Bán Tiên

Chương 916: Huyễn đấu




Thủ sơn thú? Vừa nghe câu trả lời này, mấy sư huynh đệ Dữu Khánh phản ứng

mãnh liệt hơn hẳn những người khác, mấu chốt là bọn họ đã nhiều lần chứng

kiến sự kinh khủng của mấy thứ này.

Nằm tại trên cáng, Nam Trúc trợn tròn mắt, hét to lên, “Ta nói các ngươi làm cái

gì vậy chứ? Đây không phải là đùa chơi, chạy đi đâu không chạy, tại sao lại

chạy đến nơi này làm gì? Chúng ta vừa mới đến Bồng Lai sơn, đi đâu mà chẳng

được, tại sao lại trực tiếp xông đến trước mặt con quái vật này? Các ngươi có

phải quá nhanh chân rồi hay không, thử vận may cũng không đến mức trùng

hợp như vậy a?”

Gã rất lo lắng, là một người không thể nhúc nhích, có thể hiểu được tâm tình gã

khi gặp phải nguy hiểm.

Nói đến việc thử vận may, dường như đã nhắc nhở Tiểu Thanh, cô ta nghiến

răng nói: “Chắc hẳn không phải trùng hợp, có khả năng là Cửu vĩ hồ dụ dỗ các

ngươi đến đây.”

“Dụ dỗ?” Vẫn luôn một mực bàng quan, Liên Ngư nghe vậy thì nghi hoặc, hỏi:

“Nó không phải đã bị trấn áp rồi sao?”

Tiểu Thanh nhìn chằm chằm ngọn núi hình chuông, “Nó đã phá vỡ ‘Trấn linh

chung’, có thể điều khiển tà ma bên ngoài.” Nói đến đây, cô ta lắc đầu, “Ba

đêm, ngay cả ba đêm các ngươi cũng không kiên trì được. Là sơ suất của chúng

ta, không nghĩ tới đám tà ma không biết nói này cũng có thể dễ dàng dụ dỗ con

người các ngươi đến đây.”

Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, phương hướng chạy trốn lúc ban đầu của đám

Ngân Bối viên không phải hướng về nơi này, nên không khiến cho cô ta cảnh

giác, rẽ đông rẽ tây một hồi, khi sắp đến gần rồi cô ta mới nhận ra không ổn.

Liên Ngư: “Trấn linh chung? Là tên ngọn núi này sao?”

Tiểu Thanh: “Là gì không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là gọi người của

các ngươi ra đi, nếu không sẽ có phiền toái lớn.”

Không cần cô ta dặn dò, Thân Vô Không cũng rất lo lắng, y quay về phía cửa

động hét to với đám người đó: “Đừng ngừng, gọi tiếp đi.”

“Đi ra.”

“Mau ra đi.”

“Bang chủ có lệnh, thành viên Thiên Hồng bang lập tức rút lui.”

“Cô bang chủ, tình huống có biến, nhanh ra đây đi.”

Từng người đứng ngay cửa động hướng vào phía sâu trong hang động thi pháp

kêu gọi không ngừng.

Người đứng ở phía dưới ngước nhìn lên đợi một hồi lâu, nhưng không thể nghe

thấy bên trong động có bất kỳ âm thanh phản hồi nào, điều này khiến cho bọn

họ cảm thấy quá quỷ dị.

Mấu chốt là vừa rồi ở bên trong vẫn còn có tiếng đánh nhau kịch liệt tại rất

nhiều nơi, tại sao có thể đột nhiên biến mất trong nháy mắt, không còn có bất kỳ

một chút tiếng động nào?

Vù! Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới.

Nói đúng ra, đó là một luồng không khí từ bên trong hang động tràn ra, áo quần

những người đứng kêu gào nơi cửa động đều bị thổi bay phần phật.

Trong lúc đám người đang nhìn chằm chằm vào cửa động bên trên, trong chiếc

đuôi ngựa phía sau đầu Dữu Khánh chợt truyền ra một tiếng kêu to rõ “Tích

tích”, mọi người theo bản năng quay nhìn về phía Dữu Khánh.

Dữu Khánh mặt biến sắc, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Mục Ngạo Thiết.

Mặc dù hai người không biết có chuyện gì, nhưng biết Đầu To không tùy tiện

cất tiếng, khẳng định đã nhận ra được không ổn, Đầu To đang đưa ra cảnh báo

cho bọn hắn. Hắn lập tức khẩn trương kêu gọi nhóm người khiêng cáng, “Rút,

nhanh, Hạt Tử bang rút trước đi.”

Hai sư huynh đệ kèm hai bên cáng, cùng mấy vị đương gia nhanh chóng lướt đi,

lao thẳng đến đỉnh núi trên lòng chảo.

Liên Ngư mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng vẫn rất nhạy cảm nhận ra được có điều

gì đó, liền nhấc Hổ Nữ lên lập tức phi thân rời đi.

Đoạn Vân Du không phải kẻ khờ, ánh mắt lấp lóe rồi cũng phất tay khẩn cấp hô

to, “Phi Ưng bang, rút!”

Thân Vô Không phát hiện thấy sự khác thường của những người này, động tác

đầu tiên chính là quay nhìn xem phản ứng của Tiểu Thanh, y tin tưởng Tiểu

Thanh càng hiểu rõ tình hình hơn, nhưng phát hiện thấy Tiểu Thanh bộc lộ ra vẻ

mặt không hiểu ra sao, khiến cho y phải sửng sốt.

Tuy nhiên, vốn là người đứng đầu một bang, y tự có bản năng đưa ra quyết định

tại thời điểm mấu chốt, đối diện với nguy cơ có thể xảy ra, y quyết định trước

tiên tránh khỏi rồi tính tiếp, y lập tức cấp bách hét lớn, “Mọi người, rút!”

Người của Thiên Hồng bang lập tức ào ào rút lui theo y.

Chiết Ngọc Sơn của Kim Thiền bang, phụ trách chờ đợi ở bên ngoài sẵn sàng

tiếp ứng, thấy vậy thì tức giận hét lên: “Thân bang chủ, hai nhà ngươi ta liên

thủ, tại sao lại đơn phương rút lui?”

Đã bay đến giữa sườn núi, Thân Vô Không lớn tiếng đáp lại, “Không vội nhất

thời, nghe ta khuyên một câu, tạm thời tránh đi!”

Bang chủ của Kim Thiền bang còn tại bên trong, tình hình chưa rõ ràng, đám

người Kim Thiền bang liên quan làm sao có thể chỉ bởi vì một chút gió thổi cỏ

lay mà dễ dàng lui bước, tự nhiên liền rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Người của Tinh Nguyệt bang ở bên ngoài tiếp ứng cũng như vậy.

Về phần phái bên Trấn Sơn bang, nhìn thấy tình hình không thích hợp, Lương

Bàn là người bỏ chạy đầu tiên, ngay sau đó Ngụy Ước cũng kêu gọi người của

mình bỏ chạy.

Tại lúc đám người Trấn Sơn bang sắp chạy đến đỉnh núi, từ trong các hang động

trên ngọn núi hình chuông đột nhiên có hào quang màu trắng dịu nhẹ tỏa ra,

quang ảnh lay động, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, những vật thể hình dạng

như chiếc đuôi lông nhung xòe to màu trắng từ trong động phóng vọt ra, mỗi

một cửa động đều có một cái, vật thể tuyết trắng lấp loáng ánh sáng nhạt màu

trắng, trông rất mềm mại và xinh đẹp.

Chiếc đuôi lông nhung xù to càng ngày càng dài, càng lúc càng lớn. Đám người

đứng ở trong lòng chảo ngửa mặt nhìn lên.

Vẻ mặt Tiểu Thanh thì tràn đầy hoảng sợ, cô ta đột nhiên cất tiếng gào to sợ hãi,

truyền khắp bốn phía, “Chạy, chạy mau!”

Tiếng hét này vừa vang lên, không chỉ bức ép đám người đang tiến thoái lưỡng

nan trong lòng chảo lập tức đưa ra quyết định chạy trốn, mà cũng khiến bên

trong ngọn núi hình chuông truyền ra tiếng than nhẹ của một nữ nhân, “Ai!”

Vô số chiếc đuôi to bạch sắc đột nhiên giống như phủ đầy vết nứt, thực tế đó là

tà khí trong nháy mắt tuôn ra, vẻ xinh đẹp mềm mại trong chớp mắt liền biến

thành dữ tợn kinh khủng, càn quét ra xung quanh.

Đang trong lúc khẩn trương lướt lên trên, Chiết Ngọc Sơn kinh hãi, một cái đuôi

to quét ngang đến, người tại trong không trung, y vung kiếm điên cuồng chém

xuống, chỉ nghe tiếng ‘phụp’ vang lên, có một đám tia sáng bị chặt đứt bắn vọt

ra, thân hình biến mất tại trong chiếc đuôi to cuộn đến, không có tiếng động tiếp

theo, không biết còn sống hay đã chết.

Những người khác gần như đều giống vậy, đám người Kim Thiền bang và Tinh

Nguyệt bang cuống quýt chạy trốn không có một ai may mắn tránh khỏi, không

người nào có thể thoát khỏi chiếc đuôi cuồn cuộn quét đến.

Chỉ có một bóng đen nho nhỏ luồn lách thoát ra từ giữa những khe hở, vỗ cánh

lao vút lên không trung chạy trốn, người đứng trên đỉnh núi lòng chảo nhìn thấy

rõ đó là cái gì, chính là Tam Túc ô do Tiểu Thanh biến ra, lợi dụng kích thước

thu nhỏ của mình để thoát ra qua các khe hở.

Nhưng chiếc đuôi to kinh khủng toát đầy tà khí đó giống như không cho phép

bất kỳ kẻ nào chạy thoát ngay trước mặt nó, chín cái đuôi to như cánh hoa cúc

xòe ra, đột nhiên bay vọt lên không trung, xoắn thành một tấm lưới chụp về

phía Tiểu Thanh, tốc độ cực nhanh.

Ngay khi Tiểu Thanh đang hoảng sợ né tránh, trong hang động vươn ra những

chiếc đuôi to đó đột nhiên bùng ra hào quang màu xanh, từ các cửa động khẩu

chiếu sáng toàn bộ lòng chảo. Người đứng né tránh phía trên lòng chảo vô cùng

lo sợ, không biết đó là cái gì. Hầu hết đều rất sợ hãi, rất nhiều người vội vàng

trực tiếp nằm sấp xuống, ẩn nấp.

Kẻ nhát gan hơn một ít thì trực tiếp bỏ chạy, ví dụ như Lương Bàn, rõ ràng là

quyết định trước tiên là trốn xa đi đã rồi tính tiếp.

Dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, tốc độ cuốn tới của chiếc đuôi to tràn ngập

tà khí đó rõ ràng chậm đi rất nhiều, Tiểu Thanh đang kinh hoảng chạy trốn nhờ

vậy mà có thể chạy thoát ra khỏi sự vây bắt của tấm lưới chiếc đuôi.

Trên vô số chiếc đuôi to lay động, những quầng sáng màu trắng, màu đen và

màu đỏ vụt bùng lên, rõ ràng đang phát động chống lại, hào quang màu xanh

cũng bùng lên theo, mặt đất vì vậy mà ù ù chấn động, đá vụn rầm rầm rơi xuống

lòng chảo, ngọn núi hình chuông đó rõ ràng cũng đang rung động.

Khí thế đối đầu bộc phát ra từ tà quang nhiều màu và hào quang màu xanh trực

tiếp hình thành ảo giác tại trên Chung sơn. Một con cáo bạc chín đuôi mông

lung đang xoay chuyển thân thể cắn xé và tránh né một con chim to màu xanh

biếc bám chặt lấy. Con chim đó ngoại trừ màu lông không giống Tam Túc ô,

những phương diện khác về ngoại hình có thể nói là giống y như đúc, kể cả ba

cái chân kỳ lạ kia.

Trong lúc quấn lấy nhau, chín cái đuôi cuốn lấy con chim to, dường như muốn

siết chết nó.

Còn con chim to màu xanh cũng cưỡi ở trên lưng con cáo bạc, một trảo chụp lấy

đầu của con chồn bạc, chân đè miệng nó lại, không cho nó có cơ hội cắn xé, còn

một móng vuốt khác chụp lấy xương sống của chồn bạc, khiến thân hình nó khó

vùng vẫy, còn có một trảo khóa chặt phần mông của con cáo bạc, tương đương

với việc một trảo đó đồng thời chụp lấy gốc của chín cái đuôi.

Đuôi của con chồn bạc cũng quấn quanh miệng con chim lớn, ngăn không cho

nó có cơ hội mổ bằng cái mỏ sắc bén của mình.

Cảnh tượng khiến Dữu Khánh và đám người trốn trên đỉnh núi rình xem phải

kinh ngạc, thực sự là chưa từng nghe chưa từng thấy, không biết cảnh huyễn ảnh

giao chiến không thấy vật thật này là chuyện gì xảy ra, khí thế sinh ra khiến bọn

hắn hít thở khó khăn, cần phải nỗ lực thi pháp để chống cự mới có thể thở được.

Tiểu Thanh hóa thành hình người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên đỉnh

núi, nhìn tình cảnh giao chiến đó, trong mắt lấp lóe ngấn lệ, lẩm bẩm nói, “Đại

Thanh nữ…”

Một con chim to ba chân màu xanh biếc cùng một con cáo bạc chín đuôi giằng

co đối đầu với nhau, khí thế quyết liệt, nhưng cuối cùng không bên nào làm gì

được bên nào, sau một khoảng thời gian khá lâu, cảnh vật lộn kịch liệt dần dần

biến mất, chín chiếc đuôi to tà khí vươn ra tại các cửa động rõ ràng đã uể oải,

lần lượt co rút trở về, trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

Mà đám người Kim Thiền bang và Tinh Nguyệt bang lưu lại phía dưới cũng

biến mất theo sự biến mất của những chiếc đuôi đó, rất nhiều người như vậy

nhưng đã bị cuốn đi sạch sẽ.

Ngụy Ước hầu kết rung động, nuốt khan nước miếng, lẩm bẩm, “Kim Thiền

bang và Tinh Nguyệt bang lại bị diệt hết như vậy sao?”

Những người khác suy nghĩ lại đều rùng mình sợ hãi, may mà chạy nhanh, nếu

như chỉ cần chạy trốn chậm một chút, hậu quả khó thể mà chịu nổi.

Liên Ngư lại nhìn chăm chú vào Dữu Khánh, lúc trước chỉ là hoài nghi mấy

người Dữu Khánh, bây giờ nhìn thấy mấy người Dữu Khánh vậy mà còn biết

trước được nguy cơ sắp sắp xảy ra!

Trên đỉnh núi im ắng yên tĩnh, một lúc sau, mọi người mới lần lượt đứng lên.

Dữu Khánh là người đầu tiên tìm đến Tiểu Thanh, hỏi thăm tình hình, “Ảo ảnh

con chim to ba chân vừa rồi, có phải là tiền bối trong tộc các ngươi mà ngươi đã

nói tới hay không?”

Tiểu Thanh mím chặt môi, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt.

Dữu Khánh có phần sốt ruột, “Ta nói nha, Thanh Ô bộ tộc các ngươi đang làm

gì vậy, để cho chúng ta cạnh tranh nhưng lại không chịu nói cho chúng ta biết

bất cứ điều gì, đây là muốn để cho chúng ta cạnh tranh, hay là muốn giết chúng

ta chứ? Nếu thật sự muốn khiến cho chúng ta không còn đường sống, dù sao

cũng là chết, chúng ta chỉ có thể liều mạng đánh nhau một trận.”

Hắn không sốt ruột cũng không được, vừa rồi nếu không phải được Đầu To

cảnh báo tại thời khắc mấu chốt, giúp bọn bắn thoát đi trước một bước, vậy mấy

sư huynh đệ bọn hắn sợ rằng đã phải gục ngã tại nơi này rồi. Điều này làm cho

hắn không thể nhịn được lửa giận, không còn mang theo cảm giác chơi đùa.

“Đúng vậy!” Thân Vô Không cũng đi tới bên cạnh cất lời phụ họa, bởi vì không

chỉ có Dữu Khánh nghĩ lại sợ hãi mà tức giận.

Chuyện này rất rõ ràng, Thanh Ô bộ tộc trước đó đã biết rõ nơi đây tồn tại nguy

hiểm như vậy, nhưng không nói cho bọn họ biết trước, quả thực là đùa giỡn, quả

thực là đang khiến bọn họ đi chịu chết, có thể nhịn cỡ nào cũng không nhịn

được như vậy.

Đám người Ngụy Ước cũng đến đây vây quanh, bao vây Tiểu Thanh vào giữa.

Tiểu Thanh vừa rồi hoảng loạn sợ hãi chạy trốn, để cho bọn họ nhận ra được

thực lực của Tiểu Thanh, đã có dũng khí.

Xảy ra tình hình như thế này, Tiểu Thanh cũng rơi vào trầm tư suy nghĩ, sau

một lúc ngẫm nghĩ, cô ta chỉ về phía ngọn núi lớn hình chiếc chuông kia, “Đó

vốn là một kiện pháp bảo, tên là ‘Trấn Linh chung’, sau khi Cửu vĩ hồ thủ hộ

Bồng Lai sơn bất ngờ bị tà khí biến thành tà ma, tiền bối tộc ta dùng ‘Trấn Linh

chung’ trấn áp nó tại đây.

Khiến người ta không ngờ là, một nghìn năm sau, Cửu vĩ hồ lại lấy tà khí ăn

mòn phá hủy ‘Trấn linh chung’, những hang động tràn ngập trên chuông chính

là vì như vậy. Nhìn thấy không thể dùng chuông tiếp tục trấn áp được Cửu vĩ

hồ, đã sắp làm hại Bồng Lai sơn, tiền bối tộc ta chỉ có thể lấy bản thân làm

phong ấn, đem nó trấn áp tại đây, đến nay đã mấy nghìn năm.”