Cô Dương đứng trong cửa lại nói: “Chúng ta cũng cần kiểm tra thứ ngươi mang
đến có phải là thật hay không.”
Dữu Khánh chỉ có thể mở hộp, lấy Thiên Dực lệnh bên trong ra, ngay tại chỗ
đưa cho đối phương nhìn thấy rồi thi pháp rót vào, sau khi ý niệm tương thông
thì cất tiếng quát, “Dực!”
Một luồng uy thế vô hình khuếch tán ra, trong màng tai mọi người đều vang lên
một tiếng ‘ong’, ngay cả người ở bên ngoài cung điện cũng cảm nhận được, mọi
người đều không phải lần đầu tiên trải qua điều này, lập tức nhận thức được gì
đó, nếu không phải đã bị Thanh Ô bộ tộc giám sát, khẳng định sẽ chạy đến xem.
Nhìn thấy cánh ánh sáng giương ra, ánh mắt hai người Trầm, Cô đứng trong cửa
đầy vẻ vui mừng.
Trên mặt Nam Trúc thì hiện ra vẻ bi phẫn, gã cũng biết, một khi thứ này rơi vào
trong tay Cửu vĩ hồ, e rằng lần này sư huynh đệ bọn họ không ai được yên lành.
Sau khi nhìn thấy rõ đó là thứ gì, Liên Ngư có thể nói rất kinh ngạc, “Ngươi
muốn lấy loại chí bảo này để trao đổi với chúng?”
Nàng ta vô thức ngẩng đầu nhìn đám người tộc trưởng đang tại không trung
nhìn xuống, nếu không phải có điều e ngại, hơn nữa, trong lúc nhất thời nàng ta
không biết cách điều khiển bảo vật, nàng ta thật sự có ham muốn trực tiếp đoạt
lấy bảo vật bỏ chạy.
Đã biểu diễn xong, quang sí đột ngột biến mất trong Thiên Dực lệnh, Dữu
Khánh hạ thấp giọng nói: “Tộc trưởng tự có tính toán.”
Vừa nghe nói là ý của tộc trưởng Thanh Ô bộ tộc, ngoại trừ kinh nghi bất định
ra Liên Ngư cũng không nói gì nữa.
“Làm phiền.” Dữu Khánh nói lời khách khí, sau đó Liên Ngư và hắn cùng đi
qua.
Khi hai người mới đi đến cửa vào, Trầm Kim Thiền ở bên trong đột nhiên nói:
“Đứng lại, gặm lệnh bài trên mặt đất, phía bên ta thả người đi đến, các ngươi lui
về phía sau đám người.”
Dứt lời, y lôi kéo Nam Trúc lùi sâu vào bên trong một đoạn, giữ một khoảng
cách an toàn, để cho người bên ngoài yên tâm.
Đều không phải là người ngày đầu tiên ra ngoài lăn lộn, nghe nhìn thấy vậy liền
biết là có ý gì, muốn giữ khoảng cách để thỏa hiệp được một phương án giao
dịch an toàn mà mọi người đều có thể chấp nhận.
Dữu Khánh không sao cả, quan trọng là một khi xảy ra biến cố, với thân thủ của
lão bản nương thì có thể tại trường hợp đối phương muốn dùng cứng cướp đoạt
có đúng lúc lướt đến ngăn chặn hay không, hắn lập tức nhìn về phía Liên Ngư,
“Lão bản nương, ngươi thấy sao?”
Liên Ngư: “Không có vấn đề gì quá lớn.”
Dữu Khánh giậm chân thùm thụp hai tiếng, cảm nhận xem lòng đất có cứng hay
không, hắn lo lắng có trò quỷ, sau khi cảm thấy không có vấn đề, hắn phất tay
kêu gọi Mục Ngạo Thiết, “Lão Cửu, ngươi đến cửa sổ bên đó, nhìn kỹ bên
trong, đừng để cho bọn họ núp người bên cửa động tay động chân.”
Mục Ngạo Thiết tay xách kiếm lập tức lao vọt đến, thò đầu vào bên trong cửa
sổ, người ở bên trong không thể không kêu gọi tất cả những người ở gần cửa lùi
ra phía sau để tránh bị nghi ngờ.
Chờ đến khi Mục Ngạo Thiết làm ra động tác báo hiệu an toàn, Dữu Khánh mới
quyết đoán ném lệnh bài xuống đất, keng, tia lửa bắn tung tóe ra, lệnh bài cắm
xuống nền đá nơi cửa vào, rồi hét lớn vào bên trong: “Thả người!”
Người ở bên trong cũng không lề mề, Trầm Kim Thiền xuất thủ cởi bỏ một bộ
phận cấm chế trên người Nam Trúc, sau đó đưa đẩy gã ra, “Đi đi, đừng có giở
trò, nếu không, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi.”
Vì vậy, Nam Trúc mím chặt môi bước từng bước một về phía trước, khuôn mặt
đầy bẩn thỉu và thê lương.
Cô Dương chỉ tới người bên ngoài, cảnh cáo, “Lui về phía sau!”
Mọi người đều biết quy tắc, Dữu Khánh và Liên Ngư lập tức dựa theo bước tiến
và khoảng cách với Nam Trúc, từng bước lùi về phía sau.
Trong khi bước đi, thần sắc Nam Trúc càng ngày càng lộ vẻ thê lương, rồi chợt
nấc lên, cất tiếng khóc bi thương: “Lão Cửu, lão Thập Ngũ, ca ca xin lỗi các
ngươi, ca ca đã liên lụy các ngươi.”
Dữu Khánh nghiến răng mắng, “Đừng nói nhảm, nhanh tới đây!”
Với nửa người trên ở trần, Nam Trúc cười thảm cất bước đi ra cửa, phản ứng,
thần sắc của gã tức thì khiến trái tim Dữu Khánh nhảy lên, hắn lập tức có cảm
giác không ổn.
Quả nhiên, biến cố xảy ra trong chớp mắt, Nam Trúc đột nhiên vung chân, dốc
sức đá vào Thiên Dực lệnh cắm trên mặt đất, muốn đá cho Thiên Dực lệnh bay
ra ngoài, thân thể đầy mỡ rung động kịch liệt theo một cú đá này.
Giờ phút này mọi người đều giật mình.
“Lớn mật!” Trầm Kim Thiền gầm lên.
“Dừng tay!” Dữu Khánh cực kỳ hoảng sợ cũng cất tiếng kinh hô, liên tục hô to,
“Bên trong không nên động, lão Thất, ngươi đừng có xằng bậy.”
Liên Ngư thiếu một chút lao tới cướp người đã kiềm chế lại, vũ khí trên tay vừa
muốn ném tới Trầm Kim Thiền và Cô Dương cũng dừng tay lại, một chân vừa
bước ra cũng thu về.
Cũng không phải bị tiếng quát của Dữu Khánh làm dừng lại, mà vì thấy Nam
Trúc bật kêu “Ôi chao” té ngã ra đất, ôm đầu ngón chân lăn lộn như sắp chết,
mà Thiên Dực lệnh cắm ở trên nền đá thì không chút động đậy.
Đã quen là tu sĩ, đánh giá cao sức lực một cước đó của mình, hơn nữa, mức độ
cứng rắn của loại đá ở đây quả thực không phải tầm thường, gã không đá bay
được Thiên Dực lệnh, trái lại, đá gần như gãy ngón chân mình rồi.
Thử hỏi Dữu Khánh làm sao có thể không cắm lệnh bài chắc chắn một chút, hắn
phải đề phòng bị người dễ dàng cách không hút đi.
Nhìn người nằm đó lăn lộn, đau đớn nhe răng nhếch miệng, Dữu Khánh có thể
nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu một chút đã bị gã hù dọa làm cho
hồn phi phách tán, tức giận mắng: “Mập mạp chết tiệt, ngươi thành thật một
chút lăn lại đây cho ta. Việc này đã có tính toán, không tới lượt ngươi xử lý,
ngươi có nghe hiểu hay không?”
Mục Ngạo Thiết cũng thiếu chút bị hù dọa toát mồ hôi lạnh, y ở tại cửa sổ bên
kia hét lớn, “Lão Thất, ngươi phải tin tưởng lão Thập Ngũ, đừng có lỗ mãng
làm hỏng chuyện!”
Chịu đựng đau đớn, Nam Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy Dữu Khánh ra sức nháy
mắt với mình, ý thức được lão Thập Ngũ hẳn đã có hậu chiêu, lập tức hối hận
vô cùng, hối hận không nên đá ra một cước này, đau quá a!
Không còn cách nào khác, gã nhịn đau bò đứng lên, lại bắt đầu khập khiễng tiến
tới, Thiên Dực lệnh cắm trên nền đá vẫn vững vàng ở đó.
Đám người giằng co với nhau trong ngoài cửa nhìn thấy giao dịch lại có thể tiếp
tục tiến hành bình thường, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, không ít người âm
thầm chửi bới Nam Trúc có bệnh, tự dưng hứng chịu một trận kinh hãi, xém
chút sợ chết người.
Cuối cùng, giao dịch diễn ra suôn sẻ, Dữu Khánh thành công đón được Nam
Trúc, mà Trầm Kim Thiền cũng thuận lợi lấy được Thiên Dực lệnh tại cửa vào.
Mục Ngạo Thiết nhanh chóng quay lại tụ tập với mọi người, Dữu Khánh thì
nhanh chóng cởi bỏ cấm chế cho Nam Trúc.
Nam Trúc vẫn còn đau đớn nhe răng nhếch miệng gào lên kinh dị: “Lão Thập
Ngũ, ngươi có bệnh sao, lệnh bài cắm chặt như vậy làm gì.”
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, xem tại ý tốt của gã, hắn lười trách mắng, mà
quay đầu nhìn về phía người trong phòng đã được như mong muốn.
Nam Trúc nhón chân xoay người lại, cũng nhìn đến bọn họ, gào lên: “Lão thái
bà, y phục của ta đâu, thích nhìn ta ở trần hả?”
Nghe lời nói này, Liên Ngư nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, nhận thấy tên
mập này là một kẻ miệng nói không lựa lời.
Vù vù, một bóng đen từ bên trong phòng bay ra, rơi tại trước mặt mấy người,
chính là chiếc áo choàng mà Nam Trúc khoác lúc trước, đã bẩn thỉu nhưng còn
tốt hơn là không có gì che thân, Nam Trúc nhặt lên kiểm tra, sau khi xác nhận
không có vấn đề gì, gã khoác lại lên người mình.
“Đi!” Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi, nhấc Nam Trúc lên cùng phi thân rời đi.
Cùng đi theo, Nam Trúc lập tức hỏi: “Thứ đó đã rơi vào trong tay bọn chúng,
còn đi được sao? Bây giờ phải làm thế nào?”
Dữu Khánh: “Còn có thể làm thế nào? Đi kêu gọi người đến dỡ phòng phá mái,
cho đám quỷ quái này phơi nắng chơi!”
Ánh mắt Nam Trúc sáng lên, “Hay quá! Ôi, ngón chân ta gãy thật rồi!”