Mấy sư huynh đệ Dữu Khánh âm thầm kinh hãi, bọn hắn biết rõ sự kinh khủng
của Thủ sơn thú, thậm chí có khả năng mấy vị chí tôn ở bên ngoài còn không
hiểu rõ bằng bọn hắn, có thể bằng vào thực lực bản thân để trấn áp Thủ sơn thú
mấy nghìn năm, có thể thấy được tiền bối này của Thanh Ô bộ tộc cũng rất
mạnh mẽ.
Nam Trúc nằm trên cáng ngạc nhiên hỏi: “Đã có thể trấn áp, vì sao tiền bối tộc
ngươi không chém giết nó đi, còn lưu lại tai họa này làm gì?”
Tiểu Thanh: “Mới vừa rồi các ngươi cũng đã nhìn thấy được cảnh tượng đánh
nhau giữa hai bên, sau khi Cửu vĩ hồ trở thành tà ma, thực lực của nó không yếu
hơn tổ tiên của tộc ta, có thể trấn áp được nó, không để cho nó đi ra gây hại, đã
là chuyện rất không dễ dàng.”
Liên Ngư đến gần hỏi, “Trấn áp mấy nghìn năm, tiên nhân cũng không ra mặt
quan tâm xử lý sao?”
Hầu hết những người khác đều rất khó hiểu về vấn đề này, duy chỉ có mấy
người Dữu Khánh là biết rõ ràng, chắc hẳn cũng giống như những nơi khác, tiên
nhân rời khỏi nơi đây vẫn chưa bao giờ quay trở lại, thậm chí còn chưa từng
liên lạc lại với nơi cũ.
Vân Hề bị vây khốn tại Tiểu Vân gian mấy nghìn năm, Lệ Nương tại Ảo Vọng
không lộ chân diện mục, Hoàng kim cự nhân khô khan thủ Kim Khư mấy nghìn
năm, Ong chúa sống mơ mơ màng màng tại Bách Hoa tiên phủ mấy nghìn năm,
không có nơi nào mà không phải là khô khan kéo dài trong năm tháng vô tình,
dường như đã bị tiên nhân vứt bỏ.
Ngay cả những kẻ đó còn không biết nguyên nhân, bọn hắn đoán rằng Tiểu
Thanh chưa chắc biết được.
Quả nhiên, Tiểu Thanh khẽ lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết.”
Thân Vô Không trầm giọng hỏi: “Bồng Lai sơn chính là nơi ở của tiên gia, tà
khí ở đâu tới mà nhiều như vậy?”
Tiểu Thanh trả lời: “Ta cũng muốn biết rõ điều này, nhưng tại mấy nghìn năm
trước đã không còn ai tiếp tục nhắc tới chân tướng sự thật. Những người biết rõ
chân tướng hồi đó giữ im không đề cập tới việc này, đám vãn bối mấy nghìn
năm sau chúng ta cũng không thể nào biết được.”
Thân Vô Không: “Những người của chúng ta đã tiến vào ‘Trấn linh chung’ còn
có thể đi ra không?”
Tiểu Thanh: “Có thể đã bị giết, người có thể đi ra ngoài e rằng đã không còn là
người…”
Ngay vào lúc này, một tràng âm thanh kỳ huyễn cắt đứt cuộc trò chuyện của
mọi người.
“Ai a ai a ai a… Ai a…”
Bên tai quanh quẩn tiếng nữ nhân ngân nga nhè nhẹ, khi thì giống như người
mẹ đang vỗ về dỗ dành trẻ mới sinh ngủ, khi thì giống như là một oán phụ cất
lời ai oán.
Âm thanh rõ ràng từ bên trong “Trấn linh chung” truyền ra qua các hang động,
sau đó văng vẳng vang vọng bên trong lòng chảo.
Trong khi mọi người đang nhìn chằm chằm “Trấn linh chung” nghe âm thanh
và nghi hoặc thì đột nhiên mơ hồ có tiếng ồn ào ở khắp nơi xung quanh truyền
đến.
Tiếng kêu gào ngao ô ô quen thuộc đột nhiên lại vang lên ở khắp nơi trong lòng
chảo, nhìn thấy đám Ngân Bối viên lại từ bên trong “Trấn linh chung” vù vù vù
ào ạt nhảy ra.
Số lượng nhiều hơn rất xa lúc trước, tràn ra giống như sóng triều. Tất cả đều
nhặt lên những tảng đá ở bên trong thung lũng, vừa nhìn thấy bộ dạng vọt tới
như chó điên này, bọn hắn liền biết là lại tổ chức tấn công bọn hắn.
“Đi!” Dữu Khánh cất tiếng hô to, cùng đồng bạn che chở cáng khiên Nam Trúc,
lập tức vùn vụt chạy đi trước.
Bọn hắn bỏ chạy không có gánh năng tâm lý gì, dù sao, không có ai trong bọn
hắn bị vây ở bên trong “Trấn linh chung”, không đáng liều mạng với đám tà ma
hung hãn không sợ chết này. Nếu biết trước là tình hình như thế này, lúc trước
bọn hắn thậm chí còn sẽ không chạy tới nơi đây.
Liên Ngư và Hổ Nữ cùng theo chạy, cũng không có chạy đi phương hướng
khác, Liên Ngư bám sát theo mấy người Dữu Khánh, không buông.
Những bang phái có người bị vây khốn ở trong “Trấn linh chung” cũng không
quan tâm tới thủ hạ nữa, dứt khoát bỏ chạy.
Thanh thế xung quanh đã truyền đến rồi, cây rừng lay động, mặt đất chấn động,
giống như thiên quân vạn mã đang ầm ầm lao nhanh đến bao vây bên này, rất
hiển nhiên, tổ chức tấn công có khả năng không chỉ là Ngân Bối viên, mọi
người không muốn chạy cũng khó.
Đây không phải là chuyện có đánh thắng được hay không, Thanh Ô bộ tộc rõ
ràng che giấu quá nhiều thông tin với bọn họ, thậm chí hoàn toàn không quan
tâm tới sự chết sống của bọn họ, chưa biết rõ ràng được tình hình, quỷ mới biết
rõ còn sẽ toát ra trò kinh khủng gì, chỉ có kẻ ngốc mới sẽ tiếp tục liều chiến đấu.
Tiểu Thanh cũng lộ rõ sự kinh hoảng, bay tại phía trên đám người Dữu Khánh.
Đang chạy tại phía trước, Dữu Khánh đột nhiên khẩn cấp dừng lại, đối diện với
động tĩnh ù ù từ phía trước, hắn phất tay hô to, “Lên cây!”
Một đám bóng ma hai mắt sáng lên đỏ lòm xuyên qua rừng cây lao nhanh đến,
một nhóm người khẩn cấp lắc mình nhảy lên cây tránh né, chỉ thấy vô số Mai
Hoa lộc vù vù lao vút qua phía dưới.
Chẳng mấy chốc, đám Mai Hoa lộc đó phát hiện ra bọn hắn, chúng thúc đẩy tà
khí toàn thân, trực tiếp dùng sừng húc mạnh vào thân cây, lực húc rất mạnh mẽ,
liên tục va chạm không ngừng, từng cây đại thụ bị húc đổ, Mục Ngạo Thiết ôm
lấy Nam Trúc nằm trên cáng vác lên bờ vai.
Lúc này khiêng người trên cáng đã là chuyện không thực tế, không ẩn nấp được
nữa, mọi người không thể không nhảy xuống chém giết với đám lộc vây công.
Lại là một trận tàn sát nhìn như một chiều, đao khí chém điên cuồng, kiếm khí
càn quét xung quanh, một đám tu sĩ mặc sức ra buông tay buông chân đại khai
sát giới.
Bầy lộc trúng tà không quan tâm đến sự sống chết của mình, chúng dốc sức
xông đến vây công, mạnh mẽ húc đến, giẫm đạp lên đống thi thể đồng loại
chồng chất mà tiếp tục tấn công, ầm ầm ầm không ngừng, tứ chi đứt gãy bay tứ
tung, máu chảy thành sông.
Vác một người quá mập mạp như Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết bất tiện trong
phòng ngự, Dữu Khánh và Bách Lý Tâm đánh giết bảo vệ chặt chẽ ở hai bên, về
phần Tam, Tứ, Ngũ, Lục đương gia gì đó thì đã không quản nổi tới Nam Trúc
nữa rồi, chỉ lo cho mình.
Người của Thiên Hồng bang và Sơn Hải bang cũng xông tới đây, chủ động chạy
đến góp sức cùng bên này, thực ra thì bọn họ không có hảo tâm như vậy, chẳng
qua là đã bị tổn thất quá nhiều người, lúc này cần phải tạm thời đoàn kết, mà
phía bên Hạt Tử bang và Phi Ưng bang cũng cần được hỗ trợ, mọi người lưng
dựa lưng tổ chức phản kích.
Không ổn chính là, bầy vượn tấn công Thiên Hồng bang và Sơn Hải bang cũng
đã theo tới, đám Ngân Bối viên ùa tới như sóng triều, liên tục nhặt lại đá nhảy
lên đập ném đập điên cuồng.
Âm thanh rầm rầm vang vọng thực sự khiến đám người bị vây công phải chấn
động điếc cả tai, bụi mù và loạn thạch xen lẫn.
May mà có ba vị cao thủ cảnh giới Thượng Huyền là Liên Ngư, Thân Vô
Không, Ngụy Ước, mỗi người chiếm một góc bên ngoài đám người, tạo thành
ba góc hình tam giác, một lần ra tay liền giết chết một đám, dùng tu vi cường
đại làm xáo trộn làn sóng vây công, nhờ vậy đám người phía sau bọn họ mới
không bị luống cuống chân tay đến mức hoàn toàn không thể chống đỡ được.
“Rắn!” Có nữ nhân cất tiếng kêu to sợ hãi.
Vô số độc xà con mắt lòe lòe sáng đỏ bắt đầu tham gia tấn công.
Trong không trung cũng xuất hiện điểm điểm sáng đỏ, giống như mây đen lấp
lóe hồng quang, che khuất ánh trăng, khi bay đến khu vực giao chiến thì chúng
bắt đầu lao vút xuống tấn công như những mũi tên sắc bén, đó chính là vô số
bạch hạc. Loại tà vật này gây ra mối nguy hiểm rất lớn cho đám người, nhưng
nó cũng có khuyết điểm, đó là hầu như chỉ có thể tấn công một lần, khi chiếc
miệng to dài va chạm vào mặt đất thì gần như bị phế bỏ.
Bọn họ bận rộn quá mức, số lượng địch quá nhiều, người của các bang phái thật
sự là chống đỡ không nổi nữa, thi pháp bố trí cương khí hộ thể cũng không chịu
nổi cường độ tấn công liên miên không ngừng như thế.
“Ai a ai a ai a…”
Giọng của nữ nhân khi thì như ai oán, khi thì như dỗ dành hài tử ngủ một mực
ngân vang trong trận giao tranh ác liệt.
Thân Vô Không đột nhiên chủ động xuất kích, cưỡng ép mở ra một con đường
máu rời đi. Y vừa làm như vậy, hiện trường lập tức đã loạn càng thêm loạn.
Ngụy Ước cũng lập tức bỏ mặc huynh đệ của mình, mở ra một con đường máu
chạy đi. Liên Ngư quay đầu lại thoáng nhìn Dữu Khánh đang khổ chiến, và
Mục Ngạo Thiết bị đánh gục trong vũng máu, cuối cùng nhấc Hổ Nữ lên, đánh
giết xông ra ngoài, bỏ chạy thoát thân.
Cả ba người đều biết rõ, không thể dẫn theo nhiều người như vậy đồng thời
thoát thân, các chủng loại tà ma ở xung quanh dường như giết mãi không dứt,
cứ một mực ào ào ùa đến như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác, nếu tiếp tục
dốc sức liều mạng, nếu tiếp tục ở lại trong trung tâm vòng vây tấn công, bọn họ
cũng chống chịu không nổi.
Một đám người đã bị kẹt tại trong núi xác biển máu, vấn đề lớn nhất là tà khí ẩn
chứa trong đống núi xác biển máu này đã tràn ngập ra khắp chiến trường, tính
ăn mòn của nó quá mạnh, ngay cả ba vị cao thủ Thượng Huyền cũng không thể
đánh nhau lâu dài ở trong đó, lúc này nói tới đại nghĩa gì đó là vô ích, bọn họ
chỉ có thể thoát thân, chỉ có thể rời đi trước rồi tính tiếp.
Kẻ đứng phía sau tổ chức cuộc tấn công này có thể nói là hoàn toàn không quan
tâm đến sự chết sống của đám tà vật này.
Những người còn lại tại chiến trường lập tức trở nên thê thảm, đã không còn
cao thủ trấn giữ, làm sao có thể chống lại được cường độ tấn công cuồng bạo và
dày đặc như thế.
Hầu như tất cả đều bị độc xà cắn, trên thân gần như đều có vết thương, thậm chí
có người còn bị tà khí quấy nhiễu không ngừng run rẩy, gần như tuyệt vọng.
Một con Ngân Bối viên thân thể tỏa ra hồng quang, đổ nhào xuống như một
tảng đá cháy sém, Đầu To vừa bắn vọt ra khỏi miệng nó lại trực tiếp nhảy vào
trong miệng một con Ngân Bối viên mở miệng gào thét khác.
Bị một tảng đá lớn nện ngã ra đất, Mục Ngạo Thiết vung kiếm chém chết một
con Ngân Bối viên chụp cổ chân mình định kéo đi, rồi được Bách Lý Tâm đuổi
tới trợ giúp, y lật người đứng lên trong đống máu tươi nhầy nhụa, bên tai trước
mắt khắp nơi là đống lộn xộn, kinh hoàng nhìn xung quanh, phát hiện thấy chỉ
trong thời gian ngắn ngủi, Nam béo vừa rồi vẫn còn ôm dưới nách giờ đã không
thấy đâu rồi.
Sau đó lại phát hiện không thấy Dữu Khánh đâu nữa, hai người liều mạng nhảy
lên nhìn xem, phát hiện thấy Dữu Khánh đang đánh giết ở một phương hướng
nào đó, hai người lập tức liên thủ đánh giết tiến qua.
Sau khi tiến đến bên cạnh Dữu Khánh, Dữu Khánh cắn răng nói: “Lão Thất đã
bị Ngân Bối viên kéo đi rồi.”
Mục Ngạo Thiết chém giết tại bên cạnh hắn, nói to: “Ngươi đi trước đi, dựa vào
thân thủ của ngươi vẫn có thể đánh giết xông ra vòng vây, nếu còn tiếp tục dây
dưa nữa, sẽ không ai chạy được!”
Đang vung kiếm trong tay chém bên này, chặt bên kia, liên tục chém giết, Dữu
Khánh nghe y nói như vậy thì mắt đỏ lên, lúc trước trong lúc ngẫu nhiên, hắn
liếc thấy Nam Trúc vốn không thể nhúc nhích bị kéo đi, nhìn thấy tròng mắt
Nam Trúc cuống quýt xoay chuyển, chứng tỏ lúc đó Nam Trúc vẫn còn tỉnh táo,
vẫn có thể kêu cứu, nhưng gã ngậm chặt miệng không có hé răng, rõ ràng có thể
cất tiếng kêu cứu để cho hắn chú ý tới, để cho hắn lập tức tới giải cứu, nhưng gã
đã bỏ qua.
Bây giờ, Mục Ngạo Thiết lại nói lời này, tức thì khiến hắn phẫn nộ, “Tìm lão
Thất, sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể!”
Đúng lúc này, một luồng khí lưu mạnh mẽ vù vù kéo tới, thổi tan tà khí trong
chiến trường chém giết, thổi cho bất kể là tà vật đang tấn công theo kiểu tự sát,
hay là đám tu sĩ đang liều mạng chống đỡ đều phát hiện thấy dị thường.
Mấy người Liên Ngư, Thân Vô Không và Ngụy Ước đã rời xa chiến trường tự
động tụ lại một chỗ, đều dừng bước tại trên một ngọn cây quay đầu nhìn đến,
chỉ thấy một nơi cách chiến trường không xa đột nhiên hình thành một luồng
gió xoáy dữ dội.
“Phía trên lốc xoáy có người.” Thân Vô Không phất tay chỉ đến.
Dựa vào ánh trăng, ba người có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người khoác
chiếc áo choàng đen đứng lơ lửng trong không trung, gió xoáy ở tại dưới chân y.
Ngụy Ước kinh ngạc, “Tu sĩ Cao Huyền sao?”
Liên Ngư thầm giật mình, tu sĩ Cao Huyền thần bí đó cũng đã xông vào rồi sao?
Lẽ nào vốn là một người trong đám người cùng đến đây hay sao? Trừ điều này
ra, nàng ta thật sự không biết người đó làm sao có thể thần không biết quỷ
không đi theo vào tới đây.
Thực sự rất khó để một người có thể hiểu biết được một người khác ở cấp bậc
cao hơn.
Cơn lốc xoáy kinh khủng hình thành rất nhanh kia dường như có thể thu nạp tất
cả mọi thứ ở xung quanh, vô số đại thụ bị nhổ tận gốc, vô số loạn thạch bị cuốn
lên không trung, chẳng mấy chốc tất cả mọi thứ tại khu vực đó bị cướp đoạt
sạch sẽ, bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy xoay tròn trong không trung.
Đột nhiên, mọi thứ được lấy khỏi mặt đất lại được trả về mặt đất, đống tạp vật ở
bên trong gió xoáy chợt ầm ầm bị quăng ra, chúng vù vù lao vút xuống mặt đất
như cuồng phong bão táp.
Đám Ngân Bối viên thích ném đá ngước lên phẫn nộ rít gào, nhưng bị những
tảng đá bay vọt xuống nện gục, đám Mai Hoa lộc húc đổ rất nhiều đại thụ cũng
gặp phải báo ứng, bị đại thụ đánh tới nện thành thịt nát.
Đây chính là một trận bắn phá dữ dội, mặt đất chấn động.
Đám người của các bang phái đang huyết chiến trên mặt đất nhìn kinh tâm động
phách, đều cho rằng mình chết chắc rồi, nào ngờ trận oanh tạc này chỉ dừng lại
tại bên ngoài bọn họ.
Sau khi trận chấn động thật lớn dừng lại, bóng người khoác áo choàng đen trên
không trung cũng biến mất.
Sau khi giết chết những tà vật còn sót lại trước mắt, đám người Dữu Khánh leo
lên trên đống chồng chất như tường vây bao quanh bọn hắn.
Bức tường vây cao to này là do các loại loạn thạch, các đại thụ, thực vật trộn lẫn
với thi thể tà vật chồng chất tạo thành, tường vây rất rộng, mỏng dần ra phía
ngoài, nhìn hình dáng tổng thể nó giống như một ngọn núi lửa.