Liên Ngư đi theo ở phía sau ra vẻ đoạn hậu xem như đã nhận ra được, mối quan
hệ giữa mấy người này quả thực không phải tầm thường, nếu không, sẽ không
có khả năng vì tên mập mạp này mà từ bỏ món chí bảo như vậy, cho dù có cách
lấy lại, với mối quan hệ bình thường là không có khả năng dùng loại bảo bối
này để mạo hiểm.
Đã cứu ra được Nam Trúc, Dữu Khánh làm gì còn sẽ khách khí, hắn rất không
muốn Thiên Dực lệnh dừng lâu trên tay đám tà vật đó dù chỉ thêm một khắc,
hắn trực tiếp tìm đến đám người Thân Vô Không và Ngụy Ước ở ngoài cung
điện, hô to lên rằng mình phát hiện ra đám người Trầm Kim Thiền đã bị tà hóa,
cho nên trốn ở trong phòng không ra, mà không phải là quá mệt mỏi do cả một
đêm bị giày vò trong Trấn Linh chung, bọn họ là không dám ra ngoài gặp ánh
nắng mặt trời.
Đám người Trầm Kim Thiền và Cô Dương đã bị tà hóa rồi sao? Những người
tiến vào bên trong Trấn Linh chung đều đã bị tà hóa rồi sao? Vậy chẳng phải là
một số nhân thủ dưới trướng mình cũng giống đám người đó? Một nhóm người
tự nhiên là rất kinh ngạc, rất chấn động.
“Nếu chư vị không tin lời ta nói, có thể gọi những thủ hạ của các ngươi đã tiến
vào Trấn Linh chung đi ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời thử xem. Những tà vật
đó sợ mặt trời, ánh nắng chiếu lên người sẽ lấy mạng. Chư vị, nếu như còn do
dự, một khi trời tối, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta sẽ rất thê thảm.”
Liên Ngư ở một bên nhìn Dữu Khánh đang ra sức xúi giục mọi người.
Mà Dữu Khánh sở dĩ muốn làm phiền những người khác, cũng là bởi vì phía
bên mình thế đơn lực bạc, lo lắng đám tà ma đó hung bạo lên sẽ liều mạng, sợ
phía bên mình chống đỡ không được.
Rất sốc trước tin này, đám người Thân Vô Không tự nhiên sẽ không ngồi yên
nhìn xem, lập tức phái người đi gọi những người của bản bang tối hôm qua đã
tiến vào Trấn Linh chung ra ngoài phơi nắng thử xem.
Đoạn Vân Du lặng lẽ nhìn về phía Đồng Tại Thiên, người sau khẽ lắc đầu ra
hiệu, biểu thị mình cũng không biết những người đó đã bị tà hóa.
Trong không trung, đám người tộc trưởng một mực nhìn xem động tĩnh phía
dưới, tộc trưởng không có ý định đi xuống.
Tiểu Thanh muốn biết tình hình phía dưới, nói ra: “Tộc trưởng, để ta xuống
dưới xem tình hình của bọn hắn.”
Tộc trưởng lại đưa tay ngăn cản cô ta lại, “Bọn họ sắp trở mặt với đám người bị
tà hóa kia rồi, lúc đó chúng ta chưa chắc đã giấu giếm được chi tiết về mình.
Nếu như đám bang phái đó biết rõ, e rằng sẽ quay ngược lại bắt giữ chúng ta.
Trước hết để xem tình hình như thế nào đã rồi tính tiếp.”
Tiểu Thanh gật gật đầu.
Những người chờ đợi ở bên ngoài cung điện dần dần phát hiện thấy tình hình có
chút không thích hợp, người được phái vào trong cung điện kêu gọi đã khá lâu
rồi vẫn không thấy đi ra, cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, bên
trong có phần yên tĩnh đến quá mức, cửa cung điện giống như là chiếc miệng
khổng lổ há to của một con quái thú.
“Nếu thật sự đã bị tà hóa, sợ rằng sẽ không ra được.” Ngụy Ước cất tiếng lẩm
bẩm.
Dữu Khánh: “Loại chuyện này không thể lừa được mọi người, mọi người còn
do dự gì nữa? Lẽ nào chúng ta thật sự muốn chờ đến khi mặt trời xuống núi để
chạy trối chết sao? Ta đề nghị mọi người cùng nhau đến đó động thủ, cũng
không cần phải đối đầu trực tiếp với bọn họ, chỉ cần phá dỡ nơi bọn họ ẩn thân
là được, ông trời sẽ xử lý bọn họ.” Dữu Khánh đưa tay lên chỉ tới mặt trời.
Nhìn thấy mặt trời đã sắp nghiêng về phía chân trời, đoàn người thực sự không
dám tiếp tục kéo dài lãng phí thời gian nữa, sau khi chạm mặt trao đổi mấy câu
với nhau, đám người tại đây dắt tay nhau hành động, dồn dập phi thân lên mái
nhà, dưới sự dẫn dắt của Dữu Khánh, mọi người đi thẳng đến địa điểm mục
tiêu.
Người ở bên trong địa điểm mục tiêu cũng không di chuyển đi nơi khác, bên
cạnh Trầm Kim Thiền và Cô Dương có hai người bị đè quỳ xuống, chính là hai
người được Thân Vô Không và Ngụy Ước phái vào trong cung điện gọi người
ra nhưng không thấy quay lại.
Đối diện với mũi kiếm đã sắp chạm vào trái tim, hai người khai ra mục đích đến
nơi này, hai người Trầm, Cô nhận ra rằng, không ngoài dự liệu, quả nhiên tên
ria mép đó đã bán đứng bọn họ…
Mặc dù vậy, mũi kiếm nơi ngực hai người quỳ dưới đất vẫn không bỏ qua cho
bọn họ, đâm xuyên qua trái tim, hai người gục ngã trong vũng máu.
Một cước đá văng thi thể ra, Cô Dương oán hận nói: “Đã biết tên ria mép đó
không phải là mặt hàng lương thiện, quả nhiên là đang xúi giục đám người bên
ngoài ra tay với chúng ta.”
Trầm Kim Thiền trầm giọng nói: “Cách thời điểm mặt trời xuống núi ít nhất còn
một canh giờ rưỡi nữa, nếu bọn họ muốn phá dỡ vật che nắng cho chúng ta, cho
dù chúng ta trốn xuống lòng đất cũng không thể trốn được, bọn họ có liều mạng
cũng sẽ dốc sức đào chúng ta ra. Thực sự không biết Tiên tôn muốn chúng ta
làm đến một bước này rốt cuộc là muốn như thế nào, thật sự muốn chúng ta bị
người hất tung ra phía dưới ánh mặt trời sao? Như vậy, chúng ta thật sự còn có
thể có đường sống sao?”
Cô Dương cũng nhịn không được buông tiếng thở dài, “Chúng ta không còn có
lựa chọn nào khác, nếu Tiên tôn đã nói sẽ có người cứu chúng ta, vậy thì cứ tin
tưởng như vậy đi.”
Đúng vào lúc này, có người từ trong bóng râm dưới hành lang liên tục lướt đến,
bay vào theo cửa sổ bên cạnh, lướt đến trước mặt hai người liền vội vàng báo
cáo: “Bang chủ, đám người bên ngoài đang đồng loạt tiến về phía chúng ta.”
Trầm Kim Thiền quay sang nhìn Cô Dương, “Có nghe hay không, sợ cái gì tới
cái đó, cuối cùng vẫn đã tới rồi.”
Cô Dương trầm giọng quát lớn: “Chuẩn bị ứng chiến, một khi có biến, rút
xuống kho ngầm ẩn thân.”
Đàm người bên này lập tức rầm rầm rầm bắt đầu hành động.
Chỉ chốc lát sau, một đám đông người đã rải rác ra bên ngoài, trên mặt đất, trên
mái nhà và trên các đình đài lầu các đều có, dường như đang hình thành một
vòng vây.
Ngụy Ước nhìn nhìn Thanh Ô bộ tộc lơ lửng trên không trung nhìn xuống, hỏi
Dữu Khánh ở một bên, “Chu lão đệ, ngươi xác định chúng ta lật tung nhà cửa,
hủy hoại cung điện này, vị tộc trưởng kia sẽ không tức giận chứ?”
Dữu Khánh vỗ vỗ ngực, bảo đảm, “Sẽ không, bà ta cũng không muốn để cho tà
ma chạy trốn, có tức giận cũng là do ta xúi giục, có gì ta là người xui xẻo trước,
việc này không thể hại các ngươi.”
Mấy người gần đây quay nhìn nhau, suy nghĩ thấy cũng đúng, lúc này liền yên
tâm, bọn họ cũng không muốn lề mề kéo dài nữa, bởi vì sợ đến đêm tối quả
thực là chịu không nổi.