Chính gã cũng không biết mình tỉnh như thế nào, sau khi tỉnh lại, gã chỉ cảm
thấy mình là tỉnh lại trong cơn ngạt thở, bị tà khí tràn vào phổi, muốn ho khan
cũng không ho ra được, cổ họng kịch liệt co giật, thực sự là muốn sống không
được, muốn chết không xong.
May mà gã vẫn một mực chịu đựng cơn đau đớn hành hạ cho đến khi tỉnh lại,
nên dường như đã thích ứng, gã có thể rõ ràng cảm nhận được tà khí đang thẩm
thấu vào trong xương tủy, cũng đang xâm nhập vào đầu óc mình, nó giống như
một ngọn liệt diễm đang nung đúc lại huyết nhục thân thể mình.
Gã giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng mới chống lên được nửa người trên, gã đột
nhiên ngẩn người sửng sốt, vô thức nhấc tay đưa tới trước mắt nhìn nhìn, lại giơ
giơ hai chân lên, phát hiện thấy mình cư nhiên đã có thể cử động lại rồi?
Gã nhớ mang máng tình hình mình bị thứ gì đó đè ở sau gáy, giày vò xương cổ
mình, chẳng lẽ là đã bị tà vật chơi đùa xong rồi sao?
Gã không xác định được đã xảy ra chuyện gì, gã đứng lên hoạt động chân tay,
còn vận công để thử, gặp quỷ rồi, gã phát hiện thấy mình đã thực sự bình phục
rồi.
Đã bình phục thì gã còn có thể làm gì nữa, khẳng định là không muốn tiếp tục
bị giày vò tại nơi quỷ quái này, gã nhìn nhìn xung quanh, tìm con đường để bỏ
chạy.
Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt gã lóe lên, mơ hồ liếc thấy trong không trung,
đôi mắt xanh lam lại đang ngưng tụ thành hình.
Gã cả kinh, vội vàng nằm xuống, rồi nhìn thấy bộ dạng đám người khác đang
treo trên không, gã lập tức cũng làm theo, giống như rơi vào trong ác mộng, lắc
lắc đầu, thân thể mập mạp quay loạn trên mặt đất, khi thì co mình như con rùa,
khi thì như con dòi mập mạp, dù sao, động tác rất khó coi.
Cơn đau trong cơ thể là rất thật, vẫn còn tồn tại, nhưng gã đã quen với cơn đau
và có thể dễ dàng chịu đựng được mà thôi, xuyên qua khe mắt hẹp, gã len lén
quan sát đôi mắt sáng xanh lam kia.
Gã nhận thấy sự lo lắng của mình là không sai, quả nhiên sự khác thường của
mình đã gây ra chú ý, đôi mắt xanh lam lại dán chặt vào gã.
Không biết có phải bởi vì mình biểu diễn quá thật hay không, hay vì mình
không bị trói mà được bỏ qua, Hư không chi nhãn quan sát một hồi rồi lại biến
mất.
Tuy rằng đã tránh khỏi bị quan sát, nhưng gã vẫn không dám hành động hấp
tấp, không dám tùy tiện chạy trốn, gã biết rõ chỉ cần mình hơi có bất cứ điều gì
khác thường lập tức sẽ bị phát hiện, gã gánh không nổi hậu quả sau đó, tà vật
nơi đây rất cường đại, lúc trước khi còn tại bên ngoài thung lũng, gã đã được
chứng kiến.
Gã chỉ có thể tiếp tục biểu diễn giãy giụa đau đớn, tiếp tục tự giày vò, thực sự là
không dám chạy a!
Trong lúc gã đang không biết nên làm gì bây giờ thì đột nhiên nhìn thấy có một
bóng đen lóe lên trước khe mắt hẹp, hình như có thứ gì đó rơi xuống trên mũi
của mình, gã hé to khe mắt thêm một chút để nhìn rõ hơn, lập tức vui mừng
xuýt chút nữa đã hét lên.
Bóng đen đó không là là thứ gì khác, chính là Đầu To lặng lẽ tìm được tới gã.
Nó đứng tại trên mũi gã, hơi quay đầu lại, có vẻ đang tò mò quan sát gã.
Biết mình đang ở trong sào huyệt của tà vật, Nam Trúc không dám dừng động
tác biểu diễn, cái mông nằm trên mặt đất tiếp tục vặn vẹo, tay chân tiếp tục giãy
giụa cào loạn xạ, vớ bên này, chụp bên kia, bộ dạng giống như uống nhầm
thuốc, sắp hết sống nổi.
Tâm tình gã rất kích động, không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt, Đầu To vẫn
rất trượng nghĩa, nhưng ngay lập tức gã lại cảm thấy không đúng.
Dùng đủ các loại động tác làm che đậy, gã âm thầm quan sát khắp xung quanh
một vòng, sau khi xác nhận được đôi Hư không chi nhãn đó không có ở đây, gã
thử nhẹ giọng hỏi, “Đầu To, là lão Thập Ngũ nói ngươi đến tìm ta sao?”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chính gã gần như cũng không nghe thấy,
và cảm thấy những tiếng động rên rỉ đau đớn xung quanh có thể che giấu được,
nhưng gã vẫn kinh hồn táng đảm liếc mắt quan sát xung quanh.
Đầu To lập tức có phản ứng, nó xê dịch sang bên trái mặt gã, biểu thị đúng vậy.
Đối với điểm này, Nam Trúc không bất ngờ chút nào, gã đã biết mấy người lão
Thập Ngũ nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình.
Nguyên nhân chính là vì như thế, lại khiến gã trở nên lo lắng, thực lực tà vật nơi
này quá cường đại, mấy người lão Thập Ngũ chạy đến đây chính là muốn chết.
Gã đương nhiên muốn thoát thân, nhưng cũng không muốn để cho mấy người
Dữu Khánh đi chịu chết, lập tức nhỏ giọng dặn dò: “Nói với lão Thập Ngũ, ta
không sao, không cần lo lắng cho ta, ta có biện pháp thoát thân. Ngươi không
thể ở lại đây lâu, nhanh đi ra ngoài đi, trên đường nhớ phải nghìn vạn lần cẩn
thận.”
Đầu To cũng không khách khí với gã, lập tức lóe lên lướt đi, tính cảnh giác vẫn
y nguyên như hồi chưa bị bắt, vẫn không có đánh mất, cẩn thận ẩn núp rời đi.
Sau khi bay vào một hang động, nó lần ngược lại theo còn đường đi tới, nhanh
chóng trở ra ngoài.
Dựa vào năng lực nhìn trong tối, và ưu thể kích thước cơ thể nhỏ, một đường đi
ra rất suôn sẻ, nhưng tại lúc nó vừa sắp bay ra cửa hang, sắp thoát ra khỏi “Trấn
linh chung”, nơi cửa hang động đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, là hai con
Ngân Bối viên đi ra ngoài vừa trở về, hai bên đúng vào nhau, nó lập tức bị phát
hiện.
“Rống!”
Hai con Ngân Bối viên gầm thét, vung song quyền điên cuồng đánh loạn.
Đầu To dựa vào năng lực bay lượn linh hoạt, sau một phen né tránh nó xông qua
phong tỏa, bắn vọt về phía bầu trời đêm bên ngoài hang động, lao thẳng lên
không trung trên thung lũng, hai con Ngân Bối viên đứng tại cửa động đấm
ngực gào lên không cam lòng.
Ngay khi Đầu To sắp bay ra khỏi lòng chảo, từ bên trong “Trấn linh chung”
luồng sáng trắng lóe lên, một chiếc đuôi nhung trắng lao ra cửa động, tập kích
tới nhanh như tia chớp, đi sau mà đến trước, lập tức cuốn Đầu To vào bên trong.
Đã chụp được Đầu To, chiếc đuôi nhung trắng rụt về. Nhưng tại trên đường nó
đột nhiên rung lên dữ dội, có khói đen toát ra từ trong khe hở cuộn tròn, chiếc
đuôi đột nhiên buông lỏng ra.
Nhân cơ hội đó, Đầu To từ trong nhảy ra, toàn thân bao bọc những sợi tơ đỏ rực
như lửa, giống như hàng ngàn hàng vạn sợi tơ lửa sáng đỏ bay lượn xoay quanh
bảo vệ nó, cảnh tượng này rất đẹp, nó dốc sức bay cao lên bầu trời đêm.
“Di?” Có giọng nói ngạc nhiên của nữ nhân vang vọng trong lòng chảo.
Chiếc đuôi to nhung trắng lại vọt tới, tại khoảnh khắc sắp chụp được Đầu To lần
nữa thì từ bên trong “Trấn linh chung” tràn đầy lỗ thủng có hào quang màu
xanh lấp lóe lên, khiến cho động tác của chiếc đuôi trắng khựng lại, Đầu To
nhân cơ hội đó tránh thoát bị chụp bắt, bay ra lòng chảo.
Chiếc đuôi nhung to màu trắng không cam lòng, rung động giãy ra, những sợi
lông bạc dày đặc chi chít bắn vọt về phía Đầu To đang chạy trốn.
Chương 925: Không một bóng người
Vẫn là xuất phát sau nhưng đến trước, Đầu To thấy kinh hãi vội vàng né tránh,
nhưng không thể tránh thoát, nó phát ra tràng âm thanh “Tích tích”, phun ra một
đống đốm lửa để chống lại.
Nhưng những đốm lửa đó hoàn toàn không thể ngăn cản được sức xung kích
của lông bạc, một đám hào quang mảnh nhỏ xẹt qua nó, bắn về phía bầu trời
đêm, biến mất vô tung vô ảnh. Những đốm lửa bị hất bay tán loạn, hàng ngàn
hàng vạn tia sáng bay lượn xoay quanh người Đầu To cũng vụt tắt, Đầu To
giống như một con diều đứt dây, quay cuồng văng về phía đỉnh núi bên cạnh
lòng chảo.
Bị thanh quang lấp lóe ảnh hưởng, chiếc đuôi nhung to màu trắng đành lùi về
trong “Trấn Linh chung”, ngay sau đó, bạch quang và hào quang màu xanh
đồng thời cùng biến mất trong hang động.
Nhưng rồi rất nhanh, từ trong hang động có một đám Ngân Bối viên chạy ra,
vọt tới vách núi, nhanh chóng leo lên trên, truy theo phương hướng Đầu To rơi
xuống.
Có lẽ là đã nhận ra có thứ gì đó tới gần, Đầu To đang lăn lộn giãy giụa trên mặt
đất đột nhiên nhảy lên, liều mạng vẫy cánh bay đi, nó lắc lư lảo đảo bay vào bầu
trời đêm. Tốc độ bay mặc dù thua xa lúc trước, nhưng tại trước lúc Ngân Bối
viên leo lên đến nơi, nó cũng đã kịp khẩn cấp bay đi, biến mất tại trong bóng
đêm mờ mịt.
Leo lên đến đỉnh núi tìm kiếm một hồi không có kết quả gì, đám Ngân Bối viên
đấm ngực gào thét không ngừng, một lần nữa phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Bất kể có nguyện ý hay không, thành viên của các bang phái vẫn đang đào bới
tìm kiếm tại khu vực đã bị oanh tạc, mỗi người đều mệt mỏi quá chừng. Đột
nhiên, từ phía thung lũng bất ngờ truyền đến tiếng gào thét, bọn họ dồn dập
ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, không biết lại có chuyện gì, tất cả đều cao độ đề
phòng.
Đang chờ đợi trong căng thẳng, Dữu Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy
một điểm đen rơi về phía mình, nhận ra chính là Đầu To, hắn tức thì thở phào
nhẹ nhõm, tràng kêu gào vừa rồi khiến hắn vô cùng lo lắng, lo lắng không biết
Đầu To có bị xảy ra chuyện gì hay không, trở về là tốt rồi.
Tại thời điểm Đầu To đáp xuống vai hắn, hắn lập tức nhận ra không ổn.
Đầu To không thể đứng vững trên bờ vai hắn, thay vì nói là hạ xuống trên vai,
còn không bằng nói là rơi xuống trên vai, nó lăn lộn rơi xuống phía mặt đất,
may mà Dữu Khánh không đến mức một chút tốc độ phản ứng cũng không có,
đưa tay vớt nó lại.
Mục Ngạo Thiết ở một bên hơi kinh hãi, lập tức áp sát đến, Bách Lý Tâm cũng
vậy, Liên Ngư ở bên cạnh có chút nghi hoặc, nàng ta tự nhiên chú ý đến phản
ứng khác thường của mấy người này đối với một con côn trùng, vì vậy cũng đến
gần nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Không còn cách nào khác, lần này Đầu To trở về không chút nào che giấu, lại
còn lảo đảo lắc lư, muốn không để cho Liên Ngư ở gần bên phát hiện cũng khó.
Trong tình huống bình thường, Đầu To rất không thích người lạ, nó có thiên tính
né tránh người lạ, sẽ không dễ dàng để cho người lạ phát hiện ra mình, lần này
rõ ràng đã không chú ý nổi nữa rồi.
May mà vào lúc này, hầu hết mọi người đều đang bận rộn tìm kiếm di thể của
đồng bạn, “Lẫm liệt vì đại nghĩa” mà bận rộn, không có ai ở xung quanh.
Tiểu Thanh lẻ loi đứng một mình trên một đống loạn thạch nhìn chằm chằm về
phía phòng chảo, vẻ mặt có phần mê man.
Dữu Khánh thoáng quan sát xung quanh một vòng, rồi mới mở bàn tay ra, chỉ
thấy Đầu To giãy giụa trong lòng bàn tay mình một hồi, một lúc lâu sau mới
xoay người đứng vững lại, tình trạng rõ ràng không bình thường.
Mấy người trong lòng căng thẳng, Dữu Khánh lập tức lấy ra một viên Huỳnh
thạch chiếu sáng nhìn kỹ, phát hiện thấy một bên cánh của Đầu To bị khuyết
một mảnh, trên cánh bên kia thì có lỗ thủng, đã không thể thu lại như bình
thường, và trên cơ thể Đầu To còn có bốn lỗ thủng đang chảy nước, đánh giá có
thể là do hai vật gì đó rất nhỏ xuyên qua.
Ngón tay Dữu Khánh chạm đến chất lỏng màu đen nơi miệng vết thương trên
người Đầu To, ngón tay của hắn lập tức bị bỏng đến bốc khói, hắn đau đớn co
rụt tay lại, khẩn cấp thi pháp áp chế.
Mấy người tụ tập vào một chỗ đều không ngờ được chất lỏng trong cơ thể Đầu
To lại có sức ăn mòn mạnh như vậy.
Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Nó bị thương.”
Lời này chính là nói nhảm, ai cũng nhận ra được, hai sư huynh đệ đều vô cùng
đau lòng, mấu chốt là không ai biết tổn thương như thế nào, Dữu Khánh muốn
chẩn đoán chính xác tình trạng vết thương cho Đầu To nhưng mà không làm
được, bởi vì không hiểu gì về thân thể của loài côn trùng này.
Trong lúc bọn hắn đang đau lòng và lo lắng, Đầu To đột nhiên nhảy lên, rơi
xuống mặt đất, không thể bay lưu loát được nữa, nó nhảy mấy cái như châu
chấu, nhảy vào trong đám bụi bặm, rồi không bận tâm đến gì cả, bắt đầu bò
loanh quanh trong nền bụi.
“Con côn trùng này đang làm gì vậy?” Liên Ngư hiếu kỳ hỏi.
Dữu Khánh nhấc tay ngăn cản nàng ta lại, ra hiệu cho nàng ta không nên quấy
rầy.
Liên Ngư nhìn trái nhìn phải, từ thái độ của mấy người này, có thể nhận ra được
con côn trùng đó không phải loại bình thường, nàng ta lại quay nhìn hành động
của con côn trùng, tràn ngập hiếu kỳ.
Chỉ chốc lát sau, Đầu To liền bò ra trên mặt đất một nhóm chữ xiêu xiêu vẹo
vẹo: Ta không sao, không cần lo lắng cho ta, ta có biện pháp thoát thân.
Viết xong mười lăm chữ này, nó liền dừng lại.
Liên Ngư nhìn thấy thì kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy côn
trùng biết viết chữ, con côn trùng này đã thông linh tính rồi hay sao?
Chưa nói đến nàng ta, ngay cả Bách Lý Tâm cũng rất kinh ngạc, đây là lần đầu
tiên nàng nhìn thấy Đầu To viết chữ, hoặc có thể nói rằng, nàng không thực sự
biết rõ về Đầu To, cũng có thể nói đám người Dữu Khánh không cho nàng có cơ
hội để hiểu rõ về nó.
Vẻ mặt Dữu Khánh nghiêm trọng, hắn ngồi xổm xuống hỏi Đầu To, “Là lời
mập mạp nói sao?”
Đầu To bò sang phía bên trái, biểu thị đúng vậy.
Thấy thế, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm,
phản ứng của Đầu To chứng tỏ một điều, lão Thất vẫn còn sống!
Cảm thấy rất may mắn, Dữu Khánh nhìn chằm chằm chữ viết trên mặt đất, nhịn
không được cất tiếng mắng, “Hắn ngay cả động đậy cũng không thể, có biện
pháp thoát thân cái rắm.”
Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu, cho rằng lão Thất không muốn để cho bọn hắn đi
mạo hiểm.
Dữu Khánh còn muốn hỏi tiếp về tình hình liên quan, ví dụ như Nam Trúc bị
nhốt tại vị trí nào, nhưng sau khi làm xong phản hồi vừa rồi, Đầu To liền không
tiếp tục làm ra bất kỳ đáp lại nào với các vấn đề khác, dường như đã không còn
sức lực để phản ứng, nó chậm rãi xòe cánh ra, trên người xuất hiện những
đường nét sáng đỏ mờ nhạt như những vết rạn nứt.
Vừa nhìn thấy tư thế này, người quen thuộc với Đầu To đều biết rõ Đầu To lại
rơi vào trạng thái cương thi. Dữu Khánh đột nhiên nhận thức được, Đầu To
nóng lòng làm như vậy vào thời điểm này, có lẽ là vì có lợi cho vết thương của
nó. Nhưng hắn không thể để cho nó bất chấp tất cả bộc lộ ra như vậy, hắn lập
tức rút kiếm, nhặt một tảng đá ở bên cạnh, nhanh chóng khoét ra một cái hũ đơn
giản, đặt Đầu To vào trong, sau đó giao cho Mục Ngạo Thiết đặc biệt trông
nom.
Xem xong hết những việc này, Liên Ngư rất kinh ngạc, đoán được rằng con côn
trùng này nhất định đã đi vào bên trong Trấn Linh chung nguy hiểm đó để dò
xét tình hình. Nàng ta nhịn không được hỏi: “Đây là thứ gì?”
Dữu Khánh: “Linh sủng ta nuôi dưỡng.”
Liên Ngư hỏi tiếp: “Đây là loài côn trùng gì?”
“Ta cũng không biết.” Dữu Khánh đáp một câu bỏ qua chuyện này, tránh không
nói đến nữa, lóe lên mình rời đi, tìm đến Tiểu Thanh đang đứng một mình nhìn
ra xa, trực tiếp hỏi cô ta, “Tiểu Thanh cô nương, chúng ta có rất nhiều người bị
bắt vào trong ‘Trấn Linh chung’, có cách nào có thể cứu bọn họ ra hay không?”
Nam béo nói không cần lo cho gã, nhưng bọn hắn làm sao có thể không quản,
nếu không phải là biết rõ trực tiếp chạy đến làm cứng là vô dụng, hắn sẽ không
có bất kỳ do dự nào, sẽ dẫn người tiến thẳng đến.
Tiểu Thanh trả lời đơn giản, “Có, giết chết Cửu vĩ hồ.”
Lời này chẳng phải là nói nhảm sao, Dữu Khánh: “Làm sao mới có thể giết chết
nó?”
Tiểu Thanh: “Nếu Thượng tiên có thể từ Tiên giới trở về, tự nhiên liền có thể
diệt trừ nó.”
Kiểu lời nói không đau không ngứa này khiến cho Dữu Khánh có phần bực bội,
“Ngoại trừ thượng tiên ra, không còn cách nào khác sao?”
Tiểu Thanh: “Xét theo tu vi mạnh nhất ở thế giới bên ngoài của các ngươi là
Bán Tiên, vậy thì Cửu vĩ hồ là tồn tại vượt xa Bán Tiên, là Tiên thực sự. Sau khi
nhập tà đạo, ngay cả tiên bảo ‘Trấn Linh chung’ cũng không trấn áp được nó.
Ngươi cảm thấy ngoại trừ Thượng tiên trở về, còn có thể có biện pháp khác để
hàng phục nó sao? Đừng nói là hàng phục nó, các ngươi ngay cả tư cách tới gần
nó cũng không có.”
Lời này làm cho những người nhìn thấy tình hình bên này chạy đến xem xét
nghe được, đều cảm thấy tuyệt vọng.
Dữu Khánh: “Thực sự không còn chút biện pháp nào khác sao?”
Tiểu Thanh lắc đầu, “Có lẽ là có, nhưng ta không biết.”
Dữu Khánh: “Tộc trưởng của các ngươi biết được cách nào không?”
Tiểu Thanh: “Ta không rõ lắm, cho dù biết được, e rằng cũng làm không được.
Nếu có thể làm được, tiền bối tộc ta đã không cần phải dùng chính bản thân
mình làm phong ấn để trấn áp nó. Lẽ nào kiến thức và thực lực của các ngươi
còn có thể vượt qua tiền bối tộc ta hay sao?”
Thân Vô Không trầm giọng nói: “Tiểu Thanh cô nương, ta không biết tộc
trưởng các ngươi đến cùng là có ý gì, đã biết rõ chúng ta không phải là đối thủ
của những tà ma đó, còn làm ra trận tỷ thí này làm gì, là để chúng ta đi chịu chết
sao?”
Tiểu Thanh cất tiếng thở dài, cô ta rất rõ ràng, đây không phải là ý của tộc
trưởng, lúc đầu các tộc nhân đã phản đối, là cô ta nỗ lực dùng lý lẽ thuyết phục,
người của mình không được vậy thì không ngại để cho người ngoài thử xem,
kết quả chứng minh ý nghĩ của mình là tốt, nhưng sự thật thì mấy người tộc
trưởng chính xác.
Cô ta buồn bã nói: “Không cần tỷ thí nữa, sau hừng đông, ta sẽ tận lực thuyết
phục tộc trưởng đưa tất cả các ngươi rời khỏi Bồng Lai sơn.”
Nghe được lời này, Ngụy Ước chắp tay nói: “Vậy thì nhờ cậy vào Tiểu Thanh
cô nương.”
Nơi được gọi là Tiên phủ này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng
của bọn họ, không chỉ không có lợi ích gì, ngược lại còn phải một mực lo lắng
cho tính mạng, hầu hết mọi người đã không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, chỉ cần
có thể rời đi, bọn họ liền không muốn quan tâm đến những thứ khác nữa.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhưng không thể giống như bọn họ, không thể
bỏ mặc Nam Trúc lại mà không quản tới, không cứu Nam Trúc ra làm sao có
thể rời đi?
Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn thấy rằng nếu vị cô nương Tiểu Thanh này không
biết còn có phương pháp nào để giải cứu hay không, vậy thì chỉ có thể tìm đến
cấp cao của Thanh Ô bộ tộc để thỉnh giáo, không cần biết người ta có sẵn lòng
đáp lại mình hay không, Dữu Khánh vẫn quyết định muốn thử một lần.
Việc cứu người là quan trọng nhất, nếu có thể sớm được chút nào thì cơ hội
sống sót càng nhiều hơn một phần, hắn không thể đợi đến hừng đông, lập tức
nói người của Hạt Tử bang nhanh chóng an táng những di thể đã tìm được.
Bọn họ đã tìm được hầu hết các di thể, Lục đương gia Cao Trường Đài cũng ở
trong đó.
Nói không có bất kỳ tình cảm nào trong đó là sai, có lẽ còn có hối hận, nhưng
cũng chỉ có thể như thế mà thôi, Dữu Khánh hơi khom người đối với những
nấm mồ vô danh rồi kêu gọi những bang chúng khác rời đi.
Đoạn Vân Du làm theo, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, gã ta cũng dẫn
người Phi Ưng bang đi theo, có lẽ là nhìn thấy Liên Ngư đã đi theo.
Một đám người lại trèo non lội suối, lần mò chạy đi, tiến thẳng đến ngọn núi
cao nhất của Bồng Lai sơn.
Sau quãng đường bôn ba, bọn hắn một lần nữa đi đến bên ngoài tòa cung điện
nguy nga tráng lệ. Lần này, mọi người đều vô thức trở nên rất thận trọng, cảm
thấy kỳ quái, phát hiện bên trong cung điện tối đen như mực, không nhìn thấy
bất kỳ một ánh đèn nào.
Hầu hết mọi người không dám tự tiện xông vào, Dữu Khánh cũng ra hiệu cho
mọi người không nên hành động lỗ mãng, một mình hắn chạy đến cửa vào cung
điện, hướng vào bóng tối đen như mực phía trong, chắp tay hô lớn: “Bang chủ
Hạt Tử bang Chu Tùy, đến đây bái kiến tộc trưởng.”
Tuy nhiên, liên tục hô to ba lần, bên trong cung điện đều không có bất kỳ phản
ứng gì, có thể nói chỉ có một sự im lặng chết chóc.
Không có ai sao? Dữu Khánh kinh ngạc, lấy can đảm bước đi vào. Hắn lấy
Huỳnh thạch ra chiếu sáng, đi quanh một vòng trong đại điện trống không, nhận
thấy quả thực không có ai, thậm chí còn không nhìn thấy bất kỳ đồ đạc, vật
trang trí gì, hắn liền kêu gọi người bên ngoài đi vào, để mọi người tản ra tìm
kiếm xung quanh.
Đám người lập tức chia thành từng nhóm hai, ba người, tìm kiếm lục soát khắp
nơi. Người của Phi Ưng bang cũng tham gia vào.
Sau khi tìm kiếm khắp toàn bộ quần thể công trình liên miên này một lần, mọi
người tụ tập lại hỏi thăm nhau, kết quả đúng là không có một bóng người.
“Lẽ nào là đám Tam Túc ô bay đi trước lúc bầu trời tối đen đó…” Dữu Khánh
cất tiếng lẩm bẩm suy tư.
Đoạn Vân Du đi tới bên cạnh, nói: “Xem ra Thanh Ô bộ tộc có nơi an thân
khác.”
Ngay vào lúc này, mơ hồ có động tĩnh từ dưới núi truyền đến