Bán Tiên

Chương 930: Nguyệt lạc ô đề




Dữu Khánh đã hiểu rồi, tên này là đến đây cầu cứu, hắn lập tức trấn an:

“Chuyện này chẳng là cái rắm gì, không muốn đi, không đi là được rồi…” Hắn

liền thì thầm căn dặn mấy câu, Nam Trúc liền được ổn định lại.

Quay trở lại, hai người trước tiên tìm đến Bách Lý Tâm, Dữu Khánh lấy chiếc

áo choàng Bách Lý Tâm đang mặc trên người ném cho Nam Trúc che cơ thể,

thực sự là nhìn thấy gã lắc lư, rung rinh bộ ngực béo ú chạy loạn khắp nơi, quá

chướng mắt.

Không còn cách nào, ngoại trừ y phục của chính Nam Trúc ra, rất khó mượn

quần áo của người khác cho gã mặc, chúng đều không xứng với khổ người Nam

Trúc, áo choàng là thích hợp nhất.

Điểm chưa ổn lắm chính là chỉ cần động tác hơi nhiều, áo choàng hở ra, ngực

và bụng trần sẽ bị lộ ra, nhưng có còn hơn không.

Chẳng bao lâu sau, phía bên Trầm Kim Thiền liền nhận thấy không thích hợp,

phát hiện Nam Trúc đã nhận lệnh nhưng vẫn còn lắc lư trên núi, chậm chạp

không có dấu hiệu đi đến lòng chảo.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Trầm Kim Thiền đành phải tìm cơ hội hỏi

thăm Nam Trúc xem có chuyện gì, “Chuyện gì vậy, tiếp tục kéo dài thêm nữa

trời sáng lên bây giờ, tại sao còn chưa đi?”

Nam Trúc hạ thấp giọng nói: “Ta rất muốn đi, nhưng phải tìm cơ hội thoát thân

a. Lúc trước tên ria mép đó có hỏi ta, nói là hình như ta có phần không giống

trước đây, hỏi tại sao bây giờ ta cứ xen lẫn ở trong đám người các ngươi.”

Trầm Kim Thiền trong lòng căng thẳng, “Ngươi trả lời thế nào?”

Nam Trúc: “Ta có thể trả lời thế nào, ta tự nhiên nói là lần này cùng chung hoạn

nạn với các ngươi, có thể thoát thân đều nhờ vào sự giúp đỡ của các ngươi, đã

có giao tình, mối quan hệ không như lúc trước, đương nhiên là đi lại gần hơn.”

Trầm Kim Thiền hơi gật đầu, có phần hài lòng với câu trả lời này, nào ngờ Nam

Trúc nói tiếp: “Nhưng tên ria mép đó dường như vẫn còn hoài nghi với câu trả

lời của ta. Lúc trước ta không có cảm giác gì, nhưng lúc chuẩn bị xuống núi, để

cẩn thận ta lưu tâm nhiều hơn một chút, khi đó mới phát hiện ra rằng bên bọn

hắn dường như đang một mực theo dõi ta, chỉ cần ta định rời khỏi nơi này, lập

tức sẽ có người cùng đi theo. Tả sứ, hãy cho ta chút thời gian để ta tìm cách cắt

đuôi người theo dõi a. Nếu không, ngươi sắp xếp người cuốn lấy bọn hắn, để

cho ta dễ thoát thân?”

Nghe gã nói như vậy, Trầm Kim Thiền rùng mình, nhíu nhíu mày, sau đó thay

đổi chủ ý, “Cẩn thận một chút mới tốt. Thôi được rồi, ngươi không nên hành

động hấp tấp, để ta sắp xếp người khác.”

Nam Trúc do dự một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Cẩn tuân Tả sứ phân phó.”

Sau khi hai người tách ra, Trầm Kim Thiền làm như y đã nói, sắp xếp người

khác lặng lẽ xuống núi, sau đó y cũng âm thầm quan sát phía bên Nam Trúc,

nhìn xem gã có bị theo dõi hay không, nhưng mà không nhìn ra được kết quả gì,

Nam Trúc đã tụ tập một chỗ với phía bên Dữu Khánh.

Tiểu Thanh đứng tại bậc cấp nơi cửa vào Cung điện, nhìn chằm chằm đám

người Cô Dương vừa thoát thân trở về, quan sát rất lâu, thấy bọn họ quả thực

không có ý định động thủ, lúc này mới dần dần yên lòng, cuối cùng đi về phía

mọi người, nhờ mọi người hỗ trợ dọn dẹp đống hỗn độn sau trận chiến.

Đối với việc này, mọi người đều nghe theo, đẩy xác đám tà vật rơi xuống núi,

dọn sạch sẽ mặt sân ngoài cung điện, còn gồ ghề mấp mô thì đành chấp nhận để

đó.

Khi phía chân trời ửng lên màu trắng bạc như bụng cá, vầng trăng sáng treo

nghiêng một góc trông có vẻ trong trẻo lạ thường.

Dưới núi có người lặng lẽ lên núi, sau đó tìm đến Trầm Kim Thiền thì thầm một

hồi. Trầm Kim Thiền vốn đang thỉnh thoảng quan sát sắc trời, trong ánh mắt ẩn

giấu sự nôn nóng, lúc này tâm trạng mới ổn định lại.

Một đám người trên núi lặng lẽ chờ đợi hừng đông, chờ đợi Thanh Ô bộ tộc

đến, để rời khỏi nơi quỷ quái này, nhất định phải có chiếc lệnh bài kia.

Có người tản bộ bên ngoài cung điện, có người tiến vào bên trong cung điện tìm

nơi nghỉ ngơi, hầu hết đều đã đi nghỉ ngơi.

Khi mặt trời nhô lên đường chân trời, vầng trăng sáng dần dần mờ đi, biến mất,

chợt có tiếng quạ kêu “Quạ quạ” từ phía chân trời xa xôi truyền đến, lại giống

như vang lên tại bên tai mọi người.

Đám người ở trên sân rộng tắm rửa ánh nắng ban mai, cảm nhận bầu không khí

hơi mát lạnh, nhìn sương mỏng lượn lờ trong núi lũ lượt quay đầu lại, nhìn về

phía mặt trời hiện lên, mấy người Dữu Khánh cũng ở trong đó.

Đối với loại âm thanh như xa như gần này, bọn họ đã không còn xa lạ, hơn nữa

còn cảm nhận được cảm giác hân hoan vui sướng ẩn chứa trong tiếng kêu đó,

như là cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.

Cảm giác vui sướng mừng rỡ này cũng hiện lên trên mặt Tiểu Thanh, Tiểu

Thanh ôn nhu mỉm cười, nụ cười tươi tắn phát ra từ đáy lòng, cô ta đưa tay đón

lấy ánh nắng ban mai rơi lên tay mình, với phông nền là núi xanh sương mù,

hình ảnh này khá đẹp.

Nam Trúc không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh đẹp này, gã cũng lấy cớ quá mệt

mỏi, đi theo một đám người tiến vào nghỉ ngơi bên trong cung điện.

Càng về sau, âm thanh tựa xa tựa gần đó vang lên càng ngày càng nhiều, dần

dần chúng vang lên từ bốn phương tám hướng.

Khi cung điện trên đỉnh núi hoàn toàn chìm đắm trong ánh nắng vàng rực rỡ

huy hoàng thì tại phía xa xa xuất hiện điểm điểm bóng đen.

Những bóng đen đó tới gần với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đã

nhìn thấy rõ, lục tục có mấy chục con Tam Túc ô bay đến.

Chỉ chốc lát sau, đám Tam Túc ô đến trước sà xuống đỉnh núi, hóa thành hình

dạng nữ nhân ở trong không trung rồi phiêu nhiên lướt xuống, lần lượt hạ xuống

bên cạnh Tiểu Thanh.

Người phụ nữ đến trước nắm lấy cánh tay Tiểu Thanh, cười nói: “Tiểu Thanh,

ngươi đã đến trước a.”

Tiểu Thanh cười gượng ép, có chút chột dạ gật gật đầu, thực ra cô ta hoàn toàn

không hề rời đi.

Đám nữ nhân lần lượt hạ xuống nhanh chóng tụ tập lại với nhau, trò chuyện

rôm rả.

“Tối hôm qua ta ngủ thật là ngon.”

“Đúng vậy, ta có một giấc ngủ thật ngon lành. Đã rất nhiều năm ta chưa từng

ngủ ngon như vậy.”

“Ta cũng vậy, thật quái lạ, đêm qua không có bất kỳ tà ma nào đến quấy rầy.”

Một câu cuối cùng dường như đã làm cho mọi người tìm được đề tài chung, dồn

dập thắc mắc về việc đêm qua không bị quấy rầy.

Đám người Dữu Khánh nghe được thì đại khái đã biết rõ là chuyện gì xảy ra, có

lẽ là bởi vì những tà ma đó đều đã bị điều đến để đối phó bọn họ, nhớ lại tình

hình bị vô số tà vật vây công tối hôm qua là có thể biết được.

Nhưng từ đó bọn họ là có chút ngạc nhiên, lẽ nào đám tà vật đó vẫn luôn luôn

quấy nhiễu Thanh Ô bộ tộc sao?

Tiểu Thanh dường như cũng cảm thấy các đồng tộc đang hơi bị nhiều lời, cô ta

làm động tác ra hiệu cho đám người im lặng, chỉ chỉ về phía đám người ngoài

kia, lúc này một đám nữ nhân đang líu ríu mới ngậm miệng lại.

Tộc trưởng Thanh Ô bộ tộc đến tương đối muộn, khi mặt trời đã treo lên cao

mới đến.

Nhìn thấy một đám người ngoài lại đến nơi này, tộc trưởng cau mày, ngay mặt

chất vấn đám người Dữu Khánh, “Không đi săn giết tà ma, tụ tập hết tại nơi này

làm gì vậy? Ba đêm, các ngươi chỉ có cơ hội ba đêm.”

Đối diện với kiểu biểu diễn ngoài mạnh trong yếu của vị tộc trưởng này, Dữu

Khánh cảm thấy xấu hổ cho bà ta, xấu hổ đến nỗi nhịn không được nhấc tay

vuốt vuốt chút ria mép của mình.

Tiểu Thanh có chuyện muốn nói chuyện riêng, nhanh chóng mời đám người tộc

trưởng đi nơi khác nói chuyện. Cô ta kể lại những gì đã xảy ra hồi đêm.

Nội dung mới nói được một đoạn ngắn, sắc mặt các đồng tộc đã thay đổi, nhất

là tộc trưởng, trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua ngươi không tìm nơi ẩn nấp, lại xen

lẫn cùng với bọn họ hả?”

Tiểu Thanh có chút chột dạ gật gật đầu, nỗ lực kiên trì kể tiếp những diễn biến

phía sau.

Nghe tới đoạn những người đó trong đêm bị Cửu vĩ hồ dẫn dụ tiến vào Trấn

Linh chung, sắc mặt các thành viên cấp cao của Thanh Ô bộ tộc đều đại biến.

Người phụ nữ bên cạnh Tộc trưởng càng là cất tiếng kinh hô, “Không tốt,

những người này không phải là đám nghiệt súc kia, tâm tư thủ đoạn rất nhiều,

một khi ra sức cho Cửu vĩ hồ, đó sẽ là đại thảm họa cho Thanh Ô bộ tộc ta!”

Một đám người không ai nghĩ mình sai, bên cạnh lại có người cất tiếng răn dạy

Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, đều là ngươi làm ra chuyện tốt, mang về tới một đống

phiền phức.”

“Được rồi, bây giờ có nói những lời này đều không có ý nghĩa, để cho nàng nói

cho xong đi.” Tộc trưởng cất tiếng quở trách, khiến mọi người ngậm miệng.

Tiểu Thanh không dám giấu giếm, tiếp tục kể lại.

Nghe được sau đó xuất hiện cao thủ thần bí dùng đại pháp trợ giúp người sống

sót tránh thoát một kiếp, một đám người kinh hãi nhìn nhau, cảm thấy mọi

chuyện trở nên có chút quỷ dị, có người cất tiếng lẩm bẩm, “Nghe nói nhân tâm

khó dò, đám người này vừa tụ tập đến đây, sự việc quả nhiên trở nên thật phức

tạp.”

Nghe tiếp về sau, nghe nói một đám tu sĩ bị Cửu vĩ hồ bắt đi đã quay trở lại, các

thành viên cấp cao của Thanh Ô bộ tộc cực kỳ sợ hãi, dồn dập quay đầu nhìn về

phía quần thể cung điện nguy nga.

Tộc trưởng nhìn chằm chằm vào Tiểu Thanh, trách mắng: “Ngươi điên rồi sao?

Không biết Cửu vĩ hồ biết tà hóa người sao? Vậy mà còn dám dẫn sói vào nhà!”

Tiểu Thanh vội nói: “Ta thấy sau khi bọn họ trở về đều rất tốt, quả thực cũng là

bị truy sát mà chạy đến.”

Người khác cắt lời, “Hồ đồ, ngươi không phải đã biết Cửu vĩ hồ rất xảo trá sao?

Thanh Ô bộ tộc ta đã phải trả giá vô số bài học xương máu, tại sao ngươi không

rút ra bài học chứ? Đối mặt với nó, chỉ có thể đối đầu trực tiếp, cứ xông thẳng

tới có lẽ phải trả giá, nhưng lại là thượng sách, vòng vòng vèo vèo là không hơn

được nó, làm sao ngươi biết trận truy sát đó không phải là quỷ kế của Cửu vĩ

hồ?”

Tiểu Thanh giải thích: “Ta biết, nhưng chứa chấp bọn họ cũng không sao.” Cô

ta chỉ ngón tay lên mặt trời, “Cho dù có vấn đề, ngay dưới mặt trời chiếu rọi, tại

bên cạnh chúng ta thì thế nào, cũng không làm gì được chúng ta, ngược lại

chúng ta ổn thỏa nắm giữ trong tay. Có vấn đề hay không, thử một lần liền

biết.”

Nghe lời nói này, mọi người hơi giật mình, nhưng vẫn có người khiển trách:

“Tiểu Thanh, ta phát hiện ngươi làm việc càng ngày càng cực đoan, nhiều lần

liều lĩnh bất chấp nguy hiểm thật lớn. Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Trong mắt Tiểu Thanh ngân ngấn nước mắt, “Ta là đã cực đoan, nhưng không

cực đoan thì hữu ích sao? Ta đã bay ba năm, con đường đó chỉ có một mình ta

sống sót đến nơi. Con đường một đi không trở lại đó quá bi thảm đối với tộc ta.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, mọi người liền phải trông chờ vào may mắn để

sống sót, khi mặt trời hiện lên thì phải vừa khóc vừa kiểm kê nhân số. Nếu ta đã

sống sót trở về, ta sẽ không tiếp tục mở mắt trừng trừng nhìn các tộc nhân nhịn

nhục chịu đựng, chỉ cần có một chút khả năng, ta đều phải thử một lần!”

Lập tức có người giận dữ, “Nếu như ai cũng đều tự ý làm chủ như ngươi, đó

mới là thảm họa thực sự cho tộc ta!”

Tiểu Thanh nhấc tay áo lau nước mắt, đối diện với tộc trưởng nói ra một câu,

“Tộc trưởng, có khả năng có cách để giải quyết Cửu vĩ hồ.”

Mọi người nín lặng, những người giáo huấn cô ta cũng im lặng.

Tộc trưởng thoáng sửng sốt rồi hỏi: “Cách nào?”

“Ngày hôm qua có người phái ra một con côn trùng, xâm nhập vào bên trong

Trấn Linh chung, nó đã chạy thoát dưới sự truy sát của Cửu vĩ hồ…” Tiểu

Thanh kể lại chi tiết tình huống mà đám người Cô Dương sau khi trở về đã nói

ra.

“Có thể chạy thoát ngay dưới tay của Cửu vĩ hồ sao?”

“Ngay cả Cửu vĩ hồ cũng kiêng kỵ nó, cũng nóng lòng muốn diệt trừ nó?”

Khi nghe xong, phản ứng của mọi người không biết là kinh ngạc, hay là vui

mừng, những lời kinh nghi trào ra.

Tộc trưởng mặc dù kinh ngạc, nhưng xem như tương đối bình tĩnh, “Không

phải người đó đã nói hắn không có côn trùng gì đó sao?”

Tiểu Thanh: “Hắn nói dối, hắn đúng là có con côn trùng đó, ta đã tận mắt nhìn

thấy. Tại bên bờ Khổ Hải, ta đã chính mắt nhìn thấy tình hình con côn trùng đó

giết chết Đằng điệt khổng lồ…” Cô ta kể lại cho mọi người nghe việc côn trùng

giết chết cự điệt khi cô ta còn trong hình dạng Tam Túc ô.

Nghe kể như thế, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt nhìn chăm chú về phía

Dữu Khánh.

Một đám đông người có phản ứng mãnh liệt như vậy, Dữu Khánh vốn có thói

quen hết nhìn đông tới nhìn tây và cũng không mù, tự nhiên nhìn thấy được, hắn

hơi chút giật mình rồi nặn ra một nụ cười đầy thiện ý, khẽ gật đầu thăm hỏi các

chủ nhà.

Tiểu Thanh tách ra khỏi đám đông, đi thẳng tới trước mặt Dữu Khánh, cất lời

mời thành khẩn: “Chu bang chủ, tộc trưởng chúng ta mời ngài đi một chuyến.”