Dữu Khánh cũng đang muốn nói chuyện với vị tộc trưởng đó, vui vẻ đi tới, nào
ngờ vừa đến trước mặt người ta, còn chưa kịp khách sáo, tộc trưởng đã đi thẳng
vào vấn đề, hỏi: “Ngươi có một con côn trùng có thể khắc chế Cửu vĩ hồ sao?”
Dữu Khánh hơi giật mình, ngay lập tức phủ nhận: “Không có, đừng có nghe
đám người đó nói xằng nói bậy. Đám người đó…”
Tiểu Thanh ở bên cạnh ngắt lời: “Ngươi có, tại trong hang động bên bờ Khổ Hải
ta đã nhìn thấy ngươi thả nó ra giết chết con đằng điệt khổng lồ kia.”
Dữu Khánh ngây người nhìn cô ta, nhớ lại khi đó nữ nhân này còn ở trong hình
dạng Tam Túc ô, bị hắn nắm giữ trong tay, có lẽ cô ta được đám người Cô
Dương nhắc nhở nhớ lại tình hình lúc đó. Thấy không giấu giếm được nữa, hắn
cười khổ hỏi: “Có thì sao?”
Tộc trưởng hỏi: “Có tác dụng khắc chế Cửu vĩ hồ không?”
Dữu Khánh thấy rằng ít ít nhiều nhiều nó quả thực có chút khắc chế, hắn biết rõ
Đầu To có thể khắc chế tà vật, nhưng hắn không tin Đầu To hiện tại có thể đối
phó Cửu vĩ hồ, thực lực chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi không liên quan đến
việc có thể khắc chế tà vật hay không, phỏng chừng ngay cả tư cách đến gần
Cửu vĩ hồ cũng không có, vì vậy hắn trầm ngâm nói: “Ta chưa nhìn thấy, ta
không biết.”
Tộc trưởng: “Vậy thì thử xem.”
Dữu Khánh cau mày: “Tộc trưởng, ngươi sẽ không thật sự tin rằng một con sâu
nhỏ là có thể giết chết Cửu vĩ hồ nha?”
Tộc trưởng: “Không cần phải giết chết. Tiền bối tộc ta và Cửu vĩ hồ giằng co
nhiều năm như vậy, có thể nói là thực lực ngang nhau, nếu như con côn trùng
này có thể phá vỡ cân bằng, có thể giúp tiền bối tộc ta một tay, đó chính là một
đại công, đợi khi tiền bối tộc ta trở về, ngươi nhất định nhận được lợi ích lớn
lao.”
Dữu Khánh đảo mắt nhìn đám nữ nhân vây quanh mình, phát hiện trong ánh
mắt bọn họ tràn đầy mong đợi, hắn chậm rãi nói: “Việc mà các ngươi nói là thử
xem đó, là phải lấy tính mạng của côn trùng ra để làm thử.”
Tộc trưởng chậm rãi bức ép: “Ngươi không được lựa chọn!”
Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, nhìn thấy đồng tử của bà ta đột
nhiên co lại, phát hiện đám chim súc sinh này rõ ràng yếu ớt vô cùng, lại đúng
là dám mạnh miệng, nhưng suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng hắn vẫn đồng ý,
“Bây giờ chưa được, không dối gạt chư vị, con côn trùng đó lúc trước đi dò xét
Trấn Linh chung thì đã bị Cửu vĩ hồ đánh trọng thương, hiện tại cần phải chữa
thương.”
Tộc trưởng hỏi: “Cần bao lâu?”
Dữu Khánh: “Ít nhất phải mấy ngày.”
Tộc trưởng: “Đã đợi vô số năm, mấy ngày cũng không sao, chúng ta chờ được.”
Dứt lời liền xoay người muốn rời đi, bộ dạng chân nhấc cao mặt vênh váo
không thay đổi.
Dữu Khánh gọi bà ta lại, “Tộc trưởng, có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
Một đám nữ nhân dừng bước, xoay người lại, tộc trưởng nói: “Nói đi.”
Dữu Khánh: “Ta có nghe một truyền thuyết, nói rằng trong tiên phủ của chư tiên
có ba cái tiên tuyền Thiên, Địa, Nhân, mỗi cái có hiệu quả kỳ diệu riêng, ví dụ
như Thiên tuyền, khi ngâm xong có thể trường sinh bất lão. Không biết trong
Bồng Lai sơn có loại tiên tuyền như vậy hay không?”
Tộc trưởng cau mày: “Từ đâu có những lời đồn lung tung như vậy?”
Dữu Khánh rất kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương sẽ cho ra câu trả lời như
vậy, “Tự nhiên là từ tiên phủ khác truyền ra, có thể xác nhận là sự thực. Tộc
trưởng không có nghe nói tới sao?”
Tộc trưởng vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu.
Phụ nhân bên cạnh bà ta tiếp lời: “Nếu như Bồng Lai sơn thật sự có loại tiên
tuyền như vậy, Thanh Ô bộ tộc ta chẳng phải là tất cả đều trường sinh sao, đám
tà ma đó chẳng phải đều sẽ trở thành lão quái vật sao, các ngươi làm sao có thể
dễ dàng giết chết được?”
Dữu Khánh lập tức bị nói cho ngây người, quả thực cũng được lời nói của đối
phương nhắc nhở, đây có lẽ là một trong các cách để xem xét bên trong từng
tiên phủ có một trong ba loại tiên tuyền đó hay không?
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hỏi tiếp: “Vậy các ngươi có biết trong tiên phủ
nào có ba tiên tuyền đó không?”
Tộc trưởng hỏi: “Ngươi muốn trường sinh bất lão sao? Ta khuyên ngươi không
nên có suy nghĩ làm chuyện không an phận, cho đến bây giờ, dục tốc bất đạt
đều không phải là chuyện gì tốt, rất dễ dàng phản tác dụng.”
Dữu Khánh xua tay phủ nhận, “Có tung tích của ‘Nhân tuyền’ cũng được, trong
nhà ta có người bị bệnh nan y, không thể chữa trị, ta nghe nói Nhân tuyền có thể
giúp thân thể người khôi phục bình thường, có thể chữa khỏi tất cả tật bệnh.”
Tộc trưởng lắc đầu: “Loại truyền thuyết này cách chúng ta quá xa xôi, chúng ta
thật sự chưa từng nghe nói đến. Nếu như lời nói của ngươi là thật, e rằng cũng
chỉ có Đại thanh nữ của tộc ta mới biết được, chính là vị tiền bối đang trấn áp
Cửu vĩ hồ kia, nàng từng là sứ giả bên cạnh Thánh Mẫu nương nương, thường
lui tới các Địa tiên phủ. Nếu ngươi thật tâm thực lòng, khống chế côn trùng trợ
giúp nàng một tay, sau khi thành công tự nhiên sẽ nhận được đáp án ngươi
muốn biết.”
Dữu Khánh không biết lời bọn họ nói là thật hay là giả, nhưng có một điểm có
thể khẳng định, hắn không có hứng thú với việc trợ giúp vị Đại thanh nữ gì đó,
thực lực của Cửu vĩ hồ quá kinh khủng, hắn không có khả năng lao đầu vào
nguy hiểm, cũng không có khả năng để cho Đầu To mạo hiểm. Một lúc nữa chỉ
cần chờ Nam Trúc đi ra, hắn sẽ lợi dụng vị tộc trưởng này để thoát thân, rời
khỏi địa phương quỷ quái này, trở lại bên ngoài.
Hắn đã có kế hoạch rồi, đợi Nam Trúc thoát ra khỏi đám người Cô Dương, đi ra
đây, xác nhận Nam Trúc đã an toàn, hắn có thể lấy Đầu To làm cớ, lừa gạt tộc
trưởng và mấy người liên quan cùng đi, rồi thừa dịp Thanh Ô bộ tộc vẫn còn có
thể uy hiếp đám người Thân Vô Không, khiến đám người Thân Vô Không
không thể tiếp tục cùng đi theo bọn hắn, thuận lợi thoát khỏi sự uy hiếp của đám
người Thân Vô Không, đợi khi đến gần lối ra, hắn lại xuất kỳ bất ý bắt lấy vị
tộc trưởng này, đoạt lại Thiên Dực lệnh, sau đó bọn hắn trực tiếp bỏ chạy.
Cái gì Cửu vĩ hồ, cái gì tà ma, cái gì Thanh Ô bộ tộc, cái gì bang phái ân oán,
cái gì mà sự kiện Đồng Tước võ, hắn đều không thèm để ý, hắn biết có quá
nhiều người nhúng tay vào, hắn không chơi đùa nổi, các ngươi cứ chậm rãi chơi
đùa đi, chúng ta không phụng bồi nữa, đã có được pháp bảo tiên gia Thiên Dực
lệnh để giữ mạng, một chuyến đi này đã lời to rồi.
Đương nhiên, trước lúc rời đi hắn sẽ nói cho Thanh Ô bộ tộc biết, đám người từ
trong Trấn Linh chung trở lại đó đã biến thành tà vật, ai thắng ai thua tự các
ngươi lo đi.
Vì vậy, hắn tạm thời chưa thể xuất thủ, bây giờ hắn vẫn phải tiếp tục giả bộ như
không biết Thanh Ô bộ tộc là cặn bã, tránh đánh rắn động cỏ.
Chưa nói đến gì khác, một khi để cho đám người Thân Vô Không nhận ra được
thực lực của Thanh Ô bộ tộc chẳng ra gì, đám người Thân Vô Không nhất định
sẽ muốn cướp giật Thiên Dực lệnh, chắc chắn không thể để cho bọn hắn êm đẹp
chạy trước.
Các thành viên cấp cao của Thanh Ô bộ tộc gặp mặt nhau một lúc, rồi triệu tập
các thành viên đồng tộc để kiểm kê nhân số.
Dữu Khánh nhìn theo, hắn vẫn có phần nghi hoặc đối với hành vi ngày về đêm
đi của bầy Tam Túc ô này, cảm thấy hình như có che giấu bí mật nào đó, hắn
thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, âm thầm chờ đợi Nam Trúc đi ra.
Mục Ngạo Thiết và những thành viên liên quan khác cũng đi đến, hỏi hắn xem
có chuyện gì, hắn thành thật thừa nhận Thanh Ô bộ tộc đang tìm hắn để hỏi về
con côn trùng.
Trong khi miệng qua loa giải thích, ánh mắt hắn đảo qua đám thành viên Hạt Tử
bang, suy nghĩ khi rời đi thì nên dẫn theo ai trở về, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý
Tâm khẳng định là phải đưa đi, hai người này là không cần phải cân nhắc suy
nghĩ làm gì.
Sau khi suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, quyết định sẽ dẫn
Tứ đương gia Phạm Cửu và Ngũ đương gia Mạt Lỵ cùng đi, để cho bọn họ một
con đường sống, mặc dù hắn biết làm như vậy là không sáng suốt. Về phần một
đám Phi Ưng bang nằm vùng với Tam đương gia Đồng Tại Thiên cầm đầu, hắn
chỉ có thể để cho bọn họ ở lại tiếp tục cống hiến cho Đoạn Vân Du, bang chủ
của Phi Ưng bang mà thôi.
Còn có Liên Ngư, người vẫn luôn quấn lấy bọn hắn, thực sự khiến hắn có chút
đau đầu, hắn chắc chắn không muốn mang đi, nhưng không biết Mục Ngạo
Thiết có bằng lòng từ bỏ hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định tiền trảm hậu tấu, chờ khi Nam Trúc đi ra, hắn
sẽ nói Nam Trúc phụ trách tập kích Mục Ngạo Thiết, ngay tại thời điểm trước
khi đi, ra tay khống chế Mục Ngạo Thiết rồi đưa đi. Không còn cách nào, Liên
Ngư là mối uy hiếp quá lớn, nếu dẫn theo nữ nhân này, hắn thực sự không dám
đảm bảo sau khi rời khỏi đây người ta có thuận tay cướp giật Thiên Dực lệnh
hay không, còn có khả năng đe dọa đến tính mạng của mọi người nữa.
Vào lúc này, hắn suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, thậm chí hắn còn không dám nói
ra kế hoạch cho người thân tín nhất bên cạnh mình.
Phía bên kia, Thân Vô Không và Ngụy Ước cũng tìm đến tộc trưởng Thanh Ô
bộ tộc, họ không đề cập đến việc thi đua chém giết tà ma nữa, chỉ khẩn cầu giơ
cao đánh khẽ dẫn bọn họ rời đi.
Một nơi tiên gia phúc địa vốn dĩ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, người người
hướng tới, nhưng lúc này không có ai quyến luyến.
Dữu Khánh không quá an tâm với phản ứng của bọn họ, nhìn mặt trời đã leo lên
cao, đoán rằng Nam Trúc cũng đã đến lúc đi ra, hắn liền đi cửa vào cung điện
chuẩn bị tiếp ứng.
Nam Trúc đang trốn tránh ở chỗ sâu trong cung điện cũng cảm thấy đã đến lúc
mình phải đi ra ngoài.
Gã ở trong một nhà kho dưới lòng đất với hàng trăm người, nhà kho khá lớn,
chứa đựng hàng trăm người vẫn không chật chội, không biết nơi này ban đầu là
để cất chứa thứ gì, ngay cả một cái cửa thông khí, lấy sáng cũng không có, chỉ
có ánh sáng của mấy viên Huỳnh thạch, ánh sáng mù mờ.
Trong lúc khoanh chân đả tọa, gã thỉnh thoảng len lén quan sát xung quanh, âm
thầm nhẩm tính thời gian, cuối cùng mở mắt đứng lên, một đường đi vượt qua
bên cạnh những người khác, đi đến đầu cầu thang, gã quay đầu lại nhìn một
đám người đang im lặng tĩnh tọa, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo, rồi
bước nhanh lên cầu thang.
Khi gã vừa mới bước ra khỏi cửa, một chân đặt lên thông đạo hướng ra bên
ngoài, liền nghe thấy giọng nói của Trầm Kim Thiền vang lên, “Hoa huynh đệ,
ngươi đi đâu vậy?”
Nam Trúc thiếu một chút giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Trầm Kim
Thiền đang khoanh tay đứng tựa ở một bên tường.
“Người dọa người, giật mình muốn chết.” Nam Trúc vỗ vỗ lên ngực dưới lớp áo
choàng, rồi mới giải thích: “Không đi đâu cả, chỉ là không quá yên tâm, tìm một
nơi có thể quan sát thấy bên ngoài, nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào.”
Trầm Kim Thiền: “Không cần, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, chút việc nhỏ này
sẽ có người phía dưới thực hiện.”
Nam Trúc phất ra một tay phía dưới lớp áo choàng, chiếc bụng bự lại lộ ra,
“Cũng không thể nói như vậy, cẩn thận làm đầu, chúng ta dễ lừa gạt người cùng
đi theo, nhưng Thanh Ô bộ tộc thì không nhất định, lỡ như bọn họ tháo dỡ mái
che dưới ánh nắng chói chang, khiến chúng ta phải phơi nắng, vậy thì chúng ta
gặp phiền phức lớn rồi.”
Trầm Kim Thiền: “Ngươi lo lắng nhiều rồi, Tiên tôn đã truyền lời, nói rằng
chúng ta có thể yên tâm ở lại nơi này, chỉ cần không có ai trong chúng ta rời đi,
nơi đây sẽ rất an toàn.”
Nam Trúc nghi hoặc, cảm thấy lời nói này có chút vòng vo, nhưng gã vẫn gật
đầu phụ họa: “Tiên tôn minh giám, chúng ta tự nhiên tuân lệnh, ta chỉ tùy tiện đi
xem một chút.” Trong lúc miệng nói, chân cũng cất bước tiến tới.
Tuy nhiên, còn chưa đi được mấy bước, gã chợt thấy có một bàn tay đặt lên bờ
vai mình, đè gã lại, gã quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt mơ hồ nổi lên
huyết quang của Trầm Kim Thiền, tức thì kinh ngạc hỏi: “Trầm bang chủ, ngươi
có ý gì vậy?”
Trầm Kim Thiền cười quỷ dị nói: “Vừa rồi ta nói còn chưa rõ ràng sao? Tiên
tôn đã nói rồi, không cho phép một ai rời đi, chúng ta mới có thể an toàn.”
Nam Trúc lắc lư thân thể một cái, nhưng hai bên chênh lệch tu vi quá lớn, thực
sự không thể thoát khỏi, gã chỉ có thể than thở: “Ta không rời đi, bên ngoài ánh
mặt trời chiếu rọi, ta cũng không dám rời đi, ta đi gặp mấy người Cô bang chủ.”
Trầm Kim Thiền: “Đừng có chạy lung tung, yên tâm ở lại nơi này là được.”
Nam Trúc tức thì trầm giọng hỏi: “Trầm bang chủ, ngươi có ý gì vậy, ta ngay cả
đi dạo một chút cũng không được sao?”
Trầm Kim Thiền từ phía sau áp sát miệng vào bên tai gã, giọng nói âm trầm:
“Tiên tôn đã nói rồi, không cho phép một ai rời đi, mà ‘Một ai’ đó chính là để
ám chỉ tới ngươi. Tiên tôn nói rằng, chỉ cần ngươi đi theo chúng ta, chúng ta sẽ
được an toàn, nếu để ngươi chạy mất, Thanh Ô bộ tộc là không dám tùy tiện
động đến nơi này, nhưng người khác thì chưa hẳn.”