Bán Tiên

Chương 915: Chung sơn (2)




“Núi đá trong lòng chảo này dường như không phải được hình thành một cách

tự nhiên.” Ngụy Ước cất tiếng nhắc nhở.

Ung dung đi theo tại phía sau, Lương Bàn chậm rãi đến gần, phe phẩy chiết

phiến, bộ dạng thảnh thơi đi theo xem náo nhiệt.

Cô Dương: “Xem ra, đây là sào huyệt của đám vượn đó.”

Nói đến điều này, bà ta có phần tiếc nuối quay nhìn Trầm Kim Thiền vừa mới

chạy đến bên cạnh, nếu đám người đó không đuổi theo, thủ cấp của vô số tà

vượn trong sào huyệt này đều sẽ thuộc về bọn họ.

Trên đường truy sát đến đây, bọn họ đã ước lượng ra được thực lực của bầy

Ngân Bối viên này, căn bản không phải là đối thủ của những tu sĩ bọn họ.

Trầm Kim Thiền không có nói nhảm như bọn họ, y vung tay lên ra hiệu, dẫn

theo đội ngũ liên hợp hai bang lao nhanh xuống.

Ngụy Ước và Cô Dương không chờ được nữa, cũng dẫn người lướt xuống.

Một đám người dày đặc vọt tới dưới chân núi đá hình chuông trong lòng chảo,

ngước lên nhìn những cái phù văn to lớn trên vách núi đá, mỗi một nét khắc

dường như đều có thể khiến người ta cảm nhận được có một lực lượng chấn

nhiếp tâm thần, có một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.

Lương Bàn xếp chiết phiến trong tay lại, gõ thình thịch lên vách đá, có tiếng

keng keng keng giòn giã vang lên, sau khi nghe xong, gã kinh ngạc quay đầu lại

nói: “Không phải đá, là kim loại.”

Mọi người cũng đã nghe ra được rồi, liên tục ra tay gõ vang, có người còn rút

kiếm chém chém lên thử xem, nhưng chỉ có thể để lại một vết xước mờ nhạt ở

trên đó, mà vết xước này dường như cũng là do lớp bụi bặm ở mặt ngoài tạo ra.

Độ cứng của kim loại này không phải bình thường, Cô Dương ngước nhìn tán

thán, “Một thứ lớn như thế, nặng như vậy lại là được luyện thành một khối trọn

vẹn ư? Nó được luyện chế tại nơi này, hay là chuyển từ đâu tới đây? Vật nặng

như thế này, cần tu vi cường đại như thế nào mới có thể di chuyển được chứ?”

Ngụy Ước: “Tiên gia chi địa, khả năng khống chế tự nhiên là ngoài sức tưởng

tượng của chúng ta.”

Trong lúc nhất thời, bọn họ không thể suy nghĩ được rõ ràng về vật ở trước mắt,

vì vậy, sự chú ý của bọn họ cuối cùng vẫn quay trở lại với những hang động kia.

Chưa hiểu rõ về nơi này, bọn họ sẽ không dám tùy tiện xông vào. Trước tiên,

bọn họ phái ra một số người tiến vào trong sơn động đi dò đường, số còn lại chờ

đợi ở bên ngoài, sẵn sàng chi viện.

Không bao lâu sau, bên trong truyền ra âm thanh đánh nhau kịch liệt.

Rồi ngay sau đó, có người lắc mình lướt ra, nhỏ giọng báo cáo bên tai Trầm

Kim Thiền, “Bang chủ, bên trong quả nhiên là sào huyệt của tà vượn, bên trong

tập trung lượng lớn tà vượn, chỉ là đườn đi bên trong đó giống như mê cung

vậy, không tiện truy sát.”

Nghe được thông tin như vậy, thấy không có vấn đề gì, Trầm Kim Thiền lập tức

đích thân dẫn đội đi vào, chỉ để lại một nhóm nhỏ người ở bên ngoài để phối

hợp khi cần.

Thấy Trầm Kim Thiền đã đích thân tiến vào, Cô Dương lập tức không nhịn

được nữa, không chờ người của bên mình đi ra báo tin, bà ta trực tiếp dặn Ngụy

Ước ở lại bên ngoài sẵn sàng hỗ trợ, rồi đích thân dẫn người xông vào bên

trong.

Lương Bàn lùi lại phía sau, không có ý định đi vào, gã không thích đánh đánh

giết giết, hoặc có thể nói gã không thích đến gần nguy hiểm.

Giữa núi non trập trùng, Thân Vô Không dẫn người lướt nhanh đuổi theo đám

người do Đoạn Vân Du dẫn dắt, nhóm người của y nhanh chóng vượt qua nhóm

người Đoạn Vân Du, lần theo dấu vết đánh nhau để đuổi theo.

Khi xung quanh đã không còn người ngoài nào nữa, Đồng Tại Thiên cuối cùng

nhịn không được hỏi: “Bang chủ, chúng ta có phải chạy hơi quá chậm rồi hay

không?”

Đoạn Vân Du nhìn nhìn xung quanh, “Chạy nhanh có ích lợi gì? Chúng ta chỉ

có chừng này người, có liều mạng đến đâu cũng không có khả năng thắng được

cuộc cạnh tranh này. Trước tiên cứ bảo tồn thực lực đã rồi mới có thể tính toán

về sau.”

Nhưng cho dù kiểm soát tốc độ như thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn chạy đến khu

vực lòng chảo đó.

Phía sau núi non trập trùng, Tứ đương gia Phạm Cửu và Lục đương gia Cao

Trường Đài của Hạt Tử bang khiêng cáng, Nhị đương gia Mục Ngạo Thiết và

Ngũ đương gia Mạt Lỵ và thêm Bách Lý Tâm hộ vệ tại hai bên và phía sau,

phía trước là Đại đương gia Dữu Khánh đi bên cạnh Tiểu Thanh.

Nằm ở trên cáng, miệng Nam Trúc thỉnh thoảng lại cất lời lải nhải dông dài,

Dữu Khánh cũng hùa vào theo, hắn muốn từ trong miệng Tiểu Thanh tìm hiểu

thêm một ít thông tin hữu ích.

“Ta nhớ lúc trước, hai người các ngươi hễ mở miệng đều là ‘Ô tỷ tỷ’, bây giờ tại

sao lại biến thành ‘Tiểu Thanh cô nương’ rồi hả? Các ngươi trở mặt như vậy có

phải quá nhanh hay không?”

Lúc ban đầu, Tiểu Thanh thỉnh thoảng còn sẽ trêu chọc hai người mấy câu,

nhưng khi quan sát dấu vết đánh nhau để lại trên đường đi, không biết vì sao, cô

ta dần dần bỏ ngoài tai những lời dông dài của hai người, vẻ kinh nghi bộc lộ

càng ngày càng rõ ràng trên mặt cô ta.

Cuối cùng, cô ta thậm chí không hề quan tâm tới những người này nữa, trực tiếp

hóa thành Tam Túc ô, vội vàng vẫy cánh rời đi, bay đi trước đến nơi mọi người

đang đến.

“Tiểu Thanh cô nương.” Dữu Khánh cất tiếng gọi to. Không thể gọi Tiểu Thanh

quay lại, hắn lập tức phất tay ra hiệu cho mọi người gia tăng tốc độ tiến nhanh

tới trước.

Bên trong lòng chảo, tại trước ngọn núi kim loại to lớn hình cái chuông, nghe

thấy có tiếng đánh nhau ở bên trong, Thân Vô Không cũng không có trực tiếp

xông vào mà cử phần lớn người đi vào trong giúp đỡ đám người Trầm Kim

Thiền, còn y thì lưu lại bên ngoài để tiếp ứng.

Đứng tại bên ngoài suy nghĩ một hồi, cuối cùng Đoạn Vân Du cũng bố trí một

nhóm người, chuẩn bị để ho bọn họ đi vào dò xét tình hình bên trong.

Đột nhiên trên không trung có giọng nữ nhân hét lớn vang lên, “Dừng lại,

không thể đi vào, đừng có đi vào!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tam Túc ô bay tới hóa thành Tiểu

Thanh hạ xuống trước mặt mọi người, vẻ mặt cô ta kinh hãi nói: “Không thể

vào trong đó, mau gọi người ra nhanh đi.”

Đoạn Vân Du rất biết nghe lời, phất tay ra hiệu cho mọi người ngừng tiến vào.

Thân Vô Không chần chừ hỏi: “Tiểu Thanh cô nương, vì sao không thể vào?”

Y còn đang suy nghĩ chẳng lẽ bên trong là tiên gia bảo địa gì đó không muốn để

cho bọn họ phát hiện hay sao?

Nào ngờ Tiểu Thanh sốt ruột nói: “Bên trong đó có tồn tại mà các ngươi không

thể trêu chọc nổi, người đi vào đều sẽ bị luyện hóa thành tà ma!”

“A?” Thân Vô Không kinh hãi, lập tức phất tay quát lớn: “Nhanh, nhanh gọi

bọn họ đi ra.”

Vì vậy, lập tức có một đám người chia ra nhảy vào trong cửa sơn động thi pháp

gọi to, gọi người ở bên trong nhanh chóng ra ngoài.

Đám người Dữu Khánh vừa leo lên đỉnh núi nghe thấy tiếng kêu gào ở bên dưới

thì cảm thấy quái lạ. Dẫn mọi người chạy xuống tới nơi, hắn hỏi Đoạn Vân Du,

“Chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt nghiêm trọng, Đoạn Vân Du nhanh chóng kể lại cho hắn biết tình

huống.

Lúc này, tiếng đánh nhau bên trong ngọn núi hình chuông đột nhiên biến mất,

hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có âm thanh kêu gọi bên ngoài.

Đám người đứng kêu gào nơi cửa động cũng bị tình trạng bất thường này làm

cho kinh hãi, dừng lại.

Dữu Khánh lập tức tiến đến bên cạnh Tiểu Thanh, hỏi, “Tiểu Thanh cô nương,

bên trong này có cái gì?”

Tiểu Thanh lo lắng liếc nhìn hắn, cắn răng nói: “Bên trong này trấn áp một con

Cửu vĩ hồ, cũng chính là Thủ sơn thú của Bồng Lai sơn mà ngươi đã nói.”