Bán Tiên

Chương 919: Sinh tử (2)




Sau khi tránh khỏi tai mắt những người khác, Đồng Tại Thiên nhỏ giọng hỏi

Đoạn Vân Du, “Bang chủ, vì sao phải đồng ý?”

Đoạn Vân Du: “Trừ khi trở mặt, bằng không ngươi từ chối được sao?”

Đồng Tại Thiên nhịn không được cất tiếng chửi, “Hắn làm bang chủ thật sự là

thoải mái, quả thực là muốn làm gì thì làm, chỉ biết nói nhảm, may mà chúng ta

sẵn sàng cùng diễn với hắn, nếu không đã sớm phủi tay giải tán rồi. Hắn vậy mà

thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm vậy.”

Đoạn Vân Du ho khan một tiếng, rồi ngập ngừng nói: “Lần này chưa chắc đã là

tùy hứng, có thể khiến cho hắn không tiếc làm bất cứ chuyện gì như vậy, tên

mập mạp đó e rằng không phải đơn giản như chúng ta thấy. Ta nhớ tới một

chuyện, lúc trước tại chỗ thần miếu trong sa mạc, lần đầu gặp được hắn thì tên

Thiêu Sơn Lang mập mạp này cũng từng xuất hiện bày cửa hàng tại ngoại vi sa

mạc. Bây giờ, hai người này lại cùng tiến vào với nhau, có lẽ không phải

chuyện trùng hợp, bên trong này có thể có trò gì đó.”

Khi Dữu Khánh nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất, Mục Ngạo Thiết cũng

đã quay lại, y nói với hắn: “Sau khi kiểm tra xong, chúng ta còn lại mười lăm

người, cũng không thấy được Lục đương gia Cao Trường Đài, e rằng dữ nhiều

lành ít.”

Dữu Khánh: “Có phải là dữ nhiều lành ít hay không chúng ta cũng phải tiện thể

tìm xem. Các ngươi ở lại đây theo dõi sát sao việc tìm kiếm, ta đến phía trước

tìm xem.”

Vừa nói dứt lời, hắn liền một mình lướt đi, chạy ra khu vực bên ngoài đống

tường này, đó cũng là phương hướng Nam Trúc bị kéo đi, vạn nhất gã đã được

kéo ra khỏi khu vực đại oanh tạc thì sao chứ? Chỉ cần có khả năng, hắn sẽ

không từ bỏ.

Chẳng mấy chốc, bang chúng Hạt Tử bang mang theo vết thương triển khai

công tác, đào bới đống tạp vật chồng chất như núi để tìm kiếm, Phi Ưng bang

cũng không thể khoanh tay đứng nhìn người của mình lao động khổ cực, không

thể không ra tay giúp đỡ.

Không chỉ có người của hai bang này hao tổn nhiều, số lượng thành viên còn lại

của các bang phái tại đây đều không đến năm trăm người.

Tất nhiên, hầu hết đều là bị mất mát tại trong “Trấn linh chung” lúc trước, biến

mất lặng yên không một tiếng động.

Sau đó, Liên Ngư, Thân Vô Không, Ngụy Ước, những người đã bỏ chạy trước

đó đều quay trở lại. Liên Ngư còn đỡ, hai người còn lại khi đối diện với những

thành viên may mắn còn sống sót của Thiên Hồng bang và Trấn Sơn bang thì

đều có phần bối rối. Người của hai bang đều nhớ rất rõ ràng việc bang chủ bỏ

mặc bọn họ lại, bỏ chạy một mình, sự bi thương đó kìm giữ ở trong lòng, không

thể nói ra miệng mà thôi.

Không còn cách nào khác, trong tình cảnh hiện nay, mọi người vẫn phải đoàn

kết nương tựa vào nhau, bọn họ vẫn phải dựa thực lực cường đại của bang chủ

mới có khả năng chống lại nguy hiểm.

Về điểm này, người của các bang phái khác rất ganh tỵ với người của Hạt Tử

bang, lúc trước, Nhị đương gia của Hạt Tử bang gọi to thúc giục bang chủ của

mình dựa vào thực lực bản thân rời đi trước đi, việc này có không ít người nghe

được, nhưng bang chủ của người ta nhất quyết không trốn, thực sự là cùng các

huynh đệ thủ hạ đồng sinh cộng tử, cùng tiến thối trước nguy hiểm to lớn!

Bang chúng Hạt Tử bang lúc ban đầu còn chưa cảm nhận được điều này, vẫn

còn chìm đắm trong bầu không khí thương tiếc đồng bạn hi sinh, khi nghe được

người của các bang phái khác cất lời bực tức oán trách, mới giật mình phát hiện

ra, đúng nha, vị bang chủ trẻ tuổi thường tùy hứng và không có nguyên tắc đó

đúng là không phải nói a, cẩu thì cũng có cẩu một chút, nhưng đó dường như

không phải là tật xấu gì lớn, không đến nỗi tệ lắm.

Thân Vô Không và Ngụy Ước phát hiện thấy Hạt Tử bang và Phi Ưng bang vậy

mà vẫn còn có tâm tư đào móc tại nơi không thích hợp ở lâu này, không biết là

để làm gì, hỏi thủ hạ xem có chuyện gì xảy ra.

Trong đám thủ hạ, không biết có phải là muốn phát tiết sự bất mãn hay không,

có người quát to, “Người ta đã nói rồi, nói là bang chủ bọn họ nói rằng, muốn

tìm những huynh đệ mất tích, sống phải gặp người, chết phải thấy xác!”

Nghe được những lời này, hai vị bang chủ vừa mới cùng quay lại lập tức bị chặn

lại, bọn họ vốn cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, nên nhanh chóng rút đi

càng sớm càng tốt, bây giờ Hạt Tử bang và Phi Ưng bang làm như vậy, khiến

cho bọn họ có phần không thể đi được.

Hơn nữa, bây giờ không biết nên rút đi nơi nào, vì vậy bọn họ cũng bắt chước

làm ra chuyện sống phải thấy người, chết phải thấy xác, huy động lực lượng làm

bộ làm tịch tạo ra cảnh tượng đào bới với quy mô lớn.

Một bóng đen lướt qua trên bầu trời, Tiểu Thanh lúc trước không biết trốn đi

đâu lúc này cũng quay trở lại, cô ta kinh ngạc, không biết những người trước

mắt này đang làm gì.

Sau đó, một tiểu đội mười mấy người cũng chạy tới, Lương Bàn ở trong tiểu đội

này, trực tiếp lướt thẳng lên trên bức tường chất đống to lớn này.

Lúc trước bọn họ bị tình hình tại “Trấn linh chung” làm cho hoảng sợ chạy trốn

thật xa, trong lúc nhất thời tách rời khỏi đội ngũ, về sau xảy ra tình huống đột

biến, bởi vì bọn họ không phải là mục tiêu bị tấn công kích chủ yếu nên đá

tránh thoát một kiếp.

Nhìn thấy Ngụy Ước, Lương Bàn rất cảm khái, được biết tình hình đào bới

trước mắt là để tìm người sống sót, Lương Bàn thở dài: “Ta ở phía bên kia

thung lũng nhìn thấy không ít người còn sống bị Ngân Bối viên kéo vào trong

thung lũng, trong đó cũng có người của Trấn Sơn bang các ngươi, ngay cả tên

Thiêu Sơn Lang mập mạp đó cũng không may mắn tránh khỏi.”

Người nói vô ý, người nghe cố tình, trong đám người qua lại gần bên, đúng lúc

có một thành viên của Phi Ưng bang nghe được, gã lập tức trở về bẩm báo.

Chỉ chốc lát sau, Mục Ngạo Thiết liền vội vội vã chạy đến gặp mặt, hỏi thăm

tình hình với Lương Bàn, “Lương công tử, ngươi thật sự nhìn thấy tên Thiêu

Sơn Lang mập đó đã bị bắt vào trong thung lũng sao?”

Lương Bàn nhìn thấy đây là kẻ đánh mình, xì một tiếng, đáp: “Mập mạp gì chứ,

ta chẳng nhìn thấy gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Mục Ngạo Thiết tức giận định phát tác, nhưng rồi nhịn xuống, y biết rõ mình

không tệ như lão Thập Ngũ, không am hiểu trò này, sự việc liên quan đến sự

sống chết của lão Thất, y không thể lỗ mãng, trời có sụp xuống cũng phải chịu

đựng, y lập tức xoay người bỏ đi, nhanh chóng chạy về chỗ Hạt Tử bang, nói

với Phạm Cửu: “Tứ đương gia, ngươi lập tức dẫn theo mấy người, chạy đến bên

đó tìm bang chủ trở về, phải nhanh!”

Y nhấc tay chỉ về phía Dữu Khánh rời đi.

Phạm Cửu hơi giật mình, vị Nhị đương gia này thường ngày trầm mặc ít nói,

đây là lần đầu dùng tư cách Nhị đương gia để hạ lệnh cho mình, hơn nữa còn

dùng giọng điệu quyết đoán không thương lượng, gã có phần kinh ngạc, nhưng

sau khi hỏi rõ tình hình liền nhanh chóng dẫn người rời đi.