Bán Tiên

Chương 941: Cao thủ xuất hiện (2)




Mọi người dồn dập quay đầu nhìn về phía mái nhà, nhìn thấy được một bóng

người khoác áo choàng đen từ phía sau bức tường đầu ngựa chậm rãi thả bộ

bước ra. Người đó đứng ở trên mái nhà từ trên cao bao quát phía dưới, dường

như coi thường bọn họ.

Chỉ trong thoáng chốc, mọi người liền đoán được người này là ai, cho dù là đám

tà ma lúc trước bị bắt vào trong Trấn Linh chung chưa từng nhìn thấy, lúc này

cũng đã đoán được đây hẳn là cao thủ thần bí gây ra tổn thất rất lớn cho đám tà

vật tại Bồng Lai sơn ngày hôm qua.

Bầy tà ma kinh ngạc, biết rõ người này trước đó đã hạ độc thủ với tà ma, lúc

này xuất hiện sợ là sẽ gây bất lợi cho bọn chúng.

Liên Ngư ngân răng ngà cắn môi, hơi nghiêng đầu sang hai bên, như muốn nhận

rõ xem rốt cuộc là ai, nhưng đối phương che giấu toàn thân rất kín, kể cả mặt

mũi, giữa khăn che mặt và vành nón chỉ để lại một cái khe hở đủ để nhìn mọi

vật.

Dữu Khánh nhân cơ hội này lướt tới, rơi xuống bên cạnh Mục Ngạo Thiết, rất

nhanh, Bách Lý Tâm và Nam Trúc cũng lần lượt tụ tập tới đây, nương tựa vào

nhau đề phòng xung quanh, đồng sinh cộng tử cùng nhau tiến thối.

Ánh mắt thần bí nhân khoác áo choàng dường như ngừng lại trên người Cô

Dương nằm trên mặt đất, bị phản ứng của bà ta thu hút.

Chỉ thấy Cô Dương nằm trong cái hố bị cày ra, hai bàn tay nắm chặt, tà khí nhè

nhẹ lưu chuyển khắp người, vũng máu trên mặt đất bắt đầu được hút ngược về

trong cơ thể bà ta, phần lưng bị móp cũng từ từ phồng lên, Ngọc thạch cầu cắm

sâu ở trên lưng rơi ra, lăn sang một bên.

Tà khí nồng đậm lượn lờ dần dần nâng thân thể bà ta lên, hai tay vẫy ra, tà khí

hút vào trong cơ thể, rồi lắc mình rơi xuống bên cạnh Trầm Kim Thiền.

Trầm Kim Thiền khẽ thì thầm với bà ta: “Tiên tôn ngàn tính vạn tính, làm sao

lại để quên người này chứ?”

Cô Dương xoa xoa lồng ngực vẫn còn khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi còn chưa có hiểu được sao? Ngẫm nghĩ lại pháp môn bảo vệ mình mà

Tiên tôn truyền thụ đi, Tiên tôn làm sao có thể để quên mấu chốt lợi hại như

thế? Mục đích để chúng ta thừa thắng xông lên có lẽ vì người này không chịu

hiện thân, vì để dụ dỗ người này ra!”

Trầm Kim Thiền hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu ra, vô thức nhìn nhìn những thi thể

nằm la liệt xung quanh, lời muốn nói đã đến bên miệng cuối cùng không dám

nói ra, y nhìn chằm chằm người thần bí khoác áo choàng, quát lớn: “Ngươi rốt

cuộc là ai?”

Lời này vừa được hỏi ra, người thần bí khoác áo choàng tựa như bị chọc giận,

thân hình y lóe lên, giống như một bóng ma mờ ảo lao về phía hai người phía

dưới, khí thế đáng sợ.

Hai người Trầm, Cô rợn tóc gáy, Trầm Kim Thiền cất tiếng quát, “Dực!”

Ánh sáng lóe lên, hai người trong nháy mắt liền biến mất, vị trí bọn họ vừa mới

đứng trong khoảnh khắc đã được đổi bằng người khác, bóng ma hư ảo cố định

lại hình ảnh, chính là người thần bí khoác áo choàng, kình khí chấn động hất

bay đám tà tu xung quanh, tiếng kinh hô rền vang.

Người thần bí khoác áo choàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, mọi người cùng

nhìn theo, nhìn thấy Trầm Kim Thiền và Cô Dương giống như vừa thay hình

đổi vị đang xuất hiện lơ lửng trong không trung, bám vào nhau, một đôi cánh

ánh sáng quen thuộc bao bọc trên thân hai người, thứ Trầm Kim Thiền đang

cầm trên tay chính là chiếc Thiên Dực lệnh kia!

Trầm Kim Thiền đang lơ lửng trong không trung rõ ràng vẫn còn chưa quen

thuộc với việc điều khiển Thiên Dực lệnh, sau khi hoàn hồn lại khỏi cơn sợ hãi,

gã thở phào một hơi, “Thực sự là bảo bối tốt a!”

Người thần bí khoác áo choàng ngước lên nhìn chăm chú, nheo mắt lại như

đang cân nhắc điều gì đó.

Thanh Ô tộc trưởng ở trên cao quan sát, trầm giọng nói: “Đi, lên tầng mây lảng

tránh.”

Các thành viên đồng tộc lập tức theo bà ta bay cao lên, rất nhanh liền trốn vào

trong mây đen, ẩn nấp ở trong mây đen tiếp tục rình coi.

“Bọn họ biết cách điều khiển Thiên Dực lệnh sao?“Dữu Khánh rất giật mình,

quay đầu hỏi Nam Trúc, “Ngươi nói cho bọn họ biết?”

Nam Trúc lập tức kêu oan, “Không có nha, ta không nói cho bọn họ biết một

chữ nào a. Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn không dùng bất kỳ biện pháp tra tấn

bức cung nào với ta, ta sao có thể nói cho bọn họ biết? Chắc là Cửu vĩ hồ nói

cho họ. Cửu vĩ hồ chắc hẳn cũng biết cách sử dụng Thiên Dực lệnh a?”

“Cửu vĩ hồ đã nói phương pháp điển Thiên Dực lệnh cho bọn chúng biết trước

rồi sao?” Dữu Khánh nghi hoặc, rất muốn nói, chẳng lẽ không sợ những người

này cầm theo theo bảo vật bỏ chạy sao? Suy đi nghĩ lại, vẻ mặt hắn kinh nghi,

“Lẽ nào Cửu vĩ hồ ngay từ đầu đã dự liệu được bọn họ sẽ đối mặt với vị cao thủ

thần bí này, nếu không vì sao phải nói pháp môn sử dụng loại tiên bảo này cho

thuộc hạ dưới trướng vốn có ưu thế người đông thế mạnh biết?”

Hít, hắn bỗng nhiên hít vào một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời,

lại nhìn nhìn Trầm Kim Thiền và Cô Dương trong không trung, rồi lại quay

nhìn thần bí nhân khoác áo choàng đen, nhếch khóe miệng, hoảng sợ nói:

“Không tốt, Cửu vĩ hồ dây dây dưa dưa đánh tới đánh lui, chỉ sợ là không muốn

bỏ sót bất kỳ người nào. Có lẽ tất cả chúng ta đều đã bị nó đùa giỡn rồi.”

Nam Trúc lập tức hỏi: “Ý của ngươi là sao?”

Dữu Khánh hầu kết rung động, “Lúc trước đám người Trầm Kim Thiền chỉ

nhắc tới một lần, về sau lại bỏ qua không đề cập đến vị cao thủ thần bí này. E

rằng người này mới là cái đinh mà Cửu vĩ hồ kiêng kỵ nhất và muốn nhổ đi

nhất.”

“Cái gì?” Nam Trúc vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, rõ ràng là muốn hỏi làm sao biết

được như vậy. Những người khác ở xung quanh cũng nhìn đến Dữu Khánh,

muốn chờ hắn giải thích nghi hoặc.

Dữu Khánh không có tâm tình để giải thích rõ ràng chi tiết với bọn họ, hắn đảo

mắt nhìn khắp nơi, rõ ràng đang tìm kiếm gì đó, rồi chợt di một tiếng: “Thanh Ô

bộ tộc đã đi đâu hết rồi? Thanh Ô tộc trưởng đi đâu rồi? Nhanh hỗ trợ tìm xem,

phải nhanh chóng tìm được bọn họ.”

Những người xung quanh đưa mắt nhìn khắp nơi mấy vòng, đều không nhìn

thấy, Nam Trúc nhịn không được hỏi tiếp: “Bọn họ kéo đến đây cũng không

đánh đấm được gì, ngươi vội vàng tìm bọn họ làm gì vậy?”

Dữu Khánh có chút nôn nóng: “Ngươi không phải nói đêm nay phía bên Cửu vĩ

hồ còn có một cao thủ sẽ chạy đến sao? Có thực sự có tồn tại như vậy hay

không? Nếu là có, đó là chuyện gì, Thanh Ô bộ tộc khẳng định biết rõ. Nếu như

thực lực mạnh hơn xa người trước mắt này, vậy thì phải nói hắn nhanh chóng

tránh đi.

Ta lo lắng từ đầu tới cuối đều là bố cục của Cửu vĩ hồ, một loạt mánh khóe

chính là để dẫn dụ vị cao thủ thần bí vẫn luôn ẩn nấp này ra và nhìn chằm chằm,

giúp cho vị cao thủ tà ma đuổi tới kia dễ dàng giải quyết!”

Những gì xảy ra tiếp theo dường như đã kiểm chứng lời hắn nói, vị thần bí nhân

giấu mình trong chiếc áo choàng đen đó đã hành động, lóe lên tung đòn tấn

công về phía không trung, mà Trầm Kim Thiền và Cô Dương thì giống như

thuấn di, lóe lên rồi biến mất, tránh thoát.

Hai bên bắt đầu triển khai một trận ngươi truy ta trốn, mọi người chỉ nhìn thấy

những cái bóng lóe lên hoa cả mắt, hai người tránh né rõ ràng không địch lại,

nhưng một mực không thoát thân chạy đi. Trong lúc này, Cô Dương hô to, “Các

ngươi rút trước đi!”

Đám tà ma trên mặt đất lập tức tuân lệnh rút lui, mà hai bọn họ vẫn nắm tay

nhau đọ sức cùng vị cao thủ thần bí đó, không lùi.

Nhìn ánh sáng phía chân trời, Mục Ngạo Thiết cất tiếng lẩm bẩm, “Bọn họ quả

thực muốn kéo dài đến khi trời tối.”