi xoay người, đối mặt với người thần bí khoác áo choàng đen đứng trên
đỉnh mái cung điện, đột nhiên cao giọng gọi lớn: “Nhiếp thành chủ, xem náo
nhiệt như vậy đã đủ chưa?”
Những lời này vừa được nói ra, có thể nói đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc,
thậm chí còn gây nên một trận xôn xao chấn động, từng đôi mắt quay nhìn
chằm chằm lên mái nhà.
Ánh mắt người thần bí khoác áo choàng cuối cùng rời khỏi hai người Trầm, Cô,
dừng lại trên khuôn mặt quật cường của Liên Ngư đối diện với mình.
Nam Trúc giật mình khiến ngón chân gãy đau nhức, hít vào một hơi khí lạnh,
nhảy lên hỏi Liên Ngư, “Lão bản nương, hắn là Nhiếp thành chủ sao?”
Liên Ngư phớt lờ với câu hỏi của gã, tiếp tục nói to với người trên mái nhà:
“Nhiếp Nhật Phục, ngươi còn muốn che che giấu giấu đến khi nào?”