Bán Tiên

Chương 922: Đổi chiều




Nói xong, hắn chờ đợi một hồi, nhưng Đầu To nằm trong lòng bàn tay hắn lại

giống như đã ngủ rồi, không có chút động tĩnh nào.

Lúc mới bắt ra từ trong tóc, nó vẫn còn đang nhúc nhích a, Dữu Khánh khẳng

định nó không phải ngủ, và từ lâu đã được xác nhận vô số lần rằng hiện tại Đầu

To hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn biết chữ, nói thẳng ra

là, còn biết nhiều chữ hơn cả mấy sư huynh đệ bọn hắn.

Việc này thật sự không phải giỡn chơi, đừng nhìn mấy sư huynh đệ bọn hắn là

người, cũng đừng thấy rằng Dữu Khánh là Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh,

rất nhiều chữ không sử dụng nhiều, bọn hắn thật sự không biết, mà Đầu To thì

dường như biết hết tất cả các chữ. Điểm này, khi tại U Giác Phụ, bọn hắn đã có

đùa chơi và thử nghiệm, chỉ cần ngươi nói ra, Đầu To liền có thể dùng thân thể

vẽ ra trên bàn cát.

Chuyện này bắt đầu kể từ khi được Minh tăng làm phép điểm hóa, việc này thực

sự rất thần kỳ, làm cho ba sư huynh đệ bọn hắn đều muốn được Minh tăng làm

phép điểm hóa một phen, không cần học liền có thể biết, thật tuyệt bao nhiêu.

Nói chung, Đầu To chỉ còn thiếu việc mở miệng nói chuyện mà thôi. Bây giờ

nằm sấp bất động là có ý gì?

Theo lẽ thường, Đầu To quay sang trái sang phải hoặc đung đưa cơ thể lên

xuống, đều là một cách đáp lại, bất động là có ý gì?

Không biết làm sao, Dữu Khánh cho rằng nó chưa nghe rõ, vì vậy hắn lặp lại

một lần nội dung tương tự, nói rằng Nam Trúc đang gặp nguy hiểm, nhờ cậy nó

đi hỗ trợ tìm kiếm Nam Trúc.

Nhưng Đầu To vẫn chết sống không chịu đáp lại, nó chỉ hơi nhúc nhích đầu,

hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.

“Được rồi, ngươi trở về đi.” Dữu Khánh thử nói một câu.

Hay a, Đầu To lập tức vỗ cánh bay lên, chui về lại trong bím tóc đuôi ngựa của

Dữu Khánh, nấp mình trong đó.

Sắc mặt Dữu Khánh lập tức trở nên âm trầm, có phần tức giận vì Đầu To không

nghe lời cũng có sự nghi vấn sâu sắc với Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết. Hiện

tại hắn có thể khẳng định, hai người lão Thất và lão Cửu chắc chắn đã chọc giận

Đầu To.

Chết tiệt, hắn không nghĩ ra được, hai tên chết tiệt này đã làm ra chuyện gì với

Đầu To, lại có thể khiến cho Đầu To một mực chán ghét đến bây giờ, thậm chí

thấy chết mà không chịu cứu.

Trước đây, hai tên này không kể rõ ràng, hắn có hỏi thế nào cũng không hỏi ra

được, sau đó hắn cho rằng dù sao cũng không phải chuyện gì quá to tát, cho nên

không nghiêm túc truy tra đến cùng.

Bây giờ phải làm sao chứ? Hắn lập tức lắc mình bay về phía vách núi, lướt lên

như diều gặp gió, quay trở lại đỉnh núi, ngoắc tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết,

“Nhị đương gia, tới đây.”

Mục Ngạo Thiết lập tức phi thân lướt xuống, đi theo hắn cùng bay trở lại phía

dưới.

Vừa đặt chân xuống trong thung lũng, Dữu Khánh lập tức giội cho y một câu

mắng, “Hai cục cứt chó các ngươi, thành thật nói rõ ra cho ta biết, ngươi và lão

Thất rốt cuộc đã làm gì với Đầu To?”

“Ách…” Mục Ngạo Thiết thoáng sửng sốt, còn tưởng rằng hắn gọi mình xuống

đây làm chuyện gì, thì ra chỉ là để hỏi việc này, y lập tức cau mày nói: “Lão

Thập Ngũ, đây đã là lúc nào rồi, ngươi tại sao còn có tâm tư hỏi đến việc này?”

“Ngươi hỏi ta sao? Ta không hỏi cũng không được rồi, Đầu To nghe nói là đi

tìm Nam béo, nó hoàn toàn không đáp lại…” Dữu Khánh rất nhanh kể lại tình

hình cho y ghe, hỏi y làm sao bây giờ.

Nghe nói là nguyên nhân này, trên khuôn mặt thường ngày một mực cứng ngắc

của Mục Ngạo Thiết lập tức xuất hiện biểu cảm khác lạ, và cũng có chút bối rối,

nếu như lần này lão Thất có thể sống sót, y không biết khi lão Thất biết chuyện

này thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Có một số điều không tiện nói ra miệng, y chỉ có thể ấp úng nói: “Không có a,

chúng ta sao có thể làm gì với nó.”

Dữu Khánh: “Đánh rắm, có thể khiến nó thù dai như vậy, ngươi nói các ngươi

không có làm gì, chính ngươi tin được sao? Ngươi không nói phải không?

Không muốn cởi bỏ khúc mắc này phải không? Ta hao hết tâm tư cứu lão Thất,

ngươi muốn ngồi xem lão Thất chết hả?”

Mục Ngạo Thiết: “Ý nghĩ giữa côn trùng và người không giống nhau, ta thật sự

không biết hành động nào đã đắc tội nó. Vậy đi, ngươi đưa Đầu To cho ta, ta

trao đổi với nó một chút.”

Dữu Khánh rất tức giận, nhưng thời điểm này không phải là lúc đề so đo về điều

đó, vì vậy hắn chỉ có thể bắt Đầu To ra đưa cho y.

Đầu To vừa đến trên tay Mục Ngạo Thiết liền giãy giụa, thậm chí trên người

còn bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ để thiêu đốt Mục Ngạo Thiết, nếu không phải do

Dữu Khánh cưỡng ép giao cho y, hiện tại Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không

chạm vào được Đầu To.

Trên tay trong nháy mắt liền toát ra mùi thịt nướng, nhưng Mục Ngạo Thiết

nhịn đau không buông tay, y vội vàng xoay người lướt đi xa một chút.

Không biết y nhanh chóng thì thầm chuyện gì với Đầu To, nói chung chỉ thấy

hồng quang trên người nó từ từ biến mất, trước khi hồng quang biến mất, có thể

nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết nhấc một tay làm ra động tác thề thốt.

Tình hình này khiến Dữu Khánh tương đối nghi hoặc, chuyện mà hai tên này

đắc tội Đầu To sẽ không phải cũng có liên quan với hắn a, nếu không tại sao bị

đau cũng muốn tránh khỏi hắn mới nói.

Rất nhanh, Mục Ngạo Thiết đã quay trở lại, Đầu To nằm trong lòng bàn tay y,

không còn chán ghét tránh xa nữa, y giải thích: “Không sao rồi, hiểu lầm đã

được hóa giải, nó đã đồng ý đi tìm lão Thất.”

Dữu Khánh càng thêm hoài nghi, oán khí sâu như vậy, mà có thể háo giải dàng

như vậy sao? Hắn rất muốn biết rõ hai bên rốt cuộc đã trao đổi điều gì, nhưng

hiện tại không phải lúc nói nhiều về chuyện này, hắn chỉ có thể thúc giục Đầu

To: “Đã đồng ý thì còn chần chừ gì nữa, còn không đi nhanh đi?”

Đầu To lập tức giương cánh bay lên.

Thấy quả nhiên có tác dụng, Dữu Khánh lại vội vàng dặn dò một câu, “Bên

trong nguy hiểm, cẩn thận một chút.”

Thân hình Đầu To lóe lên, phóng thẳng vào hang động trong “Trấn linh chung”.

Cảnh tượng này cũng làm cho hai sư huynh đệ trong lòng trở nên căng thẳng, lo

lắng cho sự an toàn của Đầu To, Đầu To không sợ tà khí gì gì đó, mấu chốt là

bên trong có tồn tại kinh khủng với thực lực siêu cường, nói không chừng chỉ

cần búng ngón tay lên là có thể đập nát Đầu To thành mẩu vụn.

Nhưng vì cứu Nam Trúc, bọn hắn không thể không để cho Đầu To ra tay, việc

này phải chăng có vẻ giống như là hi sinh Đầu To không chứ? Trong lòng hai

người mơ hồ có một loại cảm giác khó tả, lúc này mới nhận ra rằng Đầu To đã

không còn là một con côn trùng có giá trị nữa, mà đã là một thành viên trong số

bọn hắn.

Hai người bọn hắn cũng không dám nán lâu tại nơi này, một khi thứ giống như

cái đuôi đó lại lao ra khỏi hang động, sợ là muốn chạy cũng chạy không kịp,

đây cũng là lí do mà người ở bên trên không dám dễ dàng đi xuống kiểm tra.

Lên đến đỉnh núi, hắn lại kêu gọi đám người Bách Lý Tâm nhanh chóng rời đi,

một khi Đầu To đi ra, nó tự nhiên sẽ tìm được bọn hắn.

Một nhóm người đến đây nhìn xem cũng nhanh chóng rút lui khỏi nơi nguy

hiểm này.

Ngụy Ước không có rời đi, y yêu cầu những người khác của Trấn Sơn bang

quay về trước, một mình y ở lại.

Thực ra cũng không phải là một mình, y tìm đến chỗ Lương Bàn, người con

cháu của Lương gia Ảo Vọng mà lúc trước bị vứt bỏ như giày rách.

Lương Bàn cụt một tay còn bị cấm chế khống chế, tê liệt trên mặt đất tựa vào

một tảng đá thở mệt nhọc, nhìn thấy Ngụy Ước tới, trong mắt gã lóe lên hi

vọng, thở dốc nói: “Ngụy bang chủ, ta sắp chịu không được nữa rồi, nhanh cởi

bỏ cấm chế trên người ta đi.”

Ngụy Ước không có làm theo lời gã nói, mà đưa một tay xách gã lên, sau đó

bay vút lên, quay ngược trở lại trên đỉnh núi cạnh thung lũng.

Nhìn thấy thung lũng sâu thẳm âm trầm phía dưới, Lương Bàn có chút sợ hãi,

“Tới đây làm gì, nơi này rất nguy hiểm, đi mau.”

Ngụy Ước hỏi ngược lại: “Đi đâu?”

Lương Bàn: “Đương nhiên ở đâu an toàn thì đến nơi đó.”

Ngụy Ước liếc gã khinh thường, “Ngươi đã như vậy rồi, còn cần phải trốn trốn

tránh tránh sao?”

Lương Bàn không hiểu: “Ý của ngươi là gì?”

Ngụy Ước than thở: “Gốc gác của ngươi đã bị người ta vạch trần, ngươi đã vô

dụng rồi, bây giờ ngươi chính là gánh nặng, nhất là tại một nơi như thế này, giữ

ngươi lại làm gì? Lẽ nào giữ ngươi lại để nói cho người khác biết, trò lừa gạt

của ta và ngươi sao?”

Lương Bàn kinh hãi, chợt ý thức được mối nguy hiểm lớn nhất là đến từ chính

người của mình, gã lập tức nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngụy Ước, ta dù sao vẫn là

con cháu của Lương gia, ngươi đụng đến ta thử xem, để xem sau khi ra ngoài

ngươi làm sao giải thích với Lương gia.”

“Trước đây ta quả thực không thể không lo lắng về điều này, bất kỳ ai sáng suốt

một chút đều có thể nhận ra được chúng ta là cùng một nhóm, ngươi xảy ra

chuyện ta quả thực cũng bị phiền phức. Nhưng hiện tại thì khác rồi, đã có rất

nhiều người nhìn thấy được, là tên ria mép đó phế ngươi, sau đó ta không cách

nào tìm được ngươi, khoản nợ này chỉ có thể tính lên trên đầu tên ria mép đó…”

Nhìn thấy Lương Bàn muốn kêu gào cầu cứu, Ngụy Ước còn chưa nói xong đã

thuận tay thúc tới, khiến cho xương sườn của Lương Bàn phải bật ra khỏi ngực

và bụng, đâm rách y phục của gã.

Lương Bàn phun máu xối xả, thân hình biến mất tại trong bóng tối, ầm ầm rơi

xuống trong thung lũng sâu thẳm.

Ngụy Ước cất tiếng hừ lạnh, quan sát xung quanh rồi nhanh chóng lóe lên lướt

đi.

Bên trong thung lũng u ám, có lẽ là bởi vì một tiếng rơi vang, có mấy con Ngân

Bối viên nhảy ra khỏi hang động, nhìn xung quanh xem xét khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, chúng nó ngửi thấy mùi máu tanh, và tìm được Lương Bàn

nằm trong vũng máu.

Mấy con vây quanh quan sát một chút, con này nhấc một tay, con kia góp một

tay, chiếc tay dài thô ráp đầy lông lá đụng đụng cánh tay Lương Bàn, nhấn nhấn

chân cẳng, đè đè lên trán, phát hiện thấy da thịt nơi cổ gã còn có dấu hiệu hơi

rung động, liền xách thân thể máu me đầm đìa lên, đem đi, đi thẳng vào trong

hang động, mang về trong “Trấn linh chung”…

Trong một không gian sâu thẳm bên trong, tà khí nhàn nhạt phiêu đãng, có vô

số những cột đá to to nhỏ nhỏ không theo quy luật nào, bên trong rất nhiều trụ

đá chạm rỗng đang bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lam, nhuộm đẫm toàn bộ

không gian bằng một màu xanh lam u ám quỷ dị lay động.

Từ phía trên đỉnh buông xuống rất nhiều dây leo, mỗi sợi dây treo ngược một

người, chính là những người bị bắt vào, hoặc là những người đã bị biến mất

trong “Trấn linh chung” lúc trước. Nam Trúc cũng ở trong đó. Mặc dù không

thể động đậy, nhưng tròng mắt gã vẫn đảo nhìn khắp nơi, gã phát hiện thấy

những người khác hình như đều đã rơi vào trạng thái hôn mê vì bị tà khí xâm

nhiễm.

Bang chủ Cô Dương của Tinh Nguyệt bang ở cách gã không xa, đầu rũ xuống,

rõ ràng cũng đang hôn mê.

Có một số việc, có lẽ ngất đi lại được tâm an, còn mắt mở to nhìn sẽ càng cảm

thấy kinh khủng. Cả một đường bị đưa đến đây gã thật sự không biết mình đã

trải qua những gì, chết tiệt, vì sao mình thể bị tà khí làm hôn mê chứ, khiến gã

phải một mực sợ hãi.

Hơn nữa, sợi dây leo cuốn chặt bụng treo ngược người lên như thế này, siết thật

khó chịu, nhất là với trọng lượng của gã.

Ngân Bối viên đang ở trên đỉnh hang động buộc dây leo trói người, khi có Ngân

Bối viên trèo xuống tại trụ đá ở bên cạnh thì Nam Trúc lập tức nhanh chóng

nhắm mắt giả chết, thật sự không biết mình phải bị hành hạ đến khi nào.

Chờ một hồi lâu, gã chợt phát hiện thấy dường như không còn bất cứ âm thanh

nào nữa rồi, xung quanh lặng ngắt như tờ, gã lặng lẽ mở ra một khe mắt đảo

nhìn khắp xung quanh, gã âm thầm kinh nghi, phát hiện thấy Ngân Bối viên

hình như đều đã biến mất, không thấy một con nào nữa.

Những ngọn lửa màu u lam ở xung quanh bắt đầu dao động kịch liệt, những con

“Phi long” bên trong trụ đá chạm rỗng chui ra, toàn bộ bên trong không gian có

rất nhiều “Phi long” bay lượn, rõ ràng là từng luồng tà khí nồng đậm, âm trầm

kinh khủng.

Trong lúc gã đang vô cùng lo sợ thì đúng là sợ cái gì tới cái đó, một luồng tà khí

gần đây đột nhiên uốn lượn bay đến, trực tiếp bao trùm gã vào trong, vừa uốn

lượn xoay quanh vừa phân tách ra chui vào tai mắt mũi miệng của gã, và cả nơi

phía dưới, thông đủ chín lỗ trên người gã, thông đến nỗi khiến gã trợn trắng

mắt.

Gã cảm nhận rất rõ ràng cảm giác đó, cực kỳ chua xót, lúc này gã chỉ muốn chết

sớm để đầu thai cho rồi.

Những người bị treo ngược khác, khi bị tà khí rót vào mãnh liệt, thân thể đều

rung động dữ dội, chỉ có một mình Nam Trúc lại giống như ma treo cổ, bị treo ở

đó không chút động đậy, rất đặc biệt.