Bán Tiên

Chương 920: Tôn trọng cảm xúc




Cũng may, phương hướng đi của Dữu Khánh rõ ràng, cũng không khó tìm,

không bao lâu sau liền nhìn thấy Dữu Khánh vội vã chạy về.

Vừa chạm mặt Mục Ngạo Thiết, hắn lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Lương Bàn nói rằng hắn nhìn thấy lão Thất bị Ngân Bối viên bắt vào bên trong

thung lũng…” Mục Ngạo Thiết đương nhiên kể lại từ đầu đến cuối những lời

mà người của Phi Ưng bang đã nói cho y, cũng kể rằng mình đã đi tìm Lương

Bàn để xác nhận, nhưng Lương Bàn có thành kiến sâu sắc với mình, nên không

hợp tác.

Dữu Khánh lập tức xoay người rời đi, trực tiếp tìm đến phía bên Phi Ưng bang

để xác nhận tình hình, không phải là hắn không tin Mục Ngạo Thiết, mà chuyện

này hắn vừa nghe kể liền cảm thấy có vấn đề, Lương Bàn tại sao lại nhìn thấy

được tình hình bên trong lòng chảo? Hắn phải tìm đến người chính tai nghe

được để xác nhận xem lời Lương Bàn nói lúc đó là như thế nào.

Hỏi ra mới biết, lúc đó Lương Bàn không có đi cùng với bên này, cũng không

có bị vây công giống như mọi người, mà sau khi nơi đây không còn bị vây công

gã mới quay trở lại, tình hình cụ thể như thế nào, người của Phi Ưng bang cũng

chỉ nghe nói, không thể biết được là chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế, khi trong lòng chảo xuất hiện khác thường, những người khá nhát

nhát như Lương Bàn bỏ chạy trước, thật sự là không có bao nhiêu người chú ý

tới hành vi của bọn họ.

Tuy nhiên, có thể xác định được thời điểm đại chiến, Lương Bàn không có mặt

tại hiện trường, quả thực có khả năng nhìn thấy cảnh Nam Trúc bị bắt đi, vậy là

đủ rồi.

Dữu Khánh quay lại, trực tiếp tìm đến Liên Ngư, thành thật nói rõ với Liên

Ngư, giải thích rằng mình muốn thông qua Lương Bàn để xác nhận tình hình

của Nam Trúc.

Liên Ngư cẩn thận lắng nghe, trong mắt dường như chỉ có Dữu Khánh đang nói

chuyện với mình, giống như không nhìn thấy Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, ngay

cả nhìn cũng không nhìn chút nào, như thể chuyện đêm đó chưa bao giờ xảy ra

vậy. Sau khi nghe Dữu Khánh nói xong, nàng ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn

xác nhận thì có thể tự đi tìm Lương Bàn là được, chỉ là việc nhỏ, nói với ta làm

gì?”

Dữu Khánh: “Đối với chuyện bị đánh lúc trước, Lương Bàn có khả năng vẫn

còn lưu lại chút cảm xúc, không muốn hợp tác với chúng ta.”

Liên Ngư nghe xong lời này, ý vị sâu xa nói: “Các ngươi muốn đè hắn lại chẳng

phải là việc rất dễ dàng sao?”

Nàng ta cảm thấy những người này nhất định có bối cảnh khiến Lương Bàn

kiêng kỵ, còn muốn hỏi xem thần bí nhân khoác áo choàng đen rốt cuộc là ai,

nhưng lời không nói hết mới có thể nắm giữ được chừng mực, cuối cùng nàng

ta không có hỏi thẳng ra, hơi lệch đi chủ đề câu chuyện, “Hơn nữa, nếu người

của Lương gia Ảo Vọng chơi trò giở tính tình ra, ta có đứng ra cũng vô dụng. Ta

cũng không dám làm gì người ta.”

Dữu Khánh: “Không cần ngươi phải làm gì Lương Bàn, cũng không để ngươi

và Lương Bàn xảy ra xung đột. Nếu như loại người như Ngụy Ước ra mặt cho

Lương Bàn thì chỉ cần ngươi giúp ta ngăn cản một chút là được. Việc này rất

đơn giản đối với ngươi, về phần Lương Bàn, tự ta giải quyết.”

Hắn sở dĩ cẩn thận như vậy cũng là vì không còn cách nào, tình hình thay đổi,

với cục diện bây giờ, mọi người có thể sống sót hay không còn chưa biết, hắn

không nắm chắc việc dùng nội tình của Lương Bàn để uy hiếp gã liệu có còn

hữu dụng hay không,.

Nếu hắn nói Lương Bàn là loại con cháu không được Lương gia xem trọng, mà

Lương Bàn vẫn một mực khẳng định rằng hắn nói xằng nói bậy, ai thật ai giả?

Người bị vây tại nơi này liền không có cách nào để chứng minh.

Hoàn cảnh bây giờ đã khác, tâm tính của mọi người cũng thay đổi, hắn là vì tìm

được hi vọng sống sót của Nam Trúc, không phải vì để trở mặt với Lương Bàn.

Chuyện liên quan đến sự sống chết của Nam Trúc, hắn không thể không cầu ổn

thỏa.

Hơn nữa, trong hoàn cảnh bây giờ, thực lực của một nhóm mấy người bọn hắn

có hạn, thiếu sự hỗ trợ của cao thủ đủ thực lực, phía bên Thân Vô Không và

Ngụy Ước quá mạnh so với bên hắn, trong mấy cao thủ Thượng Huyền, chỉ có

Liên Ngư là lựa chọn thích hợp nhất cho bọn hắn, và hắn phải tìm cơ hội lôi kéo

mượn sức.

Liên Ngư hơi sửng sốt, nếu như chỉ đối phó với hàng ngũ như Ngụy Ước, có lẽ

họ đều phải cho mình chút thể diện, đối với nàng ta mà nói, điều đó quả thực

không phải là chuyện gì to tát, nhưng vì sao mình phải đồng ý? Vì vậy, nàng ta

nói, “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ta giúp ngươi thì được lợi

gì?”

Dữu Khánh có biết một chút về sở thích của đối phương, hắn trực tiếp thuận

theo sở thích của nàng ta, nói: “Nghe nói lão bản nương yêu thích mặc bảo của

Thám Hoa lang, việc này ta có thể hỗ trợ, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, ta sẽ

nghĩ cách để hắn viết cho lão bản nương một trăm bức, như thế nào?”

Ở bên cạnh, Mục Ngạo Thiết im lặng ngẩng đầu nhìn trời.

“…” Liên Ngư không nói nên lời, một trăm bức? Chỉ suy nghĩ đến cảnh đó liền

khiến người ta khó thể tin nổi, cũng cảm thấy có chút khoa trương, nàng ta chưa

từng nghe nói tới trên tay người nào có thể có được nhiều mặc bảo của Thám

Hoa lang đến như vậy, nếu thật sự có, e rằng sẽ khiến rất nhiều người ganh tỵ

muốn chết?

Khoa trương là có khoa trương, nhưng quả thực đã bị nhằm đúng sở thích, nàng

ta xoay chuyển tròng mắt, rồi hỏi: “Thế nào, ngươi rất quen thuộc Thám Hoa

lang sao?”

Dữu Khánh: “Cũng tạm được. Ta thề, chỉ cần chúng ta sống sót đi ra ngoài, ta

nhất định thực hiện hứa hẹn, nếu không ắt bị trời phạt! Nói như vậy, lão bản

nương chắc hẳn phải tin chứ?”

Liên Ngư bất ngờ được voi đòi tiên: “Mặc bảo dù sao cũng là chết, ta ngưỡng

mộ Thám Hoa lang đã lâu, nếu đi được ra ngoài, không biết Thám Hoa lang có

thể đến ‘Ly Thiên khách sạn’ do chính tay hắn viết để ở lại một đoạn thời gian

hay không? Nếu có thể trở thành bằng hữu thì rất tốt.”

Lời nói dừng ở đây, đôi mắt nàng ta sáng long lanh chờ đối phương đưa ra trả

lời.

Hai người mở to mắt nhìn nhau chằm chằm, Dữu Khánh có phần không nói nên

lời, một lúc lâu sau mới nói: “Các ngươi có thể trở thành bằng hữu hay không,

ta không dám đảm bảo, ta không thể ép người ta làm bằng hữu với ngươi nha?

Nếu là như vậy, bằng hữu kiểu này không tránh khỏi quá giả a.

Nhưng có một điểm ta có thể đảm bảo, dẫn hắn quen biết với lão bản nương,

đảm bảo thời gian hắn ở lại khách sạn của lão bản nương sẽ không ngắn hơn

thời gian ta ở, số lần gặp mặt lão bản nương cũng ít hơn ta, nói chuyện với lão

bản nương cũng vậy, về phần có thể trở thành bằng hữu hay không, thì phải

nhìn vào chính bản nương. Không biết ta đảm bảo như vậy có được hay

không?”

Nghe lời hứa hẹn này, Mục Ngạo Thiết lại chậm rãi quay đầu nhìn ra phía xa xa,

phát hiện thấy lão Thập Ngũ này thật đủ vô sỉ.

Mà đối với Dữu Khánh, nếu thật sự có thể dùng kiểu vô sỉ như vậy làm cho

Liên Ngư nghiêng hướng về phía bọn hắn, không nói đến việc che chở cho bọn

hắn an toàn, ít nhất bọn hắn sẽ an toàn hơn nhiều khi đối mặt với đám người

Thân Vô Không và Ngụy Ước.

Cho dù không biết mình có thể còn sống sót đi ra ngoài hay không, Liên Ngư

vẫn có phần kích động, hưng phấn nói lời đồng ý, “Thành giao! Chỉ mong

ngươi đừng có nuốt lời.”

Vì vậy, hai người liền cùng nhau đi đến phía bên Trấn Sơn bang tìm Lương

Bàn, về phần Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh bảo y tạm tránh mặt, dù sao Mục

Ngạo Thiết đã đánh người ta một trận tơi bời, còn cứ đảo qua đảo lại trước mắt

người ta, như vậy chẳng khác gì khiêu khích gã, hiện tại, chuyện của Nam Trúc

mới là quan trọng, chỉ khi không còn cách nào khác, hắn vẫn phải tôn trọng cảm

xúc của Lương Bàn.

Đã có sự tự tin và không sợ xảy ra chuyện bất ngờ, Dữu Khánh vừa chạm mặt

Lương Bàn liền hỏi: “Lương huynh, nghe nói ngươi nhìn thấy tên Thiêu Sơn

Lang mập mạp kia bị đám vượn bắt kéo vào bên trong thung lũng, chúng đưa

vào tại vị trí nào, có thể dẫn chúng ta đi xem hay không?”

Lương Bàn như cười như không nói: “Lúc trước ta không phải đã nói rất rõ ràng

với tên to con kia rồi sao, hắn nghe nói sai lầm, ta chưa từng nói vậy.”

Hiện tại gã không làm gì được mấy người Dữu Khánh, nhưng nhìn thấy mấy

người Dữu Khánh rất quan tâm đến tên Thiêu Sơn Lang mập mạp kia, gã lại

càng là không muốn phối hợp, gã thích nhìn xem bộ dạng không được như

nguyện của bọn hắn, không làm gì được thì khiến bọn hắn bực tức cũng hay.

Dữu Khánh nhìn chiếc quạt đối phương liên tục xếp mở đùa nghịch trên tay, đại

khái có thể nhận ra được hứng thú trời ơi của tên này, nhưng hắn vẫn ngon ngọt

khuyên nhủ: “Lương huynh, tình hình hiện nay, mọi người nên đoàn kết hợp

tác, cùng vượt qua khó khăn thì mới càng có khả năng bình an thoát thân. Tên

Thiêu Sơn Lang đó nếu đã có thể đưa chúng ta đến đây, nói không chừng sẽ hữu

ích với việc chúng ta ra ngoài, ngươi nói đúng hay không?”

Lương Bàn xùy một tiếng, “Đừng có nói nhảm, hiện tại có thể đi ra ngoài được

hay không, quyền chủ động nắm giữ tại trong tay Thanh Ô bộ tộc, tên mập đó

có ích cái rắm.”

Dữu Khánh nghiêm mặt nói: “Một tên Thiêu Sơn Lang đột nhiên xâm nhập phía

dưới Vạn Hác trì, xâm nhập vào trong khu vực cạnh tranh của chúng ta, còn có

thể dẫn chúng ta tới nơi này, thật sự là chuyện trùng hợp sao? Ta không nghĩ

như vậy!”

Nghe nói như thế, Ngụy Ước ở bên cạnh có vẻ trầm ngâm, nào ngờ Dữu Khánh

đã quay sang nhìn về phía y, hỏi: “Ngụy bang chủ, theo ngươi thì sao?”

Bất kỳ ai đều nhận ra được Ngụy Ước và Lương Bàn có mối quan hệ mật thiết,

hắn hi vọng Ngụy Ước hỗ trợ khuyên nhủ.

Ngụy Ước suy nghĩ thấy cũng đúng, định nói Lương Bàn thôi được rồi, nào ngờ

Lương Bàn cười nói: “Ta nói nha Chu bang chủ, đừng nói ta thật sự không nhìn

thấy, ngươi không chịu động não suy nghĩ đi, nếu hắn thật sự đã bị đám quái vật

đó bắt đi, hắn còn có thể sống được sao? Ta cần phải nói nhảm với các ngươi vì

một người chết sao?”

Ngụy Ước nghe nói như vậy, mặc dù lời không dễ nghe nhưng cũng có lý, chắc

hẳn đã thành người chết rồi, vì vậy y liền chẳng muốn nói vào giúp Dữu Khánh

nữa, phía bên thung lũng quả thực rất nguy hiểm, không đáng để cho Lương

Bàn mạo hiểm đi dẫn đường vì một người đã chết, y vẫn muốn giữ lại một con

bài tẩy trong tay khi đã ra ngoài.

Nghe nói Nam Trúc đã là người chết, Dữu Khánh mím mím chặt môi, ánh mắt

nhìn chăm chú Lương Bàn đột nhiên trở nên thâm trầm. Hắn nghiêng đầu hỏi

Liên Ngư ở bên cạnh, “Có thể để cho ta nói chuyện riêng với Lương công tử

hay không?”

Liên Ngư lập tức giả vờ giả vịt cảnh cáo: “Tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu

không đừng có trách ta không khách khí.” Tiếp đó nàng ta nói với Ngụy Ước:

“Ngụy bang chủ, đúng lúc có chút việc tìm ngươi, chúng ta ra chỗ khác nói

chuyện, được chứ?”

Đây là thái độ, Ngụy Ước hơi cau mày, một mặt muốn cấp Liên Ngư mặt mũi,

về phương diện khác cũng không cho rằng Lương Bàn đích an toàn có thể có

cái gì vấn đề, tái thế nào biết rõ Lương Bàn đích nội tình, Lương Bàn dù sao

cũng là Lương gia con cháu, liền ừ một tiếng, theo Liên Ngư đi về phía một

bên.

Một mình đối mặt, Lương Bàn đầu tiên là hơi có chút khẩn trương, nhưng sự

tồn tại của Lương gia cuối cùng đã đem tới lòng tin cho gã, gã chủ động khiêu

khích: “Thế nào, lại định lấy địa vị của ta tại Lương gia để đè ép ta hay sao? Tại

nơi này không ai có thể ra bên ngoài để xác định, ai có thể chứng minh lời

ngươi nói là thật? Ta khuyên ngươi vẫn nên chừa lại chút cán nắm trong tay để

tự bảo vệ mình mới tốt, vạch mặt nhau, Ngụy bang chủ sẽ không vui, ta…”

Gã còn chưa dứt lời, kiếm bên hông Dữu Khánh đã ra khỏi vỏ, hàn quang lóe

lên, Lương Bàn kinh hãi, muốn tránh né, nhưng trong lúc không đề phòng, phản

ứng thì đã chậm rồi, lưỡi kiếm đã gác ở trên cổ gã.

Lương Bàn tức thì kinh hô: “Ngươi dám làm bậy, Lương gia ta sẽ không bỏ qua

cho ngươi, á…”

Dữu Khánh một cước đá lật gã, thuận thế đè một gối lên trên lưng gã, thuận tay

lại liên tục điểm mấy huyệt đạo, khống chế gã, đồng thời tay nâng kiếm hạ

xuống, phốc, trực tiếp ngay tại chỗ chặt đứt cánh tay thích cầm cây quạt đùa

nghịch của gã, cánh tay bay ra ngoài, máu tươi phun ra.

“A!” Lương Bàn cất tiếng hét thảm.

Vụt quay đầu lại nhìn, Ngụy Ước kinh hãi, gầm lên: “To gan!”

Không đợi y lướt tới, Dữu Khánh đã một tay túm tóc Lương Bàn nhấc cả người

gã lên đặt tại trước người, lưỡi kiếm trực tiếp cứa rách da cổ Lương Bàn, máu

tươi trong nháy mắt ướt đỏ cái cổ Lương Bàn, Dữu Khánh gác ngang kiếm bắt

giữ Lương Bàn làm con tin, dùng hành động thực tế khống chế Ngụy Ước đang

vọt đến trước mặt, rồi lại kéo tóc gã lên, “Lương huynh, ngươi đoán xem Ngụy

bang chủ, có xung động hay không?”

Lương Bàn đau đớn run rẩy lập tức hét to lên với Ngụy Ước, “Đừng!”

Liên Ngư lướt tới cũng kinh hãi, tức giận chất vấn Dữu Khánh, “Ngươi làm gì

vậy?”

Mục Ngạo Thiết đứng xa xa nhìn phía bên này cũng giật mình không nhỏ, vừa

rồi lão Thập Ngũ còn nói phải tôn trọng cảm xúc của Lương Bàn, là tôn trọng

kiểu như vậy sao?