Nam Trúc thực ra rất muốn cử động, nhưng thân thể thực sự không thể động
đậy, ngũ tạng lục phủ còn bị tà khí quấy nhiễu, tà khí luồn thẳng vào tâm mạch,
xâm nhập vào gân cốt, cơn đau đớn đó không có cách nào hình dung, gã đau
đến mức cả người đỏ lên, gồng mình trợn má, cổ nghẹn lại to hơn không ít, gân
xanh lồi lên.
Không thể hô hấp, hít vào trong phổi tất cả đều là tà khí, chậm rãi xâm nhập vào
trong mạch máu, tà khí và máu huyết cùng lưu thông toàn thân, tiếp tục xâm
nhập sâu hơn vào trong cơ thể.
Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng rên rỉ đau đớn, đến từ đám người bị treo
lên đang run rẩy hoặc giãy giụa trong đau đớn, giống như một đám yêu ma rơi
vào ác mộng nhảy múa điên cuồng, cũng giống như ác quỷ bị đày vào luyện
ngục chịu hình phạt. Nam Trúc đau đớn kêu rên hừ hừ, gã xem như rất kiềm
chế, không kiềm chế cũng không được, gã sợ mình phản ứng quá mạnh sẽ khác
với đám người mê mê man man kia.
Ngay khi gã sắp ngất đi vì đau đớn, gã mơ hồ phát hiện hình như có một đôi
mắt đang theo dõi mình, và hình như cũng chỉ là ảo giác.
Trong cơn đau đớn, gã hơi xốc dậy một chút tinh thần, tập trung tinh thần xuyên
thấu qua lớp tà khí lượn lờ trước mặt, quả thực dường như có một đôi mắt lấp
lóe màu xanh lam, thoạt nhìn trông như là ánh sáng ngọn lửa u lam ở xung
quanh, nhưng ánh sáng rõ ràng ngưng tụ thành hình dáng một đôi mắt, nhìn
phương hướng ánh mắt tập trung tới, quả thực giống như là đang trọng điểm
chú ý vào mình.
Một đôi mắt dài hẹp nghiêng chéo hướng ra phía ngoài, giống như là hình chiếu
trong gương, không căn không cứ, xuất hiện từ trong hư vô, toát ra vẻ lạnh lùng
ma mị và uy nghiêm.
Đã xác định được là đang nhìn chằm chằm vào mình, Nam Trúc tạm thời quên
đi đau đớn, trong lòng có chút khẩn trương, gã không biết tại sao lại nhìn mình
chằm chằm, rồi rất nhanh sau đó gã liều biết được vì sao mà nhìn mình chằm
chằm.
Quá sợ hãi, gã vội vàng nhắm mắt lại, chỉ chừa lại một khe hở để len lén nhìn.
Rất nhanh, trong vùng không gian này toát ra một khối ánh sáng trắng nhu hòa,
chui ra từ một lỗ thủng nào đó trên mặt đất, một chiếc đuôi to xù lông nhung
mềm mại màu trắng, giống như là một bàn tay đung đưa, trực tiếp vươn tới
Nam Trúc đang bị treo ngược.
Liếc mắt nhìn thấy vậy, Nam Trúc sợ đến chết khiếp, gã nhắm chặt hai mắt,
thầm hô, mạng ta tiêu rồi!
Tà khí xoay quanh Nam Trúc co rút lại rời đi, đổi thành chiếc đuôi to xù lông
nhung trắng xoay quanh người gã, sau một hồi vuốt ve, ánh mắt của đôi mắt
màu xanh lam trong không trung trở nên lạnh lẽo, đầu chiếc đuôi đột nhiên
giống như kim châm, đâm mạnh vào sau đầu Nam Trúc.
Nam Trúc lập tức đau đến mức hít thở không nổi, một cơn đau đớn mà gã chưa
bao giờ trải qua, hai mắt trợn trắng, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn có thể cảm
nhận được cơn đau dữ dội, phổi gã đều phải kịch liệt run rẩy, nhưng cơ thể vẫn
không hề nhúc nhích.
Đôi mắt hư không màu lam lấp loáng lộ ra vẻ nghi hoặc, trong không trung còn
có một tiếng “Di” của nữ nhân, âm thanh mơ hồ vang vọng.
Nam Trúc rất khó khăn mới lấy lại được nhịp thở từ cơn đau đớn dữ dội đó, vừa
hoàn hồn trở lại sau cơn đau không thể diễn tả được, đầu mút chiếc đuôi lông
nhung trắng tại trước mặt chợt vọt tới như đao, cắt đứt dây leo trói buộc quanh
thắt lưng gã.
Nam Trúc bỗng nhiên thấy thân thể rơi xuống, mắt mở trừng trừng nhìn mặt
mình đập về phía mặt đất, còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại, đầu đã ‘bùm’ một tiếng
nện lên mặt đất, đầu óc choáng váng vang ong ong.
Cũng may mà rơi xuống từ cao độ không quá cao, nhưng gã vẫn có thể nhận
thấy được máu tươi đang trào ra từ trong lỗ mũi.
Hư không chi Nhãn nhìn chằm chằm Nam Trúc nện mạnh lên mặt đất mà vẫn
không có phản ứng gì, ánh mắt có vẻ nhìn càng chăm chú hơn, chiếc đuôi
nhung trắng lại sờ đến, tìm đến sau xương cổ của Nam Trúc, rồi sờ lên sờ xuống
mấy lần dọc theo cột sống.
“Di?” Giọng thốt kinh ngạc của nữ nhân lại mơ hồ vang vọng tại trong vùng
không gian này.
Chiếc đuôi to lông trắng đột nhiên vỗ vào lưng Nam Trúc, bộp, y phục trên
người Nam Trúc tức thì tan thành mảnh vụn, gã nằm úp sấp ở đó với nửa người
trên trần trụi khoe mỡ.
Chiếc đuôi to lông trắng lại vuốt ve lưng gã, tựa hồ đang cẩn thận kiểm tra lại
một lần, sau đó cong lên như chiếc cổ thiên nga, đầu mút chiếc đuôi xoay vòng
như vê kim châm, rồi đột nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng như lưỡi dao, rạch mở làn
da sau cổ Nam Trúc, lông trắng xòe ra tách mở vết rạch há rộng ra, kiềm chế
máu tươi chảy ra, để lộ một đoạn xương màu vàng kim ở bên trong.
Hư không chi nhãn giống như thuấn di, hiện ra gần cổ Nam Trúc, lộ ra vẻ kinh
ngạc, rõ ràng đang nhìn chăm chú, quan sát tỉ mỉ.
Một lúc lâu sau, trên chiếc đuôi to lông trắng xuất hiện rất nhiều vết rạn, thực
chất là sát khí hung ác, tụ tập về phía đầu mút đuôi, rồi để nguyên chùm lông
trắng xòe ra chui hết vào sau cổ Nam Trúc, giống như một bàn tay, thỉnh thoảng
nắm lấy đoạn xương vàng kim, liên tục buông lỏng ra rồi nắm chặt lại, giống
như là đang bóp nặn chơi đùa.
Nam Trúc đau đớn quai hàm run rẩy, đôi mắt đột nhiên mở ra, nhãn cầu phủ đầy
tơ máu, ánh mắt vô lực, trợn lên một cái rồi hoàn toàn ngất đi.
Chiếc đuôi to lông trắng ngừng giày vò trên đoạn xương cổ của gã, khi đầu
chiếc đuôi rút ra thì tà khí cũng chậm rãi rút ra theo miệng vết thương khép lại,
giống như có vô số mũi kim rất nhỏ khâu lại vết thương, vết thương máu chảy
đầm đìa trực tiếp khép lại.
Chiếc đuôi to lông trắng rút về mặt đất, biến mất, cặp Hư không chi nhãn vẫn
còn đang nhìn chằm chằm vào Nam Trúc, trong cây cột trụ chạm rỗng ở bên
cạnh bay ra một luồng tà khí uốn lượn như phi long, lao về phía Nam Trúc, một
lần nữa bao trùm Nam Trúc vào trong, lại bắt đầu thực hiện thông chín khiếu
cho gã.
Thân thể Nam Trúc kịch liệt run rẩy, tay chân duỗi ra co lại, mười ngón tay cào
cấu lên mặt đất, giống như đang giãy giụa trong cơn ác mộng.
Lúc trước gã không thể nhúc nhích, lần này đã có thể cử động, bộ dạng, phản
ứng của gã vào lúc này không khác lắm với những người khác bị treo ngược
trên không.
Nhìn thấy tình hình này, Hư không chi nhãn quan sát thêm một hồi rồi đột nhiên
biến mất.
Trong lúc hôn mê, Nam Trúc có thể cảm giác được ý thức của mình đang giãy
giụa, ý thức của gã cảm giác được mình đang ở trong thống khổ vô tận, trong
bóng tối đáng sợ, hình như có vô số yêu ma đang túm lấy mình kéo xuống vực
sâu. Đồng thời lại có một cánh cửa thông tới quang minh đang không ngừng
được mở ra, vừa mới mở ra một khe hở nó lại bị lực lượng hắc ám tràn lên đẩy
đóng lại.
Hai bên ở trong ngoài cánh cửa đấu sức với nhau, cửa không ngừng được đẩy
mở ra, lộ ra ánh sáng, rồi thỉnh thoảng lại bị đóng lại.
Ý thức không ngừng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ tại trong bóng tối, càng về sau,
thời gian duy trì ánh sáng càng được kéo dài thêm, lực lượng đẩy mở cánh cửa
ở phía quang minh có vẻ lớn hơn lên, cánh cửa được đẩy mở ra từng chút một.
Gã mơ hồ nhìn thấy được trong ánh sáng phía ngoài cửa có thứ gì đó, mơ hồ
cảm thấy thứ đó có màu xanh lam, nhìn có phần quen mắt.
Đột nhiên, gã bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy được khung cảnh màu xanh lam
lấp loáng.