Bán Tiên

Chương 913: Ngân Bối viên




Nhìn thấy Thiên Hồng bang và Kim Thiền bang đã thu hoạch được một mớ thủ

cấp của tà vật, bởi vì có quan hệ cạnh tranh, vẻ mặt của Cô Dương và Ngụy

Ước có phần hơi khẩn trương, hơn nữa, nhìn thấy những tà vật này quả thực

tương đối dễ dàng chém giết, bọn họ lập tức quay trở lại phía bên đám người

mình, đưa ra một số dặn dò, cuộc cạnh tranh chính thức có vẻ đã bắt đầu từ đây.

Quay trở về nhóm người của mình, Dữu Khánh cũng không nhàn rỗi, hắn trực

tiếp kêu gọi người của Hạt Tử bang và Phi Ưng bang: “Có nhìn thấy không,

Thiên Hồng bang và Kim Thiền bang đã thu hoạch được một mớ, đã vượt trước

chúng ta, chúng ta cũng không có thể nhàn rỗi. Chư vị, đã đến lúc làm việc rồi.”

Quay người lại, hắn hạ lệnh với mấy vị đương gia bên cạnh, “Tứ đương gia,

Ngũ đương gia, Lục đương gia, sự an toàn của Hoa huynh Hoa Thượng Phi, ta

giao lại cho ba người các ngươi phụ trách. Các ngươi phải trông chừng tại bên

cạnh hắn, tận lực bảo vệ sự an toàn cho hắn.”

Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài vô thức quay nhìn nhau, có phần không

rõ bang chủ là nghĩ như thế nào.

Chưa nói tới bọn họ, những thành viên khác của Hạt Tử bang cũng không hiểu,

chỉ là một tên Thiêu Sơn Lang mà thôi, tại nơi đây tính là cái rắm gì, nếu có

chết cũng không liên quan gì đến bọn họ, đáng giá để Hạt Tử bang bọn họ phái

ra ba vị đương gia đích thân bảo vệ sao?

Mấy người Phạm Cửu rất không sẵn lòng, nhưng vị bang chủ này quá mức

cường thế, thực ra, cường thế chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là vị bang chủ này quá

mức tùy hứng, nếu dám không theo, mọi người lập tức đập tay từ biệt, khi tân

Hạt Tử bang mới thành lập, hắn từng làm qua việc này, điều này khiến cho mọi

người có phần bối rối.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, bọn họ không thể không thừa nhận, ở một mức độ

nào nào đó, vị bang chủ trẻ tuổi này vẫn rất có lực ngưng tụ, bọn họ rất rõ ràng,

nếu đổi thành bọn họ, sẽ không thể làm được đến một bước hiện tại.

Đừng thấy vị bang chủ này không đáng tin cậy, nhưng đứng giữa mấy đại bang

phái trước mắt này, hắn lại có thể miễn cưỡng đạt được mức độ ngang vai

ngang vế, nếu thay bằng bọn họ, với thực lực bên mình, bọn họ chắc chắn

không chống chịu nổi áp lực của mấy đám người đó. Bọn họ cũng không biết vị

bang chủ lưu manh này lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy để đọ sức với mấy thế

lực lớn này, thật sự là không chút nào e sợ, ung dung đối mặt.

Cho nên, mặc dù không mong muốn, sau khi chạm ánh mắt với nhau, bọn họ

không thể đưa ra được ý kiến phản đối nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng,

“Vâng.”

Dữu Khánh lập tức lại chỉ tới Đồng Tại Thiên, “Tam đương gia, từ trước đến

nay ngươi làm việc có phương có pháp, chúng ta nhìn thấy các huynh đệ đều

phục ngươi, ta cũng tín nhiệm ngươi, những huynh đệ khác liền giao cho ngươi

bố trí, điều khiển, chịu trách nhiệm liên thủ với Phi Ưng bang chém giết yêu

tà.”

Đồng Tại Thiên thoáng ngẩn người, vô thức nhìn về phía Phi Ưng bang, âm

thầm đổ mồ hôi hột, nhận thấy sắp xếp này của hắn đúng là quá đăng đối.

Phía bên Phi Ưng bang, trên mặt một số người cũng biểu hiện ra vẻ quái lạ.

Đoạn Vân Du đảo mắt nhìn tới đám người Hạt Tử bang, hơi cau mày.

Dữu Khánh quay đầu lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Nhị đương gia, ngươi đi

theo ta cùng nhau mắt nhìn lục lộ tai nghe bát phương, chuẩn bị sẵn sàng đứng

giữa điều hòa phối hợp.”

Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng.

Nam Trúc ở trên cáng xoay chuyển tròng mắt nhìn khắp nơi.

Liên Ngư và Hổ Nữ quay mặt nhìn nhau, ánh mắt nàng ta thỉnh thoảng lại đảo

tới đảo lui giữa hai khuôn mặt Dữu Khánh và Đoạn Vân Du, đối với sự sắp xếp

của Dữu Khánh, trên mặt nàng ta cũng bộc lộ vẻ quái lạ.

Chờ đến khi Dữu Khánh sắp xếp xong xuôi, Đoạn Vân Du cũng bày tỏ ý kiến

của mình, “Chu bang chủ, thực lực tổng hợp của cả hai bang chúng ta cũng

không bằng một bang phái người ta, ngươi cảm thấy chúng ta so thắng thua kiểu

như vậy thì có thể thắng được bọn họ hay không?”

Dữu Khánh: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Nào, ngươi đưa ra một cách tốt

hơn đi.”

Đoạn Vân Du trầm mặc, gã ta có ý kiến là bởi vì phát hiện thấy toàn bộ người

cần đi đánh đánh giết giết đều là huynh đệ Phi Ưng bang của mình, nhưng trong

lúc nhất thời gã ta quả thực là không đưa ra được biện pháp nào tốt hơn, mấu

chốt là gã ta hoàn toàn không biết gì về tình huống nơi này, không thể tính toán

được gì, gã ta chỉ có thể khuất phục, nói: “Trước tiên cũng chỉ có thể là đi bước

nào tính bước đó.”

Mọi việc liền được quyết định như thế.

Vừa mới giải quyết xong Đoạn Vân Du, Phạm Cửu lại đi tới, gã mời Dữu

Khánh dời bước nói chuyện.

Sau khi hai người đi đến một bên, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài cũng áp sát tới

gần, ba người đều bày tỏ ra sự bất mãn trong lòng.

“Bang chủ, thực lực của chúng ta vốn không bằng những bang phái khác, nhân

thủ đã không đủ còn phải cắt ba chúng ta ra đi bảo vệ một người bị liệt, thật sự

không đáng a.”

“Đúng vậy, tại Bồng Lai sơn này, tên Thiêu Sơn Lang đó chẳng là gì cả, không

đáng vì hắn mà kéo chân chúng ta.”

Đối diện với mấy lời lảm nhảm của ba người, Dữu Khánh nhấc tay ngăn họ lại,

không cho bọn họ nói thêm gì nữa, hắn đã hiểu được ý của bọn họ, nhưng hắn

không thể bỏ mặc Nam Trúc, cho dù Nam Trúc chỉ còn là một thi thể, hắn cũng

phải nghĩ hết mọi cách để đưa Nam Trúc ra ngoài.

Muốn đi phải cùng nhau đi, hắn không thể bỏ mặc Nam Trúc lại đây cô độc lẻ

loi một mình!

Tuy nhiên, những lời nói như vậy là không thể nói với người ngoài, hắn chỉ có

thể giả vờ khiển trách: “Nông cạn! Người bị liệt thì sao chứ? Ba người các

ngươi cộng lại cũng không bằng một người bị liệt này. Các ngươi không chịu

suy nghĩ thử xem, loại cạnh tranh này, so đấu một hồi liền có khả năng biến

thành giống như sự kiện Đồng Tước võ, vì tranh đoạt đệ nhất, ngươi đoán xem

bọn họ có đoạt lấy thu hoạch trên tay của chúng ta hay không?”

Ba người nghe được lời này đều giật mình kinh hãi, đúng là không nói thì thôi,

nói tới quả thực rất có khả năng là như vậy.

“So đấu đến mặt sau, một khi có cơ hội, hai nhóm người đó thậm chí có khả

năng sẽ dùng đến thủ đoạn tiêu diệt đối thủ cạnh tranh để giành thắng lợi. Các

ngươi cho rằng bọn họ không làm ra được chuyện như vậy sao? Hiện tại, mọi

người đều có ý nghĩ giống như các ngươi, đều coi tên mập đó là gánh nặng, đều

vứt bỏ hắn như giày rách, bây giờ người nào giúp hắn, có hắn cùng đi theo

chính là người một nhóm.

Hiện tại chính là thời điểm trói hắn vào với chúng ta, có hắn ở đây ngăn cản, hai

nhóm người khác còn dám dễ dàng xuống tay với chúng ta hay sao?

Đúng, hắn vô dụng, nhưng dù sao thân phận Thiêu Sơn Lang của hắn rõ ràng ở

đó, không ai dám công khai trắng trợn giết chết hắn. Nếu như người nào giết

chết hắn, cho dù giành thắng lợi trong cạnh tranh, cho dù sống sót đi ra ngoài,

còn có thể diệt khẩu hết được những người khác hay sao? Có được tấm mộc

này, bất cứ ai đều phải cân nhắc một chút.”

Ba người nhìn nhau, thần sắc có phần gượng gạo, bởi vì lí do này có chút gượng

ép, khiến bọn họ cảm thấy không thích hợp.

Phạm Cửu nhéo chòm râu, nói: “Bang chủ, lời ngươi nói tuy rằng có lý, nhưng

mấy nhóm người đó cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ hoàn toàn có thể chỉ

nhằm vào chúng ta, không giết tên mập đó.”

“Đúng vậy, bọn họ chắc chắn sẽ làm như vậy.”

“Bang chủ, đến tình trạng sống còn, chỉ sợ tên mập đó chưa chắc đã làm tấm

chắn cho chúng ta, hắn nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của mình trước, trông chờ

người khác báo đáp ân tình chẳng khác gì nằm mơ.”

Dữu Khánh trừng mắt, chỉ vào ba người bọn họ, mắng, “Ba tên ngốc nghếch,

đừng có trách ta mắng các ngươi, vì sao ta muốn ba vị đương gia các ngươi đích

thân bảo vệ hắn, các ngươi tự dùng đầu óc mà suy nghĩ cho kỹ đi. Chẳng lẽ phải

cần ta nói thẳng ra sao?”

Ba người bọn họ sửng sốt, nhìn nhau không nói nên lời, còn có cách giải thích

khác nữa sao?

Phạm Cửu đành phải chắp tay thỉnh giáo, “Bang chủ, bọn ta ngu dốt, mong rằng

chỉ giáo.”

Dữu Khánh ra hiệu cho ba người nhích đầu tới gần, hạ thấp giọng nói: “Ai lại đi

trông chờ tên mập đó tri ân báo đáp chứ? Thật sự đến thời điểm mấu chốt đó,

nếu hắn muốn tri ân báo đáp thì không sao, nếu hắn không muốn cũng không

thể tùy vào hắn, các ngươi đã nắm chắc hắn trong tay, ba người các ngươi là

người chết sao? Chắc không cần ta phải dạy cách bức ép người cho các ngươi

chứ?”

“Ách…”

Ba người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là bảo vệ kiểu như vậy, một cơn gió ngổn

ngang thổi qua trong lòng bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Mạt Lỵ nói: “Bang chủ,

Thiêu Sơn Lang chỉ có thể trung lập, không thể đứng về phía bên nào a, nếu

chọn bên dù bị giết chết cũng là chết uổng.”

Dữu Khánh hoàn toàn là lâm trận mới bổ sung sai sót, “Ngươi làm sao còn

không hiểu chứ? Quan trọng là vị Đại tiễn sư kia, đó mới là quân át chủ bài của

chúng ta tại thời khắc mấu chốt. Ta có thể cam đoan mối quan hệ giữa hai người

này tuyệt đối không bình thường, bắt được tên mập đó, chúng ta cũng sẽ nắm

giữ được Đại tiễn sư kia. Ta thực sự không yên tâm khi giao một người quan

trọng như thế cho những người khác trông nom, vì vậy không thể không cần tới

ba vị đương gia các ngươi đích thân xuất mã. Cho nên, ba người các ngươi nhất

định không thể sơ suất, nhất định phải dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn cho hắn.”

“Đã hiểu.” Ba người lần lượt gật gật đầu.

Mọi việc đã được thống nhất, ba người lập tức chạy tới bên cạnh cáng, bảo các

thành viên Hạt Tử bang đang làm cu-li đi làm việc khác, đích thân ba vị đương

gia bọn họ ôm luôn việc khiêng cáng.

Nam Trúc nằm trên cáng chợt nhìn thấy ba vị đương gia vây quanh mình với vẻ

mặt hòa ái dễ gần, gã lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, tròng mắt lại

tiếp tục xoay chuyển vòng vòng.

Đúng vào lúc này, Liên Ngư chợt nhấc tay ra hiệu cho mọi người im lặng, có vẻ

như đang chăm chú lắng nghe.

Rất nhanh sau đó, mọi người cũng nghe được tiếng kêu “Ngao ô ô” từ phía bên

kia núi truyền đến, mọi người lục tục nhìn về phía bên đó.

Chỉ chốc lát sau, từ bên kia đỉnh núi giống như nổi lên một trận sóng triều,

những bóng dáng lấp lóe điểm sáng đỏ ào ạt không ngừng lao thẳng về vùng núi

bên này.

“Thứ gì vậy?” Không nhìn được rõ, Dữu Khánh quay đầu lại hỏi một câu, hắn

biết bên cạnh mình có người có thể thấy được.

Lần này, Bách Lý Tâm không có hé răng, giọng của Tiểu Thanh trở nên khẩn

trương, “Ngân Bối viên tới rồi.”

Thành viên các bang phái rải rác tại phía trước đã nhìn thấy rõ thứ đang lao tới.

Đó là những con viên hầu to lớn cao gấp rưỡi người bình thường, bộ lông màu

bạc tung xõa phía sau lưng, tà khí lượn lờ quanh thân, hai mắt lấp lóe ánh sáng

đỏ quỷ dị, lấp loáng trong núi rừng, không ngừng vút lên lại hạ xuống, ầm ầm

ùa đến với số lượng hàng ngàn hàng vạn.

Phương hướng tràn đến lại là phía bên Thiên Hồng bang và Kim Thiền bang.

Những người ở phía trước đang định đánh giáp lá cà với chúng, nào ngờ những

con Ngân Bối viên ung người lên không trung vung tay ra, có những bóng đen

to lớn vù vù lao xuống.

Keng! Có người chém ra một kiếm, phát hiện là một tảng đá lớn, khi ngẩng đầu,

mặt đầy kinh hãi, vô số tảng đá lớn đổ ập xuống.

Sức lực tảng đá ném tới mạnh kinh người, hoặc là mặt đất bị ầm ầm nện ra một

cái hố to, hoặc là đại thụ trực tiếp bị đập gãy.

Những con Ngân Bối viên ném đá ra xong liền nhanh chóng rút ra phía sau,

Ngân Bối viên từ phía sau nhảy tới lại tiếp tục nhảy lên không trung ném đá

xuống ầm ầm, hàng ngàn hàng vạn lần oanh tạc, một trận bắn phá dữ dội, thanh

thế kinh người, khiến cho hơn trăm tu sĩ chỉ có thể dốc sức chống đỡ.

Cũng có Ngân Bối viên bị tu sĩ cuốn lấy không kịp thoát thân, liền vung móng

vuốt sắc bén lên quét ngang, đập nát cự thạch, quật đổ đại thụ, cuối cùng không

thể thoát được vận mệnh bị đánh gục, cất lên tiếng gào điên cuồng, ngã xuống

đất.

Thân Vô Không và Trầm Kim Thiền vọt tới, mỗi người nhổ lên một cây đại thụ,

phóng lên cao, cùng nhắm về phía đám vượn nhảy lên không trung, ôm đại thụ

ra sức vung trái quét phải vào không trung, giống như đập ruồi vậy, không ít

bầy vượn bị quét bay ra ngoài, trên mặt đất có tu sĩ xông tới bổ một đao.

Nhưng đám vượn đến tập kích này tới nhanh, đi cũng nhanh, sau khi ném hết đá

liền bỏ chạy, hầu hết đều chạy thoát, vừa la hét vừa bỏ chạy, rồi nhanh chóng

biến mất trong núi rừng.

Chuyện gì vậy? Các bang phái khác đang chuẩn bị nghênh chiến chợt phát hiện

thấy mình hoàn toàn chưa có cơ hội giao chiến, bầy vượn đã chạy mất rồi, bọn

họ không khỏi quay mặt nhìn nhau.

Thân Vô Không và Trầm Kim Thiền hạ xuống, phát hiện thấy thủ hạ của mình

đã xuất hiện tử thương, lập tức sai người thực hiện kiểm kê.

Kết quả, hai bang phái có hơn chục người không thể tránh né trận oanh tạc dữ

dội đó, đã bị nện chết, có một số người bị nện cho thi thể nát nhừ, không còn

nguyên vẹn, mà Ngân Bối viên thì bị chém giết hơn trăm con.

Chạy tới quan sát hiện trường dọn xác, đám người Dữu Khánh đang muốn dò

hỏi xem chiến lực của đám Ngân Bối viên này như thế nào, đột nhiên âm thanh

gào thét “Ngao ô ô” lại vang lên lần nữa. Mọi người ngước mắt nhìn lên, hay a,

phía trên rừng cây lại có sóng triều Ngân Bối viên ào ạt kêu gào vọt tới.