Mùi máu tanh nồng nặc, tà khí nhàn nhạt bốc hơi trên bức tường hỗn độn và
khổng lồ này, vầng trăng sáng trên bầu trời đêm không để ý đến tất cả những
hỗn loạn này, vẫn sáng tỏ như trước.
Trên đống tường nhấp nhô gồ ghề khó thể đứng hai chân này, đám người leo lên
tới đây đứng cao cao thấp thấp không đều nhau, tất cả đều vô cùng chật vật.
Thân thể uể oải, vẻ ngoài chật vật chỉ là thứ yếu, đối với người sống sót, khó
khăn nhất chính là những vết thương rắn cắn có độc trên đôi chân run rẩy đang
rịn ra máu đen, thân thể uể oải vẫn đang không ngừng chống chịu tà khí ăn
mòn.
Đám tà vật ở bên ngoài khu vực bị oanh tạc sau một hồi sợ hãi lại bắt đầu phát
động vây công, một lần nữa kêu gào, thành đàn, thành bầy từ bốn phương tám
hướng lao về phía đám người sống sót trên bức tường.
Đám người sống sót vô cùng uể oải không thể không xốc dậy tinh thần, chuẩn
bị liều mạng để sống sót, trong ánh mắt một số người lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mấy người Liên Ngư, Thân Vô Không đã chạy tới một điểm cao nơi xa, từ rất
xa, đứng lẳng lặng, nhìn tình hình chồng chất như ngọn núi phía xa, mặc dù tại
nơi này không nhìn rõ được gì, nhưng động tĩnh lớn như vậy để cho bọn họ biết
rõ đang xảy ra chuyện gì đó. Bọn họ cũng cảm thấy khẩn trương vì điều đó,
nhưng không có ý định quay lại hỗ trợ.
“Ai a Ai a… Ai a!”
Âm thanh phiền muộn nhè nhẹ thở dài tựa như oán phụ đột nhiên vang lên, một
giọng nói nữ nhân uyển chuyển nhẹ nhàng vang vọng trong thiên địa, “Đạo
chích phương nào lại dám xằng bậy tại Bồng Lai sơn chứ?”
Những người sống sót vô cùng chật vật đứng trên đống tường nhìn nhìn lẫn
nhau, câu hỏi này rõ ràng không phải nhằm vào bọn họ, bọn họ cũng đã nhìn
thấy được thần bí nhân khống chế gió xoáy ra tay lúc trước, hẳn là nhằm vào
người đó, bọn họ cũng đang có nghi vấn này, người đó là ai?
Trong thiên địa mịt mờ không có người nào đáp lại, nhưng đám tà vật đang bao
vây chuẩn bị tái chiến đột nhiên dừng lại, một con Ngân Bối viên hình thể to
lớn dẫn đầu đấm ngực cất lên tiếng hét dài “Ngao”, rồi xoay người rời đi trước
tiên, ngay sau đó bầy vượn cùng nhau dồn dập rút theo. Không chỉ có chúng nó,
các loại tà vật khác cũng không còn chiến ý, lũ lượt xoay người bỏ chạy.
Không bao lâu sau, đám tà vật còn sống tại hiện trường đã chạy hết, không còn
con nào.
Gió đêm lúc yếu lúc mạnh không ngừng cuốn đi tà khí bồng bềnh, có người
thực sự không chịu đựng được nữa, tìm đến nơi thoáng gió, lấy thuốc giải độc
tùy thân đem theo ra vừa uống vừa thoa để giải xà độc. Có người quyết liệt, sợ
thuốc giải độc không hiệu quả, đem khu vực da thịt đã khống chế xà độc tại đó
từ trước cắt bỏ, khoét đi, rồi mới bôi thuốc lên.
Sau đó dồn dập khoanh chân đả tọa xua đi tà khí xâm nhập ít nhiều trong cơ thể.
Nâng kiếm trong tay, Dữu Khánh đứng đó với gương mặt căng cứng, nhìn chằm
chằm bóng dáng đám tà vật đi xa, Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh cũng vậy, tâm
trạng hai người rõ ràng đều không yên bình, không để ý đến những vết thương
trên người.
Đầu To cũng bay lượn hạ xuống trên vai Dữu Khánh.
Bách Lý Tâm vốn định thúc giục bọn hắn nhanh chóng sử dụng thuốc giải độc
xử lý vết thương, nhưng rồi phát hiện thấy sự khác thường trên thân ba người
mình, trên thân những người khác, nơi bị rắn cắn đều có máu đen chảy ra, vết
thương khó thể khép lại, nhưng vết cắn trên người ba bọn họ dường như chỉ
chảy ra máu đen lúc ban đầu, sau đó vết thương liền khép lại.
Nàng không thể tin được, thi pháp kiểm tra bên trong lần nữa, kết quả phát hiện
thấy trong cơ thể mình không có dấu hiệu trúng độc.
Ngay lập tức nàng lại nhận ra một điểm khác thường khác, tà khí nơi này hình
như cũng không gây ảnh hưởng gì với ba người bọn họ, nàng thử thả lỏng tầng
bảo vệ bằng pháp lực, kết quả phát hiện thấy đúng là như thế, tà khí quả thực
không ảnh hưởng gì đến thân thể của mình.
Đây là có chuyện gì? Nàng có phần kinh ngạc, cơ thể của mình có thể chống
độc trừ tà từ lúc nào vậy chứ? Nàng có thể hiểu được nếu hai tên này có chuẩn
bị gì đó để lừa gạt người ngoài, nhưng bản thân mình có làm chuyện gì hay
không thì chính nàng rất rõ ràng, mình chẳng làm chuẩn bị gì cả a, lẽ nào đây là
điều mà mọi người thường nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao?
“Triệu tập nhân thủ của Hạt Tử bang và Phi Ưng bang lại, đào tìm nơi đó cho
ta!”
Dữu Khánh kêu gọi Mục Ngạo Thiết, chỉ về phía một chỗ bên ngoài đống tường
này, đó là phương hướng Nam Trúc bị bắt đi.
Mục Ngạo Thiết hiểu được ý hắn, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho
dù bị chôn ở phía dưới, vạn nhất cơ duyên trùng hợp còn có không gian hít thở,
vạn nhất vẫn còn chưa chết thì sao? Lẽ nào phải để lão Thất đặt ở phía dưới
tuyệt vọng chờ chết ư? Nếu không tận mấy nhìn thấy được lão Thất, đã cứ thế
bỏ cuộc, hai người bọn hắn cả đời này sẽ không thể an tâm.
Y lập tức đi kêu gọi nhân thủ còn sống sót của hai bang phái.
Chẳng mấy chốc, Đoạn Vân Du và Đồng Tại Thiên đến đây trước tiên, hai
người bọn họ là tới khuyên bảo Dữu Khánh.
Đoạn Vân Du nói: “Chu bang chủ, nơi này chồng chất như núi, đào ra không dễ
dàng, cần nhân lực quá lớn.”
Dữu Khánh lạnh lùng nói: “Cũng không khó hơn so với đào cát trong thần
miếu.”
“Khụ khụ.” Đoạn Vân Du lại che miệng ho khan hai tiếng, “Chu bang chủ,
chúng ta cần phải lý trí một chút, người ở tại phía dưới này có rất ít cơ hội sống
sót.”
Dữu Khánh: “Nói cách khác, là vẫn còn có khả năng!” Có lẽ là cảm thấy giọng
điệu của mình quá mức cứng rắn, không giống như cầu người ta hỗ trợ, hắn lập
tức tra trường kiếm vào vỏ, chậm rãi nói, “Nếu hai bang đã hợp tác, làm phiền
Đoạn bang chủ giúp chút việc, chỉ cần có thể tìm được tên mập mạp đó, Chu mỗ
tất có hậu báo!”
Đoạn Vân Du: “Bang của ta cũng đã tổn thất gần một nửa thành viên, ta cũng
muốn tìm được bọn họ, nhưng chuyện đó không hiện thực. Vừa rồi xảy ra
chuyện gì ngươi cũng đã nhìn thấy được, nơi này rất nguy hiểm, không thích
hợp ở lâu, cần nhanh chóng rời khỏi, tìm một nơi dừng chân thích hợp mới tiện
bàn bạc kỹ hơn.”
Sắc mặt Dữu Khánh lập tức sa sầm xuống, nói với Đồng Tại Thiên: “Việc này
Hạt Tử bang chúng ta tự làm, không cần cầu người! Tam đương gia, các huynh
đệ đều phục ngươi, việc này rất quan trọng, ta giao hết cho ngươi, ngươi đừng
để ta thất vọng!”
Lại nữa rồi, vị này lại bắt đầu tùy hứng rồi! Đồng Tại Thiên không nói nên lời,
gọi mình kêu gọi các huynh đệ có khác gì bảo mình đi kêu gọi các huynh đệ Phi
Ưng bang sao?
Mấu chốt là gã không thể để cho vị bang chủ trẻ tuổi này biết được bí mật trong
đó, gã chỉ có thể đau khổ nói: “Bang chủ, Đoạn bang chủ nói cũng có lý, chúng
ta cũng đã mất không ít huynh đệ, chuyện đã như vậy rồi, có cần phải tìm tên
mập đó nữa không?”
Dữu Khánh trịnh trọng nói: “Chỉ cần tìm được tên mập đó, ta sẽ nhường vị trí
bang chủ Hạt Tử bang cho ngươi!”
“A?” Đồng Tại Thiên thiếu một chút kinh hãi kêu lên, rất muốn hỏi hắn, chuyện
gì vậy chứ, tên cẩu bang chủ này lại đưa ra điều kiện đó ngay trước mặt Đoạn
Vân Du sao, điều này khiến cho gã cảm thấy thực sự kích thích, khóe mắt gã
liếc nhìn phản ứng sửng sốt của Đoạn Vân Du, nhanh chóng xua tay liên tục,
“Đừng đừng đừng, thực lực của Đồng mỗ không gánh vác được, Đồng mỗ thật
sự cam tâm tình nguyện đi theo bang chủ, tuyệt không nhị tâm.”
Dữu Khánh: “Nói ngươi làm chút việc, ngươi liền ra sức khước từ, như vậy còn
nói là không nhị tâm sao?”
Vốn đã mệt mỏi, Đồng Tại Thiên nghe vậy thực sự muốn khóc, gã thở vắn than
dài: “Bang chủ, không phải a, các huynh đệ có phục ta đến đâu, với tình hình
hiện tại, muốn bảo bọn họ đi làm việc này, ta ít nhất phải có một lời giải thích
hợp lý với bọn họ a?”
Dữu Khánh: “Nói cho bọn họ biết, tên mập đó rất quan trọng, muốn sống sót rời
đi thì nhất định phải tìm được hắn, sống thì gặp người, chết phải thấy xác!”
Đồng Tại Thiên đã thật sự phục hắn, trong vô thức gã và Đoạn Vân Du liếc mắt
nhìn nhau, đều không biết phải nói gì, ngươi cần lí do thì lập tức tùy tiện nhét
cho ngươi một cái, đây là chuyện gì chứ, có thể chân thành một chút hay
không?
Cuối cùng, Đồng Tại Thiên nhìn thấy Đoạn Vân Du thầm ra ra ám hiệu, gã
đành phải miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi, ta sẽ tận lực.”
Dữu Khánh nhấn mạnh yêu cầu, “Sống phải gặp người, chết phải thấy xác!”
Đồng Tại Thiên cười khổ gật gật đầu, cùng với Đoạn Vân Du cùng nhau rời đi.