Thanh Ô bộ tộc đương nhiên biết rõ lệnh bài do ai mang tới, nhất là Tiểu Thanh,
nhớ tới chuyện lúc trước đám người Thân Vô Không truy hỏi đã có lệnh bài vì
sao còn phải bay ba năm, cô ta biết rõ phía bên Dữu Khánh đã nói dối với đám
người đó rằng lệnh bài là của cô ta.
Tộc trưởng lập tức truy hỏi: “Ý của ngươi là?”
Dữu Khánh: “Tên mập cầm Thiên Dực lệnh tới đây đã bị đám người bị tà hóa
đó bắt ép làm con tin. Đối phương yêu cầu lấy Thiên Dực lệnh đến trao đổi. Vì
để cứu người ta mới mạo phạm tộc trưởng ngài.”
Phụ nhân ở bên cạnh chen lời: “Điều tộc trưởng muốn hỏi là việc ngươi nói hắn
không dễ dàng bị tà khí tà hóa là có ý gì?”
Dữu Khánh: “Ta cũng không biết cụ thể. Tên mập đó thực ra là đầu lĩnh của
mấy người chúng ta. Hắn mạo hiểm tiến vào trong Trấn Linh chung điều tra,
cho rằng mình có thể lừa gạt được, nào ngờ không thể giấu giếm được Cửu vĩ
hồ, Cửu vĩ hồ quá xảo quyệt, bất động thanh sắc thả hắn trở về, lợi dụng hắn để
nắm giữ một ít tình huống, bây giờ lại bắt hắn làm con tin để yêu cầu trao đổi
lệnh bài. Cụ thể là chuyện gì xảy ra thì ta không nói rõ được, phải cứu được tên
mập đó về rồi do chính các ngươi hỏi hắn.”
Đám Thanh Ô bộ tộc tại đây quay mặt nhìn nhau, đều kinh nghi bất định.
Tộc trưởng trầm giọng hỏi: “Ta làm sao biết rõ lời ngươi nói có phải là thật hay
không?”
Dữu Khánh: “Có phải là thật hay không, không thể do ta nói. Ngài có thể nhìn
thấy mới tin, ngài có thể phái người đi cùng ta để giao dịch, xác định tên mập
đó không bị tà hóa, xác thực hắn bị bắt làm con tin, lúc đó bên ngài mới lấy lệnh
bài ra để giao dịch. Thế nào?”
Vì để cứu Nam Trúc, hắn xem như là nghĩ hết mọi cách.
Thanh Ô bộ tộc đều ngập ngừng nhìn về phía tộc trưởng, mà tộc trưởng rõ ràng
cũng đang do dự.
Sau đó, tộc trưởng nghiêm trang nhìn chằm chằm vào hắn, nói ra: “Người mà
ngươi nói đến có bị tà hóa hay không, ta không biết được, ít nhất ta là có thể
khẳng định ngươi không bị tà hóa. Dù sao ngươi cũng là con người, ta hi vọng
ngươi có thể hiểu rõ một việc, một khi Thiên Dực lệnh rơi vào trong tay Cửu vĩ
hồ, giúp cho lực lượng của nó có được một con đường tắt để tự do qua lại Nhân
gian, đó sẽ là một thảm họa đối với Nhân gian.
Sở dĩ Bồng Lai sơn bị phong ấn, chính là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến
Nhân gian. Cái khe trên mặt đất mà ngươi nhìn thấy khi đến đây, thực ra là kết
quả do Cửu vĩ hồ lợi dụng tà khí ăn mòn phong ấn tạo ra. Nó muốn sử dụng lực
lượng của Nhân gian để thoát khốn khỏi Trấn Linh chung. May mà có Khổ Hải
vô biên ngăn cách khiến cho nó không thể vượt qua. Cửu vĩ hồ đã trở thành tà
ma thực sự, ngươi có biết hậu quả nếu ngươi lừa dối chúng ta không?”
Nghe được những lời này, trong lòng Dữu Khánh có phần chấn động, lúc trước
hắn thực sự không suy nghĩ đến phương diện thảm họa cho Nhân gian, hoàn
toàn không nghĩ đến việc mình làm sẽ gây ra một trận tai họa đối với toàn bộ
Nhân gian. Bây giờ suy nghĩ lại, một khi Cửu vĩ hồ nắm giữ thông đạo đi đến
Nhân gian, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhất là trong trường
hợp đã có rất nhiều người bị tà hóa như vậy.
Nhưng vì để cứu Nam Trúc, hắn không thể quản được quá nhiều.
Quan trọng nhất là, hắn cảm thấy sự việc sẽ không đến mức đó, hắn cảm thấy
mình có biện pháp để khống chế cục diện, vì vậy hắn cất lời trấn an: “Tộc
trưởng không cần lo lắng, ta đã có tính toán, chỉ cần tranh thủ trước khi mặt trời
chưa lặn xuống, trao đổi xong người, bọn chúng sẽ không đem Thiên Dực lệnh
đi được, đến lúc đó chỉ cần phá dỡ nơi bọn chúng ẩn thân, bọn chúng đương
nhiên sẽ khó thoát tai kiếp!”
Vừa nghe được những lời này, biểu cảm của Thanh Ô bộ tộc vô cùng xúc động,
khiến cho Dữu Khánh có chút không hiểu ra sao.
Tộc trưởng hỏi: “Ngươi định phá dỡ hành cung của Thánh Mẫu nương nương?”
“Ách!” Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút, rồi kịp phản ứng lại, thử hỏi: “Có
vấn đề gì sao?”
Tộc trưởng trầm giọng nói: “Bồng Lai sơn vốn có mấy trăm tòa phủ đệ to to
nhỏ nhỏ của chư tiên, hầu hết đều bị phá hủy bởi thủ hạ của Cửu vĩ hồ, chỉ còn
duy nhất tòa hành cung này của Thánh Mẫu nương nương vẫn còn tồn tại, đến
nay Cửu vĩ hồ cũng không dám làm càn, tà ma xâm nhập vào hành cung cũng
không dám phá hoại, ngươi lại to gan lớn mật như vậy. Ngươi có biết hậu quả
nếu chọc giận Thánh Mẫu nương nương không? Cho dù ngươi chết rồi, vẫn có
thể câu hồn người tới nghiêm khắc trừng phạt!”
Trong mắt Dữu Khánh lóe lên chút ngỡ ngàng, đã sắp không sống nổi nữa, hắn
không biết còn lo lắng việc sau khi chết làm gì, hơn nữa, với những gì trong
truyền thuyết, hắn thật sự là người vô tri, không có cảm nhận, hắn không quản
được quá nhiều như vậy, trước tiên cứu người mới là quan trọng.
Hắn lập tức hỏi, “Thánh Mẫu nương nương mà các ngươi nói đến đó rốt cuộc là
vị thần tiên nào vậy?”
Nói xong còn vô thức nhìn nhìn xung quanh, muốn nói rằng, đã để cho một chỗ
rất đẹp biến thành như vậy, còn không xuất hiện dọn dẹp, có gì phải tôn kính?
Tộc trưởng dường như đã nhận ra được ý nghĩ của hắn, trầm giọng nói: “Tiên
húy của nương nương không tới lượt ngươi ta nghị luận, ngươi chỉ cần tôn xưng
Thánh Mẫu nương nương là được.”
Được rồi, Dữu Khánh không hỏi nữa, hắn nhấc tay chỉ về phía đỉnh núi, “Hành
cung đã bị hư hỏng thành như vậy, còn lưu lại cho Thánh Mẫu nương nương ở
ư? Các ngươi cảm thấy Thánh Mẫu nương nương còn có thể ở được nơi rách
nát như vậy sao? Hay là Thanh Ô bộ tộc các ngươi cảm thấy nương nương chỉ
xứng ở tại nơi rách nát này?”
Thấy hắn đánh tráo khái niệm, Thanh Ô bộ tộc sắc mặt rất khó coi, Tiểu Thanh
khiển trách: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Dữu Khánh không quan tâm quá nhiều như vậy, hắn chuyển đổi chủ đề, nói:
“Thủ không được Bồng Lai sơn, lại muốn cố thủ một khu nhà ở, da không còn
để ý gì đến lông, quả thực hoang đường, nực cười!” Hắn nhấc tay vỗ vỗ ngực
mình, “Đại nghĩa ngay trước mặt, ta không sợ gánh trách nhiệm, việc phá hủy
nhà cửa cứ đẩy lên người ta, Thánh Mẫu nương nương trách tội xuống, ta chịu
trách nhiệm, không liên quan đến Thanh Ô bộ tộc các ngươi!”
Nghe một phen lời nói của hắn, Thanh Ô bộ tộc không nói nên lời, quay mặt
nhìn nhau, dường như có chút xấu hổ, mơ hồ nhận thấy bên mình hình như
đúng là có phần cổ hủ.
Dữu Khánh âm thầm quan sát phản ứng của bọn họ, thấy vậy thì thở phào nhẹ
nhõm, cảm thấy chiêu đánh tráo khái niệm của mình chắc hẳn đã thành công.
Quả nhiên, tộc trưởng nhả ra, “Cửu vĩ hồ vô cùng xảo trá, một khi Thiên Dực
lệnh đã vào trong tay bọn chúng, ta lo lắng chưa chắc có thể dễ dàng lấy lại như
ngươi tưởng.”
Dữu Khánh: “Lo lắng có ích lợi gì, đóng cái cọc xuống ngồi nhìn là có thể thay
đổi cục diện sao? Tộc trưởng, nói một cách không khách khí thì, nếu các ngươi
không quan tâm đến sự chết sống của chúng ta, vậy chúng ta cần gì phải quản
đến sự sống chết của các ngươi. Các ngươi muốn có thêm một phương địch
nhân ư? Ít nhất, hiện tại ta là đang suy nghĩ về việc diệt trừ đám tà ma trong
cung điện, còn các ngươi thì sao, ngoại trừ trốn ra còn làm cái gì?”
Tộc trưởng trầm mặc một hồi, rồi chợt xoay người gọi phụ nhân ở bên cạnh đi
sang một bên, thì thầm to nhỏ một hồi, sau đó phụ nhân khẽ gật đầu, tộc trưởng
mới vẫy tay nói với Dữu Khánh: “Đi, để ta đi theo ngươi, nhìn xem tên mập
ngươi nói đó có phải thực sự không bị tà hóa hay không.”
Tiểu Thanh kinh hô: “Tộc trưởng, e rằng có nguy hiểm, sự việc là do ta gây ra,
để ta đi cho.”
Tộc trưởng nhấc tay ra hiệu ngừng, cũng ngăn cản những người khác muốn
khuyên, chỉ nói với Tiểu Thanh một câu, “Ngươi cùng đi theo xác nhận người.”
Dữu Khánh vui vẻ liên tục gật đầu, nhảy đến trước, đưa tay mời.
Đoàn người nhanh chóng quay lại đỉnh núi. Lần này có được sự phối hợp của
Thanh Ô bộ tộc, hành động trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, có Thanh Ô bộ tộc
từ chối, những người khác có muốn cũng không dám cùng theo.
Không dám đi đường trong cung điện, Dữu Khánh, tộc trưởng và Tiểu Thanh
nhảy lên mái nhà.
Sau khi nhảy lên mái nhà, phơi mình dưới ánh mặt trời, Dữu Khánh nhớ tới một
chuyện, hỏi, “Tộc trưởng, khi trời tối, có phải tất cả các ngươi đều trốn đi hay
không?”
Tộc trưởng liếc mắt nhìn hắn, “Ngoại trừ trốn đi, chúng ta cũng không còn biện
pháp ứng đối nào khác.”
Dữu Khánh không hiểu, “Ta thấy các ngươi phân tán rời đi, chẳng lẽ không trốn
cùng nhau sao?”
Đây không phải là chuyện gì bí mật, ít nhất, đối với phía bên Cửu vĩ hồ thì đó
chẳng phải là bí mật, tộc trưởng thẳng thắn cho biết, “Trốn cùng với nhau, nếu
như bị phát hiện, tử vong quá lớn. Trước khi bầu trời tối đen, tộc ta đều sẽ phân
tán ra, từng người tự tìm nơi ẩn nấp, tự mình lo cho mình, không ai biết được
người khác nấp ở đâu, nếu có một ai đó xảy ra chuyện sẽ không hại đến người
khác, sau bình minh lại cùng nhau tụ tập. Mấy nghìn năm tới, Thanh Ô bộ tộc ta
chính là làm như vậy để tiếp tục tồn tại.”
Dữu Khánh giật giật khóe miệng, nhận thấy bộ tộc này thật là thê thảm, lại bị
truy sát mấy nghìn năm. Hiện tại hắn đã xác nhận được suy đoán của mình, Cửu
vĩ hồ sở dĩ để cho Nam Trúc biết được nền tảng của Thanh Ô bộ tộc rồi thả ra là
bởi vì phía bên Cửu vĩ hồ không thể hành động ban ngày, đêm tối lại rất khó tìm
được tung tích lệnh bài, cần phải có người thích hợp làm thay.
Chẳng mấy chốc, ba người hạ xuống trong khu vườn hắn trao đổi lần trước.
“Trầm Kim Thiền.” Dữu Khánh hướng về phía khung cửa sổ lúc trước, cất tiếng
gọi.
Chỉ chốc lát sau, Trầm Kim Thiền lại xuất hiện tại bên cửa sổ, thấy có thêm hai
người, y có phần bất mãn, nói: “Không phải đã nói ngươi đến một mình sao?”
Dữu Khánh: “Đó là yêu cầu lần trước, ngươi không nói lần này. Dây dưa
chuyện này không có ý nghĩa gì, ta vừa rồi đã bắt tộc trưởng, nhưng không thể
tìm được lệnh bài trên người bà ta. Bà ta đã có đề phòng Cửu vĩ hồ tiết lộ nền
tảng của bọn họ, sợ bị cướp giật, cho nên hoàn toàn không đem theo lệnh bài
trên người. Tuy nhiên, ta đã thuyết phục được bà ấy thực hiện trao đổi, tiền đề
của giao dịch là phải xác nhận được Hoa béo thật sự không bị tà hóa.”
Trầm Kim Thiền cau mày, có chút do dự. Bóng dáng Cô Dương lại xuất hiện
phía sau cửa sổ, lão thái bà này hỏi: “Làm thế nào để xác nhận?”
Dữu Khánh nhìn về phía tộc trưởng, điều này cần phải để cho bà ta yên tâm mới
được.
Tộc trưởng nhìn chằm chằm người trong cửa sổ: “Việc này rất đơn giản, đưa
người ra phơi nắng dưới ánh mặt trời là được.”
Trầm Kim Thiền và Cô Dương nhìn nhau. Cô Dương quay người rời đi một lúc,
khi xuất hiện lại thì đã lôi kéo theo Nam Trúc.
Cô Dương chọc lên người Nam Trúc một cái, cởi bỏ cấm chế nói chuyện, “Mập
mạp, cất tiếng đi, chứng minh ngươi còn sống đi.”
Đau đến nghiến răng nghiến lợi, Nam Trúc oa oa gào lên: “Lão thái bà, ngươi ra
tay có thể nhẹ chút hay không hả.”
Cô Dương đáp lại bằng một nụ cười quỷ dị, đưa tay kéo rớt chiếc áo choàng
trên người gã, bộc lộ ra nửa thân trên trần trụi.
Nam Trúc theo bản năng muốn khoanh tay che ngực, nhưng không thể nhúc
nhích, kinh hô: “Ngươi muốn làm gì?”
Gã hoàn toàn không biết lần này mình bị kéo đến đây để làm gì, vì sao phải cởi
áo choàng của mình ra?
Ngay sau đó gã oa oa kêu loạn bị ném bay ra ngoài, bộp, nện mạnh xuống đất,
lăn lộn trong vườn, gã hét toáng lên như heo bị chọc tiết, thân thể bộc lộ trong
ánh nắng mặt trời.
Dữu Khánh sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại chứng minh một cách dứt
khoát lưu loát như thế, ngay cả một chút dạo đầu cũng không có, không sợ phía
bên mình cướp người sao? Chú ý một chút, hắn phát hiện thấy trên eo Nam
Trúc có buộc một sợi dây, không biết đối phương tìm đâu ra được sợi dây đó.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên cắt đứt sợi dây hay không thì ánh mắt nhìn
đến hai vị tu sĩ Thượng Huyền đứng nơi cửa sổ, hắn biết chỉ cần hai người này
cách không xuất thủ, hắn cũng chưa chắc đã có thể giữ được Nam Trúc, hơn
nữa, Nam Trúc cách bọn họ không xa, hắn đành phải kìm nén lại ý muốn ra tay
của mình.
Sau khi rơi xuống mặt đất, Nam Trúc vừa mới cất tiếng lẩm bẩm bình thường
lại, chợt Cô Dương nắm sợi dây, giống như kéo chó, kéo ngược lại, soàn soạt
soàn soạt.
Thân thể mập mạp của Nam Trúc một đường ma sát trên mặt đất bị kéo trở lại.
Gã há miệng mắng to, “Đau quá, đau quá! Lão thái bà, ngươi có bệnh hả?
Ngươi đừng để rơi vào trong tay lão tử.”
Cô Dương rung sợi dây trong tay, Nam Trúc lập tức ngậm miệng, không còn
cách nào khác, bị lật úp mặt xuống đất, mặt ma sát trên mặt đất, miệng đã cày
trên đất rồi, làm sao còn có thể mắng được.
Kéo người đến bên cửa sổ, Cô Dương lại nhấc Nam Trúc đưa vào bên trong, hỏi
bên ngoài, “Đã nhìn thấy rồi chưa?”
Tộc trưởng hỏi Tiểu Thanh, “Hắn đã vào Trấn Linh chung sao?”
Tiểu Thanh gật đầu, “Không sai, là hắn.”