“Nếu như không muốn tất cả mọi người đều chết ở chỗ này, nếu như còn muốn
sống rời đi, thì không nên đi theo ta.”
Dữu Khánh lần đầu tiên lạnh lùng nghiêm khắc cảnh cáo Liên Ngư, chỉ còn
thiếu chỉ vào mũi nàng ta nữa mà thôi.
Hắn giải thích với Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm là muốn một mình đi tìm
Trầm Kim Thiền để đòi người, nhưng khi nhìn thấy, Liên Ngư liền lập tức đuổi
theo, bất kể Dữu Khánh muốn đi đâu, nàng ta đều muốn cùng đi theo nhìn xem,
ngon ngọt khuyên bảo không được, lúc này Dữu Khánh tức giận xù lông lên.
Hắn cũng không muốn đi một mình nhưng bên kia không muốn để cho quá
nhiều người biết được, chỉ để cho mình hắn đi, mạng của Nam Trúc nằm trong
tay đối phương, hắn không thể không theo.
Liên Ngư tức thì mặt không biểu cảm, hờ hững nhìn chằm chằm hắn.
Dữu Khánh không nói thêm gì nhiều, có chút chột dạ xoay người rời đi, hắn
không đi vào theo cửa chính của cung điện, sợ có mai phục tại những chỗ tối
bên trong, hắn đạp chân lên tường, nhảy lên mái nhà, lên lên xuống xuống trực
tiếp lướt đi trên mái nhà.
Lần này Liên Ngư không nói gì nữa, liếc mắt nhìn Mục Ngạo Thiết đang
nghiêm túc đối mặt với mình, thấy Bách Lý Tâm vẫn còn ở đây, nàng ta chậm
rãi xoay người nhìn về phía xa, không tiếp tục đi theo nữa.
Tung nhảy trên nóc nhà một hồi, sau khi tìm đến vị trí đại khái, Dữu Khánh
nhìn nhìn xung quanh, thấy Liên Ngư quả thực không có đi theo, lúc này mới
nhảy vào trong một khu vườn. Hạ xuống, nhìn quanh bốn phía, rồi không nhanh
không chậm cất tiếng gọi, “Trầm bang chủ, ta tới rồi.”
Bộp! Bộp! Bộp!
Sau mấy tiếng vỗ tay thu hút sự chú ý, Dữu Khánh vội quay đầu lại, nhìn đến,
nhìn thấy phía sau một khung cửa sổ mở rộng xuất hiện một bóng người, chậm
rãi đi ra từ trong bóng tối, hình dáng dần dần rõ ràng, chính là Trầm Kim Thiền
đang vỗ tay, không biết tiếng vỗ tay của y là đang biểu đạt tán thưởng hay là thế
nào.
Dữu Khánh thoáng nhìn qua ranh giới ánh nắng do mái hiên vạch ra, hắn đến
gần cửa sổ đó một chút, hỏi: “Người đâu?”
Trầm Kim Thiền nhấc tay quá vai, ngoắc ngón tay ra hiệu về phía sau một cái,
rất nhanh liền có người kéo Nam Trúc bất động đến phía trước cửa sổ cho hắn
thấy.
Nhìn thấy nửa bên mặt Nam Trúc đầy vết máu, ngoại trừ một đôi mắt có thể
chuyển động, còn lại đều không có động tĩnh, Dữu Khánh lập tức hỏi: “Ta làm
sao biết được hắn có bị gì hay không?”
Trầm Kim Thiền cũng sảng khoái, đưa tay đâm chọc lên người Nam Trúc mấy
cái.
“Ôi” Nam Trúc cất lên một tiếng rên rỉ đau đớn, đã có thể lên tiếng rồi.
Dữu Khánh lập tức hỏi: “Hoa béo, ngươi không sao chứ?”
Nam Trúc cười khổ, “Không sao, ta không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này. Mẹ nó,
khi Cửu vĩ hồ chữa khỏi bệnh liệt cho ta thì chắc hẳn đã phát hiện ra vấn đề của
ta, nó biết rõ ta không bị tà hóa nhưng vẫn thả ta ra.”
Trầm Kim Thiền không cho gã nói quá nhiều, lại điểm lên người gã mấy chỉ,
khiến cho gã lần nữa im miệng, lúc này mới nói với Dữu Khánh: “Chu huynh
đệ, đã nhìn thấy rồi đi, hắn không sao.”
Dữu Khánh: “Nói thẳng đi, như thế nào mới bằng lòng thả người.”
Trầm Kim Thiền: “Ngươi đã biết rõ chúng ta muốn cái gì. Không phải nói con
côn trùng đó chính Ngọ sẽ trở về sao? Đã qua chính Ngọ rồi, côn trùng đâu
chứ?”
Y vừa nói ra những lời này, Dữu Khánh lập tức nhận ra được mục đích Cửu vĩ
hồ thả Nam Trúc trở về, đây chẳng phải là đã thành công giúp Cửu vĩ hồ nắm
giữ được tung tích của côn trùng sao? Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại một chút, hắn
cảm thấy không đúng lắm, Cửu vĩ hồ làm sao biết được Nam Trúc nhất định có
thể tìm được tung tích của côn trùng?
Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, hắn lại hiểu được, khả năng Nam Trúc biết được là
khá lớn.
Lý do thực ra rất đơn giản, những người khác đều đã bị tà hóa, chỉ duy nhất
Nam Trúc không bị, nếu những người khác đều đã nói không biết con côn trùng
đó, vậy thì khả năng Nam Trúc biết được tự nhiên khá lớn.
Giao Đầu To ra để đổi lấy Nam Trúc sao? Dữu Khánh rất do dự, cho nên không
có trả lời thật theo thực tế, “Đáng lẽ, nó sẽ trở về khi chính Ngọ, nhưng đến giờ
vẫn chưa về, ta ngược lại rất muốn hỏi các ngươi, đêm hôm qua khi nó đi dò xét
Trấn Linh chung, rốt cuộc các ngươi đã làm gì nó?”
Trầm Kim Thiền quay đầu nhìn sang một bên, cười nói: “Quả nhiên là không
chịu thống khoái giao ra. Hắn nói con côn trùng đó chưa trở về, không biết đã đi
đâu rồi, làm sao bây giờ?”
“Thật thật giả giả, nhất thời cũng không thể xác minh.” Giọng nói của Cô
Dương truyền ra, rồi sau đó xuất hiện từ một bên cửa sổ, đi qua đi lại phái sau
mấy người Trầm Kim Thiền, nói: “Mọi người đều là người thống khoái, chuyện
chưa thể làm rõ thật giả thì tạm thời gác lại đi, để cho hắn đi lấy chút thứ hắn có
thể lấy được.”
“Được.” Trầm Kim Thiền cười đáp lại, lại nói ra ngoài cửa sổ: “Chu bang chủ,
chúng ta lấy được Thiên Dực lệnh sẽ thả người, làm phiền.”
Dữu Khánh: “Đồ vật tại trên tay Thanh Ô bộ tộc.”
“Việc này không cần ngươi nhắc nhở.” Trầm Kim Thiền vỗ bàn tay vào bờ vai
Nam Trúc, “Ngươi đoán xem vì sao Tiên tôn biết được hắn không bị tà hóa mà
vẫn cho hắn biết tình hình của Thanh Ô bộ tộc?”
Hai má Dữu Khánh phồng phồng lên, đại khái đã đoán được chút nguyên nhân,
nhưng chính là vì như thế mà hắn có phần chán ghét, không có hé răng.
“Nếu nói hắn không có tiết lộ tình hình của Thanh Ô bộ tộc cho ngươi biết, sợ
rằng quỷ cũng không tin. Bảo bối lấy về dễ như trở bàn tay, hơn nữa nó vốn là
của các ngươi, ngươi dù sao cũng muốn cướp về lại nha. Yêu cầu này không
tính là làm khó ngươi chứ? Thiên Dực lệnh hoặc con côn trùng đó, chỉ cần một
trong hai, tự ngươi xem mà lựa chọn, chỉ cần lấy một thứ để đổi người là được.”
Loại quyết định này rõ ràng không phải đối phương có thể làm chủ, Dữu Khánh
hơi cau mày, không biết Cửu vĩ hồ đó có ý gì, đã có cơ hội ép bên này lấy cả hai
thứ để trao đổi, nhưng chỉ cần một, không phải nói tương lai Đầu To có thể uy
hiếp đến nó sao? Hiện tại hắn có phần không hiểu được rốt cuộc Cửu vĩ hồ
muốn thứ nào hơn, hắn hỏi: “Các ngươi không sợ ta lấy được Thiên Dực lệnh sẽ
bất chấp tất cả bỏ chạy sao?”
Cô Dương nói: “Ngay cả Tiên tôn còn không để ý chuyện đó, chúng ta lo lắng
có tác dụng gì?”
Điều này cũng không phải là nói láo, bọn họ quả thực có lo lắng Dữu Khánh sẽ
bỏ chạy, cho dù có thể độc thân mạo hiểm đến đây vì tên mập này, nhưng cũng
chỉ là đến nói chuyện, không có nghĩa là có thể giao Thiên Dực lệnh ra làm đứt
đường lui của mình.
Trầm Kim Thiền bĩu bĩu môi ra phía ngoài trời, “Chu lão đệ, đã qua chính Ngọ
rồi, ngươi chỉ còn có một buổi chiều mà thôi, trời vừa tối, Thanh Ô bộ tộc sẽ
phân tán rời đi, ngươi sẽ rất khó để tìm được Thiên Dực lệnh. Trời vừa tối,
chúng ta liền không cần phải nói chuyện với ngươi nữa.”
Dữu Khánh cũng nhìn nhìn sắc trời, trong lòng tức thì có chút gấp gáp, nghe nói
cao thủ do Cửu vĩ hồ điều động đêm nay sẽ đến nơi, nếu không thể giải quyết
xong chuyện này trước lúc bầu trời tối đen, vậy thì thật sự phiền phức lớn. Hắn
lại quay nhìn Nam Trúc đang xoay chuyển tròng mắt loạn xạ, không có nói
nhiều, lắc mình một cái liền nhảy lên mái nhà, rời đi.
Khi gặp lại mấy người Mục Ngạo Thiết, hắn cũng không nói gì nhiều, thậm chí
còn không có giải thích tình hình của Nam Trúc, hắn trực tiếp đi thẳng đến chỗ
tộc trưởng Thanh Ô bộ tộc.
Thân Vô Không và Ngụy Ước đang bồi tại bên cạnh vị tộc trưởng này, rất bợ đỡ
nịnh nọt, hận không thể làm cho vị tộc trưởng này đưa bọn họ rời đi ngay bây
giờ.
Dữu Khánh không để ý đến bọn họ, đến bên cạnh liền trực tiếp chắp tay với tộc
trưởng, nói: “Tộc trưởng, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Hai vị bang chủ Thân, Ngụy đều cau mày, nhưng thấy vị tộc trưởng đó gật đầu
đồng ý, bọn họ chỉ có thể nhìn theo hai người rời đi, không tiện cùng đi theo.
“Đi xuống núi rồi, đi làm gì chứ?” Ngụy Ước cất tiếng lảm bẩm.
Thân Vô Không nhìn chằm chằm bóng lưng Dữu Khánh, hừ một tiếng, không
biết đang bộc lộ sự bất mãn gì.
Xuống núi, bay vào trong một khu rừng rậm, tộc trưởng chợt dừng lại, cất tiếng
hỏi: “Đến cùng là muốn đi đâu?”
Dữu Khánh nhìn xung quanh một vòng, lóe lên lướt trở lại trước mặt bà ta.
Khiến các thành viên Thanh Ô bộ tộc khác đi theo không ngờ tới chính là, đồng
thời lóe lên lướt tới còn có một vệt kiếm quang, kiếm trong tay Dữu Khánh đã
gác ở trên cổ tộc trưởng.
Thanh Ô bộ tộc cực kỳ hoảng sợ, một phụ nhân lớn tiếng mắng, “Làm càn!”
Tiểu Thanh cũng kinh hãi kêu lên: “Chu Tùy, ngươi làm gì vậy?”
Dữu Khánh thuận thế bắt ép tộc trưởng làm con tin, trầm giọng cảnh cáo: “Nếu
như các ngươi muốn để cho những người khác đều biết rõ Thanh Ô bộ tộc các
ngươi yếu ớt không chịu nổi thì các ngươi cứ việc la to lên.”
Ngay khi những lời này vừa được hắn nói ra, sắc mặt toàn bộ tộc nhân Thanh Ô
bộ tộc ở đây đều đại biến.
Tộc trưởng nhấc tay ra hiệu cho mọi người đừng ồn ào, nheo mắt hỏi: “Đám
người tối hôm qua trở về đều đã bị Cửu vĩ hồ tà hóa rồi sao?”
Dữu Khánh: “Đúng vậy, chi tiết nền tảng của các ngươi do bọn họ đưa đến.”
Nghe nói như thế, Tiểu Thanh thần sắc hoảng loạn, cất tiếng khóc, biết rằng
mình lại làm sai thêm một việc.
Tộc trưởng trái lại thần sắc bình tĩnh, “Đang định thử bọn họ vào lúc mặt trời
gay gắt nhất, ngươi lại gây khó dễ cho ta trước, thật sự là sơ suất, không ngờ
rằng bọn họ ngay ban ngày ban mặt lại dám trốn ở chỗ này. Vậy vì sao ngươi lại
bắt ta, Thiên Dực lệnh ư?”
Dữu Khánh cảnh giác với những Thanh Ô bộ tộc ở xung quanh, “Đúng vậy,
giao Thiên Dực lệnh ra đây, ta đảm bảo không tổn thương ngươi.”
Tộc trưởng: “Ngươi cho rằng ngươi lấy được Thiên Dực lệnh là có thể chạy
thoát sao? Theo ta được biết, ở bên ngoài có rất nhiều người tu vi cao hơn
ngươi, trừ khi ngươi có thể giết sạch cự điệt và kim thiềm biết đào hang động
trong Khổ Hải, bằng không, dù ngươi có làm sụp đổ cửa hang cũng vô ích,
Thanh Ô bộ tộc ta nhất định có thể truyền tin ra ngoài, cho dù ngươi trốn ra khỏi
nơi này, trong tương lai ngươi cũng sẽ bị người truy sát cả đời.”
Nghe được những lời này, sắc mặt Dữu Khánh rất khó coi, cho dù mình cứu
được Nam Trúc ra, nếu đám bộ tộc lông lá này không để cho mình đi, mình sẽ
không đi được hay sao?
“Huống chi, ta cũng sẽ không quan tâm đến sự uy hiếp của ngươi, mỗi ngày
Thanh Ô bộ tộc đều phải trải qua sinh tử, tộc trưởng ta đây chết đi, sẽ có tộc
trưởng mới xuất hiện, ngươi không có năng lực giết sạch tất cả tộc nhân của ta.
Tộc ta không muốn cho ngươi, ngươi không cầm đi được!”
Nếu bà ta đã nói như vậy, Dữu Khánh liền không khách khí nữa, hắn lập tức
duỗi tay không ra, sờ soạng khắp nơi trên thân thể tộc trưởng, bất kể là nơi có
thể tìm được hay không thể tìm được hắn đều lục soát một lần.
“Lớn mật!”
“Làm càn!”
Đám Thanh Ô bộ tộc tại đây liên tục mắng mỏ, không biết bọn họ có cảm thấy
xấu hổ như người bình thường hay không, nhưng hành vi của Dữu Khánh khẳng
định là vô lễ, nhưng cảnh cáo bằng miệng là không làm gì được Dữu Khánh,
bọn họ cũng không dám lỗ mãng, ít nhiều vẫn còn quan tâm đến tính mạng của
tộc trưởng.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, biết sẽ gặp lại các ngươi, ta làm sao có thể không
đề phòng Cửu vĩ hồ tiết lộ chi tiết của chúng ta chứ? Lần này đến đây, ta không
mang theo Thiên Dực lệnh trên người.”
Lời giải thích của Tộc trưởng cũng không thể làm cho Dữu Khánh dừng tay.
Kết quả cuối cùng là, khi Dữu Khánh thi pháp tra xét trong cơ thể bà ta thì vẫn
không phát hiện thấy lệnh bài, sắc mặt hắn tức thì trở nên khó coi, hắn quyết
đoán đẩy tộc trưởng ra, tra kiếm vào vỏ.
Hành vi này của hắn khiến cho toàn bộ tộc nhân Thanh Ô tộc tại đây sửng sốt
không hiểu, ngay cả là tộc trưởng vừa thoát hiểm cũng đầy kinh ngạc, hỏi:
“Ngươi không muốn chạy nữa sao?”
Dữu Khánh: “Chuyện ta đã đồng ý, ta sẽ không nuốt lời. Ta không phải muốn
chạy, là tự các ngươi nghĩ vậy mà thôi. Ta muốn lệnh bài là bởi vì có người rơi
tại trong tay đám tà vật đó, bọn chúng muốn ta lấy lệnh bài để đổi người.”
Tộc trưởng rõ ràng không tin, nhưng vẫn hỏi: “Cứu người nào?”
Dữu Khánh: “Lệnh bài do ai mang tới, chính là cứu người đó. Các ngươi thật sự
cho rằng người cầm Thiên Dực lệnh tới đây là có thể dễ dàng bị tà khí tà hóa
hay sao?”
Dù thế nào đi nữa, hắn đều không thể đứng nhìn Nam Trúc chờ chết, bất kể sử
dụng phương pháp nào, hắn đều phải cứu người!