Bất kể nói như thế nào, hai người cảm thấy mối quan hệ giữa mình và nữ nhân
này có phần không rõ ràng lắm.
Mà khiến Liên Ngư không nghĩ tới chính là, ngay sau đó Nam Trúc liền chủ
động nhắc tới vị cao thủ thần bí kia, nàng ta nghe Nam Trúc hỏi Dữu Khánh,
“Cửu vĩ hồ nói rằng trong số người chúng ta đến đây lần này có một cao thủ, là
chuyện gì vậy?”
“Cao thủ?” Dữu Khánh hơi sửng sốt, rồi cũng nghĩ đến cao thủ thần bí khống
chế gió xoáy cuốn tạp vật lên cao để oanh tạc tà vật, hắn cảm thấy có thể là
người của Thanh Ô bộ tộc, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Trong chúng ta làm gì
có cao thủ nào tiến đến?”
Nam Trúc ồ lên: “Ta cũng cảm thấy quái lạ, nhưng Cửu vĩ hồ lại nói như vậy,
nói lúc trước cao thủ đó đã khiến cho tà ma thủ hạ của cô ta gặp phải tổn thất rất
lớn, nhắc nhở chúng ta khi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nỗ lực dùng trí
trước đã.”
“Sau khi ngươi bị những con viên hầu đó bắt đi, đã có một cao thủ thần bí xuất
hiện…” Dữu Khánh kể lại cho gã biết tình hình lúc đó.
Nam Trúc: “Vậy thì chắc hẳn là nói đến y rồi. Quái lạ, nếu có cao thủ như vậy
cùng theo vào, tại sao chúng ta lại không biết?”
Dữu Khánh: “Cửu vĩ hồ có phải đã sai lầm rồi hay không, đó chắc hẳn là người
của Thanh Ô bộ tộc?”
Nam Trúc: “Không phải, đám người Cô Dương cũng nói với Cửu vĩ hồ như vậy,
nhưng Cửu vĩ hồ nói không thể là người của Thanh Ô bộ tộc, nói rằng Thanh Ô
bộ tộc không giống với những tộc loài khác, không thể tự tu hành, khi ra khỏi
ranh giới do Thánh Mẫu nương nương xác định, họ thậm chí còn không thể hóa
thành hình người, nói những Thanh Ô bộ tộc mà chúng ta nhìn thấy, không có ai
là đối thủ của bất kỳ một người nào trong chúng ta.”
Dữu Khánh hoài nghi: “Không đúng nha, không phải bên trong Trấn Linh
chung có một con đang trấn áp Cửu vĩ hồ sao?”
Nam Trúc giang hai tay, “Lúc đó chúng ta cũng có nghi vấn này, Cửu vĩ hồ nói
rằng, đó là trường hợp đặc biệt, nói rằng đó là do Thánh Mẫu nương nương
dùng tiên pháp thành tựu cho ba con thanh điểu, để dùng làm sứ giả, chuyên
làm chân chạy cho Thánh Mẫu nương nương…”
Dữu Khánh cắt lời, hỏi: “Thánh Mẫu nương nương là ai?”
Nam Trúc: “Không biết, ta không tiện nhiều lời, có thể chính là chủ nhân của
Bồng Lai sơn này. Dù sao khi nhắc tới thì Cửu vĩ hồ có vẻ kính sợ. Nói chung,
ba con thanh điểu được tiên pháp thành toàn đó được Thanh Ô bộ tộc xưng là
‘Đại thanh nữ’, khi Thánh Mẫu nương nương rời khỏi Bồng Lai thì có hai con
cùng đi theo.
Còn lại một con, chính là con đang ở bên trong Trấn Linh chung đối kháng với
cô ta. Theo lời của Cửu vĩ hồ, thay vì nói Đại thanh nữ trấn áp Cửu vĩ hồ, chẳng
bằng nói rằng cô ta trấn áp Đại thanh nữ, khiến nó không thể ra tay giải cứu cho
tộc nhân của nó. Cho nên, cao thủ đột nhiên xuất hiện đó không thể là người của
Thanh Ô bộ tộc, chỉ có thể là người cùng theo chúng ta đến đây.”
Nghe được lời này, Dữu Khánh nhớ lại khi tại U Giác Phụ thì hình như cũng có
nghe Đại Hắc nhắc đến sứ giả Thanh điểu, bây giờ xem ra, những gì Đại Hắc
nghe được đều chân thật đáng tin.
Tuy nhiên, những lời này đã đủ để khiến cho hắn kinh ngạc, thì ra, những
Thanh Ô bộ tộc khiến bọn hắn bị hù dọa đó lại chỉ là một đám mẩu vụn, không
phải là đối thủ của bất kỳ người nào trong số bọn hắn, hắn không khỏi ngạc
nhiên hỏi: “Trong các bang phái tại sao lại có thể ẩn giấu cao thủ như vậy?”
Đứng bên cạnh lắng nghe một hồi, nghe đến lúc này Liên Ngư mới phát hiện ra
có khả năng mình thật sự đã hiểu lầm, cuối cùng nhịn không được mở miệng
hỏi, “Vậy cao thủ đó thật sự không phải là người của các ngươi sao?”
“Người của chúng ta?” Dữu Khánh chỉ chỉ vào mình, thấy nàng ta gật đầu, tức
thì buồn cười nói: “Lão bản nương đùa gì vậy, nếu chúng ta có đem theo cao thủ
như vậy, còn cần phải nhẫn nhịn trước mặt đám người đó sao?”
Liên Ngư cau mày, cắn môi, “Vậy cao thủ thần bí đó quả thực là theo vào cùng
với chúng ta.”
“Cái gì?” Sư huynh đệ đồng thanh thốt lên, Dữu Khánh lập tức hỏi, “Làm sao
ngươi biết được?”
“Còn nhớ khi vượt qua chỗ chín lối đi, lúc các bang đang săn giết Thiềm vương
không? Lúc đó mấy người các ngươi len lén chạy mất, không biết muốn đi mưu
đồ chuyện gì bí mật. Ta liền chạy đi tìm các ngươi, khi sắp tìm đến chỗ các
ngươi thì bị một người ngăn cản lại…” Liên Ngư kể lại tình hình lúc đó.
Hai người vừa nghe nói vậy liền nhớ tới, khi đó bọn hắn phát hiện thấy Liên
Ngư đang giằng co với người nào đó, nên tận dụng cơ hội để chạy đi, thì ra đó
chính là cao thủ thần bí kia.
Nam Trúc có chút đau răng, nói: “Ta nói a lão bản nương, chạy vào một người
như thế, vì sao ngươi không nói sớm?”
Liên Ngư: “Lúc đó, người kia rõ ràng đang giúp các ngươi, ta liền cho rằng đó
là người của các ngươi, nghĩ rằng các ngươi đang âm thầm mưu đồ chuyện gì
đó, cho nên không tiện nhiều lời, đâu ngờ các ngươi cũng không biết.”
Hai sư huynh đệ quay mặt nhìn nhau không nói nên lời, tu sĩ Cao Huyền, lại là
đến đây nhìn chằm chằm vào mấy người bọn hắn? Từng có trải nghiệm bị theo
dõi chằm chằm rất thê thảm tại Kim Khư, hai người không khỏi rùng mình kinh
hãi.
Nam Trúc bỗng gãi gãi bộ ngực trần bóng loáng của mình, “Không đúng a, nếu
thật sự là những kẻ trước kia nhìn chăm chú vào chúng ta, thì sẽ không để
Nhiếp Nhật Phục vào mắt, không có lí do gì không diệt khẩu lão bản nương a.
Có phải chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi hay không?”
Dữu Khánh cũng lộ ra vẻ trầm tư, “Ngươi nói như vậy cũng có lý, nếu thật sự là
muốn để mắt đến chúng ta, địa hình phía dưới Vạn Hác trì rất phức tạp, nếu như
không quen thuộc đường đi nước bước, chỉ dựa vào một người, trong tình hình
chạy đến chạy đi lúc đó, e rằng không dễ dàng bám theo chúng ta.”
Mí mắt Liên Ngư bỗng nhiên nhảy lên, không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt
rõ ràng lóe lên sự kinh nghi bất định, răng ngà cắn cắn môi, nhanh chóng quan
sát xung quanh.
“Khi chúng ta bay qua hồ nước vô biên đó thì hắn làm thế nào cùng theo vào…”
Dữu Khánh không thể tưởng tượng nổi lầm bẩm một hồi. Hắn có phần bối rối,
thực sự có rất nhiều điểm nghĩ không ra, hắn không khỏi lại quay sang oán trách
Liên Ngư, “Ta nói nha lão bản nương, ngươi suy nghĩ gì vậy chứ, nếu chúng ta
có thực lực như vậy, có tình huống gì chúng ta hoàn toàn có thể quét sạch các
ngươi, chúng ta cần phải lén lút gạt các ngươi sao?”
Liên Ngư cắn răng nói: “Vậy thì nghĩ cách tìm ra hắn đi, để cho hắn giúp chúng
ta giải quyết đám tà ma này.”
Nam Trúc gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất định phải nhanh chóng
hết sức, nếu không thể xử lý được đám tà ma này trước hừng đông, e rằng sẽ rất
khó đắc thủ được. Cửu vĩ hồ có nói, cô ta đã phái người đi triệu tập thủ hạ đắc
lực, chắc đêm mai là có thể chạy đến, đặc biệt để đối phó với vị cao thủ kia,
cũng không biết là thứ gì, hỏi Thanh Ô bộ tộc thử xem, chắc bọn họ biết rõ.”
Dữu Khánh hít sâu một hơi, quan sát Nam Trúc từ trên xuống dưới, sâu sắc cảm
nhận được lần này may mà có tên mập này bị bắt đi làm nội ứng, chuyến này
không phí công nằm vùng, nếu không, bên này sẽ phải gặp phiền phức lớn. Hắn
cất tiếng cười gằn, quyết đoán nói: “Bất kể đêm mai nó phái cao thủ gì tới,
trước tiên lừa gạt cho qua đêm nay đã, đợi sau hừng đông chúng ta cướp đoạt lại
Thiên Dực lệnh từ tay Thanh Ô bộ tộc, chúng ta chạy đi trước đã rồi tính tiếp.
Ân ân oán oán tại Bồng Lai sơn này không có liên quan gì với chúng ta.”
Đã biết rõ thực lực của Thanh Ô bộ tộc chẳng ra gì, hắn đã có lòng tin đối phó.
Nam Trúc cũng tán thành biện pháp này, ba người trong nháy mắt liền giống
như mặc chung một cái quần, tụm lại thì thầm một hồi rồi mới quay trở lại.
Khi trở lại trong đám người đó, vừa đúng lúc gặp được mấy người Cô Dương
giả bộ biết được sự tồn tại của cao thủ thần bí từ miệng của các thủ hạ bên
ngoài, đang hỏi thăm những người khác.
Nam Trúc nháy mắt ra hiệu với Trầm Kim Thiền, hai người lại tranh thủ đi lệch
ra ngoài đám đông.
Sau khi chuồn ra một bên, Trầm Kim Thiền lập tức hỏi: “Côn trùng có ở trên
tay bọn hắn không?”
Nam Trúc: “Có, chính là Linh sủng của tên Chu bang chủ kia. Đồ chó, giấu
giếm ta thật lâu. Lúc trước ta ở ngay bên hắn vậy mà không phát hiện ra. Lần
này ta phải phí một phen miệng lưỡi mới moi ra được.”
“Ngươi đã lập được công lao cho Tiên tôn.” Trầm Kim Thiền gật gật đầu, trong
mắt đầy vẻ tán thưởng, hỏi tiếp: “Hắn để côn trùng ở đâu? Có ở trên người hắn
không?”
Nam Trúc biết y đã chuẩn bị dùng mạnh đoạt lấy, lắc đầu trả lời, “Côn trùng là
của hắn, nhưng hiện tại không ở trên người hắn, theo hắn nói, con côn trùng đó
khi chạy ra khỏi Trấn Linh chung thì bị thương, không biết đã chạy đến nơi nào
dưỡng thương rồi.”
Lời này nửa thật nửa giả, trong lúc trao đổi, Dữu Khánh cảm thấy không thể che
giấu chuyện Đầu To bị thương.
“Không biết đã chạy đi đâu, sao có thể như vậy?” Trầm Kim Thiền kinh nghi,
trầm giọng hỏi: “Ngươi không có bị hắn lừa chứ?”
Nam Trúc: “Chắc hẳn không phải, theo lời hắn nói, con côn trùng đó là linh vật
thuộc tính Hỏa, khi bị thương nó sẽ trốn đến một nơi không người nào tìm
được, phải đến chính ngọ ngày hôm sau, thời điểm dương khí thịnh vượng nhất
mới có thể trợ giúp nó chữa trị khỏi. Cũng có nghĩa là, đến chính ngọ ngày hôm
sau, con côn trùng đó mới sẽ trở lại trên người hắn.”
Trầm Kim Thiền hơi kinh, “Với tình huống của chúng ta, làm sao có thể chờ
đến hừng đông, trời sáng lên chúng ta sẽ bị lộ tẩy.”
Nam Trúc: “Ta cảm thấy vấn đề này không lớn. Rất rõ ràng, bọn họ vẫn chưa
nhìn thấu chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể tìm lí do nào đó tạm thời trốn
tránh một thời gian, trước tiên tìm một nơi tránh né ban ngày cái đã. Trước mắt,
ở chỗ sâu trong cung điện này, hay chỗ sâu trong những hang động giữa núi non
xung quanh đều có thể ẩn thân được. Chờ đến khi trời tối, cao thủ do Tiên tôn
phái tới cũng đã đến nơi, xử lý mọi việc liền trở nên đơn giản, nắm chắc. Bây
giờ cưỡng ép động thủ, vạn nhất làm cho không tìm được con côn trùng đó thì
làm sao bây giờ?”
Trầm Kim Thiền suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, “Việc này vẫn phải báo cho
Tiên tôn biết, hỏi xem Tiên tôn có đồng ý hay không. Chúng ta không thể tự ý
hành động.”
Nam Trúc cười ha hả: “Việc này chẳng phải rất đơn giản sao, Tiên tôn không có
lí do gì không đồng ý a? Ngươi tùy tiện phái một người nào đó đi không phải là
được rồi.”
Trầm Kim Thiền hơi chút trầm mặc, sau đó gật đầu nói: “Được, vậy thì ngươi đi
một chuyến đi, nói rõ ràng cho Tiên tôn biết.”
“Ta?” Nam Trúc kinh ngạc, chỉ vào mũi của mình hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ
khó thể tin nổi, gã là không muốn trở lại địa phương quỷ quái đó, nhất là trở về
gặp mặt quái vật kinh khủng chưa từng gặp mặt, chỉ từng giao lưu với người
bằng một đôi mắt xanh lam lấp lóe kia.
Trầm Kim Thiền sắc mặt trầm xuống, “Thế nào, ngươi không muốn nghe mệnh
lệnh của ta?”
Sau khi một đám người bị khống chế, Cửu vĩ hồ không khó để biết rõ thân phận
địa vị của những người này, nó để cho Trầm Kim Thiền và Cô Dương tiếp tục
làm thủ lĩnh, hai người trở thành Tả Hữu sứ, những người khác đều phải nghe
mệnh lệnh.
Nam Trúc vội nói: “Tả sứ nói quá lời, ta nào dám không nghe mệnh lệnh, chỉ là
ta mập như thế này, lại không mặc y phục, trần truồng chạy tới chạy lui phải
chăng hơi quá nổi bật rồi hay không? Ta sợ bị người phát hiện nha.”
Gã rất hiếm khi thừa nhận mình béo, nhưng cái cớ này không có khiến cho
Trầm Kim Thiền coi trọng, “Cũng không phải nói ngươi công khai chạy đi, hãy
thừa dịp người khác không chú ý rồi rời đi, chúng ta có nhiều người như vậy
yểm hộ cho ngươi, sẽ không để cho người khác phát hiện. Chủ yếu là bởi vì
việc này do chính ngươi câu thông cùng với tên ria mép đó, ngươi nắm rõ tình
huống cụ thể nhất. Nếu Tiên tôn có hỏi tới, không ai giải thích được rõ ràng
bằng ngươi, việc này rất quan trọng!”
Là rất quan trọng, quan trọng đến nỗi Nam Trúc không còn lời nào để nói, rõ
ràng là vạn phần không muốn, nhưng mặt vẫn phải không thay đổi gật đầu rất
nghiêm túc, “Tả sứ nói chính phải, ta sẽ đi ngay. Nhưng trước tiên ta cần phải
trấn an tên ria mép đó mấy câu, tránh để sau này hắn lại tìm ta.”
Trầm Kim Thiền cho rằng có lý, gật đầu đồng ý.
Vì vậy Nam Trúc lại cất bước tản bộ về bên Dữu Khánh, tìm Dữu Khánh dời
bước nói chuyện, rồi gã nhỏ giọng báo tình hình cho hắn biết.
Dữu Khánh: “Vậy thì đi một chuyến đi. Cho dù nó không đồng ý cũng sẽ nói
ngươi quay lại truyền lời. Nếu là không đồng ý, ngươi cũng dễ giả truyền ý
chỉ.”
Nam Trúc có phần tức giận nói:
“Ta không phải lo lắng điều này, mà là ta không thể quay trở lại. Tất cả đám
chết tiệt đó đều trở nên không người không quỷ, hai mắt có thể nhìn trong tối, ta
thì không được a. đường đi bên trong Trấn Linh chung tối thui tối mù, ngươi
biết ta làm sao để đi ra ngoài không? Ta là đi theo sát trong đám bọn chúng để
ra ngoài. Mô phỏng theo bọn chúng thật sự rất cực khổ, để cho ta quay lại một
mình, nếu ta không cầm đèn soi đường, ngay cả đường đi cũng không tìm được,
nếu như đi sẽ phải lộ tẩy, nhất định sẽ chết rất thảm.”